Hiện tại Khương Cẩm Nguyệt thất bại thảm hại, cô ta không còn gì nữa cả.
Nhưng có một việc từ đầu đến cuối cô ta vẫn không rõ, cô ta bỏ ra quãng thời gian dài như vậy mới khiến cho những nhân vật số mệnh kia thay đổi cái nhìn với cô ta, vì sao Khương Tự có thể thu phục những người đó dễ như trở bàn tay?
Cô ta không cam lòng, nhất định cô ta phải biết nguyên nhân.
Khương Cẩm Nguyệt gọi một cuộc điện thoại tới nhà họ Lục, người nhận là quản gia Trịnh.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi là Khương Cẩm Nguyệt, tôi muốn gặp cô chủ Lục.”
“Khương Cẩm Nguyệt?” Trong giọng nói của quản gia Trịnh đầy vẻ tức giận.
Vừa lúc Khương Tự đi qua từ đằng sau, cô nghe thấy tên của Khương Cẩm Nguyệt.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Khương Tự nhìn về phía quản gia Trịnh.
Khương Tự nhận lấy điện thoại, cô không nói chuyện.
Qua một lúc lâu Khương Cẩm Nguyệt mới cất giọng khàn khàn: “Khương Tự, cô có thể gặp mặt tôi một lần không?”
Khương Tự nhíu mày, cô đoán được vì sao Khương Cẩm Nguyệt muốn làm vậy, chẳng qua là vì không cam lòng, nhất quyết phải có được đáp án thôi.
“Được thôi, địa điểm do tôi chọn.”
Im lặng một lúc, Khương Cẩm Nguyệt nói: “Cô không sợ tôi hại cô à?”
“Cô không dám.” Khương Tự nói chắc chắn.
“Nếu như cô thật sự nảy ý xấu…” Cô hờ hững cười: “Vậy thì tôi không ngại tự tay đưa cô vào ngục giam.”
Khương Cẩm Nguyệt á khẩu không trả lời được.
Đúng là cô ta không dám, hiện tại cô ta chỉ muốn bảo toàn bản thân, cô ta không muốn khiến nửa đời sau của mình còn ảm đạm hơn hiện tại.
“Địa điểm là quán cà phê gần trung học Văn Lễ.”
Nói xong câu đó Khương Tự lập tức cúp máy.
Ngày hôm sau, Khương Tự đến quán cà phê.
Cô lên tầng hai, bảo nhóm bảo tiêu đứng ở cầu thang cách đó không xa, vẫn luôn chú ý động tĩnh ở bên này.
Khương Cẩm Nguyệt đeo khẩu trang và kính râm ngồi ở đó. Hiện tại cô ta mất hết thanh danh, không dám lộ mặt ra ngoài.
Lúc này, Khương Tự đi từ đằng xa tới.
Ánh mắt nhìn qua, sau khi Khương Cẩm Nguyệt thấy Khương Tự thì nỗi lòng chợt trầm xuống.
Giờ phút này cô ta bỗng có một ảo giác.
Khương Tự là một đoá tường vi xinh đẹp nở trong vùng đất tuyết, tràn ngập mùi hương lạnh lẽo.
Như trời sinh sâu trong cô đã mang theo kiêu ngạo, cao quý không thể với tới.
Mà cô ta thì giống như nước bùn trong vũng bùn tối tăm, trên người toàn là hơi thở mục nát.
Cô ta còn chưa già đi nhưng linh hồn đã bước vào tuổi già.
Loại khác biệt to lớn này đánh thẳng vào lòng Khương Cẩm Nguyệt, cô ta không nhịn được cảm thấy tự ti mặc cảm.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi.
Khương Cẩm Nguyệt không nghĩ tới, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Khương Tự cô ta đã gần như muốn sụp đổ.
Thấy Khương Cẩm Nguyệt mãi không nói chuyện, Khương Tự liếc cô ta một cái đầy châm biếm.
“Là cô gọi tôi tới, cô thất thần làm gì?”
Hít sâu một hơi, Khương Cẩm Nguyệt mới cứng đờ ngồi xuống.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng hai ly cà phê đá lên, Khương Cẩm Nguyệt không muốn có người nhận ra mình, cô ta cúi đầu.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Khương Cẩm Nguyệt mới dám tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Cô ta nhìn Khương Tự, giọng nói khàn khàn.
“Khương Tự, rốt cuộc thì cô đã làm gì với nhóm người Lục Tinh Trầm?”
Vì sao ai trong bọn họ cũng như bị mê hoặc, Khương Tự nói gì nghe nấy?
Thoáng nhìn mặt Khương Cẩm Nguyệt, Khương Tự nao nao.
Chỉ qua mấy ngày sau cuộc họp báo, trong mấy ngày ngắn ngủi này, dường như Khương Cẩm Nguyệt lại già hơn một chút.
Ngay cả giọng nói của Khương Cẩm Nguyệt cũng khàn hơn trước kia nhiều.
Xem ra, công năng cắn trả của hệ thống đối với Khương Cẩm Nguyệt khá mạnh mẽ.
Khương Tự cười khẽ: “Khương Cẩm Nguyệt, mùi vị bị cắn trả thế nào?”
Nghe vậy, Khương Cẩm Nguyệt giật mình hoảng sợ. Sao cô lại biết chuyện cô ta bị hệ thống cắn trả?
Nói vậy thì… Khương Tự cũng có một hệ thống!
“Thứ cô lấy được là giá trị chán ghét, đúng không?”
Khương Cẩm Nguyệt bóp chặt lòng bàn tay, lớn tiếng nói.
Chắc chắn là như vậy.
Y theo tính cách của Khương Tự thì bọn họ sẽ chỉ chán ghét cô.
Nếu không sao Khương Tự lại có được giá trị số mệnh nhanh như vậy?
Nghĩ tới đây, Khương Cẩm Nguyệt bất ngờ thả lỏng.
Khương Tự chống cằm, khinh bỉ nói: “Ai nói cho cô… thứ tôi có được là giá trị chán ghét?”
Khương Cẩm Nguyệt ngẩn ra.
Nhìn liếc qua Khương Cẩm Nguyệt, Khương Tự khẽ mở môi đỏ.
“Khi giá trị số mệnh của mỗi người hoàn toàn thuộc về tôi, đằng sau đều viết hai chữ.”
Trong không khí vang lên tiếng cười khẽ của Khương Tự.
“Yêu thích.”
Dừng mấy giây, Khương Cẩm Nguyệt mở to hai mắt đầy khó tin, cô ta hét lên.
“Sao lại là thích? Tôi không tin!”
Khương Tự mặt không chút thay đổi nhìn qua, giọng rất nhạt.
“Suỵt, cô ồn ào quá.”
Chẳng biết tại sao Khương Cẩm Nguyệt cảm thấy một cảm giác áp lực, cô ta bất giác ngừng tiếng.
“Cô còn gào tiếp…” Khương Tự nghiêng đầu, giễu cợt nói: “Là ước gì mọi người đều biết cô ở chỗ này à?”
Nghe thấy câu này, Khương Cẩm Nguyệt hơi sợ hãi.
Hiện tại cô ta gần như biến thành người mọi người đòi đánh, tất cả fan hâm mộ đều thành antifan của cô ta. Trên mạng chỉ cần nhắc tới tên của cô ta thì tất cả bên dưới đều là tiếng mắng.
Cô ta bỗng nhiên không dám nói tiếp nữa.
Khương Tự mới lười dây dưa với Khương Cẩm Nguyệt, cô trực tiếp lên tiếng.
“Bây giờ tôi nói rõ cho cô, vì sao cô lại thua hoàn toàn.”
Tim Khương Cẩm Nguyệt run lên.
Giọng nói lạnh nhạt của Khương Tự vang lên.
“Cô cố ý dung túng Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo, lãng phí cuộc đời của bọn họ, cô cho rằng khiến bọn họ trở thành kẻ bỏ đi thì có thể tuỳ tiện khống chế cuộc đời của bọn họ.”
“Cô sai rồi, bản thân việc chặt đứt khát khao và ước mơ của một người từ sâu trong nội tâm họ đã là một việc làm sai trái.”
Nghe vậy, trái tim Khương Cẩm Nguyệt bị bóp nghẹt, ý định của cô ta hoàn toàn hiện ra trước mặt Khương Tự.
Lời nói của Khương Tự giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Khương Cẩm Nguyệt.
“Cô cố ý khiến Lục Tư Việt cho rằng cô có thể cho cậu ấy cảm nhận được sự chú ý độc nhất trên đời.”
“Cô lại sai.”
“Từ ban đầu cô đã không dùng chân tình đối xử với người khác, cô dựa vào đâu mà cảm thấy người khác sẽ báo đáp cô bằng sự chân thành?”
Trái tim Khương Cẩm Nguyệt ngày càng trầm xuống, trong mắt cô ta đong đầy tuyệt vọng, cơ thể khẽ run.
Nhìn Khương Cẩm Nguyệt một cái, vẻ mặt Khương Tự rất nhạt, giọng nói lạnh lẽo.
“Khương Cẩm Nguyệt, mỗi chuyện cô đều sai hoàn toàn.”
“Từ trước tới nay bọn họ chưa từng là con cờ để cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, thế giới được xây lên bằng những lời nói dối thì một ngày nào đó sẽ sụp đổ.”
“Cô rơi vào tình trạng như hiện tại, đều là cô gieo gió gặt bão!”
Khương Cẩm Nguyệt mất hết sức lực ngồi dựa trên ghế, cô ta cười ảm đạm.
Hoá ra là vì cô ta gieo gió gặt bão ư?
Lục Phù Sênh không để tâm bất cứ điều gì, nhưng hiện tại những góc cạnh trên người anh đã thu lại rất nhiều.
Kỳ Tầm là một tên lãng tử dạo chơi nhân gian, nhưng anh ta đã dần quay đầu.
Phó Tế Thần từ một kẻ u ám không từ thủ đoạn biến thành người có lòng tốt.
Mặt Khương Cẩm Nguyệt trắng bệch, mỗi người bọn họ đều trở nên tốt hơn vì Khương Tự.
Chính vì vậy, thứ Khương Tự thu được mới là giá trị yêu thích.
Cô ta thật sự thua hoàn toàn rồi.
Khương Cẩm Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến một người, cô ta không cầm lòng hỏi: “Thế còn Lục Lẫm?”
Nghe thấy tên này, sắc mặt Khương Tự thay đổi.
Giọng nói khàn khàn của Khương Cẩm Nguyệt vang lên.
“Tất cả mọi người nói anh ta không có trái tim, một tên quái vật như vậy, rốt cuộc thì cô dùng âm mưu gì để anh ta…”
Một giây sau, Khương Cẩm Nguyệt hét lên một tiếng.
Khương Tự cầm lấy ly cà phê hất về phía Khương Cẩm Nguyệt, giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên.
“Câm mồm, cô không xứng nhắc tới tên của anh ấy!”
Lần đầu tiên Khương Cẩm Nguyệt thấy Khương Tự nổi giận.
Người cô ta run lên vì sợ hãi, cà phê chảy xuống từ trên mặt cô ta, nhưng cô ta căn bản không dám giơ tay lên lau.
Trong không khí vang lên giọng nói không có chút độ ấm nào của Khương Tự.
“Nếu như cô dám nhắc tới anh ấy lần nữa…”
Khương Tự mặt không thay đổi nói: “Tôi có rất nhiều cách khiến cô sống không bằng chết.”
Khương Cẩm Nguyệt cuối cùng cũng biết, Lục Lẫm là điểm yếu của Khương Tự.
Cô ta vô cùng hối hận khi vừa rồi cô ta nhắc tới Lục Lẫm. Cô ta khó có thể kìm nén nỗi khủng hoảng trong lòng, sợ hãi cúi đầu.
Lúc này, trên bậc thang tuyền đến tiếng bước chân.
Một giọng nói gắt gỏng giận dữ vang lên: “Khương Cẩm Nguyệt, cô định làm gì chị dâu tôi?”
Khương Tự nhìn sang, người đến là Lục Tinh Trầm.
Đàn em nói với Lục Tinh Trầm là cậu ta trông thấy Khương Tự gặp mặt một người phụ nữ ở quán cà phê, cả người người phụ nữ kia đều che chắn rất kín mít.
Lục Tinh Trầm nghe xong thì đoán ra ngay người phụ nữ đó là Khương Cẩm Nguyệt.
Hiện tại Khương Cẩm Nguyệt đã mất đi tất cả, cô ta bỗng nhiên tìm tới Khương Tự, ai biết cô ta sẽ làm gì Khương Tự?
Lục Tinh Trầm lập tức trốn tiết, lao nhanh đến quán cà phê gần trường.
Cậu thấy đoàn bảo tiêu quen thuộc ở tầng hai, xác định Khương Tự ở đây.
Lục Tinh Trầm sải đôi chân dài, rũ mắt nhìn Khương Tự, lo lắng hỏi: “Chị không sao chứ?”
“Người có việc là cô ta.”
Khương Tự kiêu căng khoanh tay lại, hất cằm về phía Khương Cẩm Nguyệt.
Lúc này Lục Tinh Trầm mới nghiêng đầu nhìn sang Khương Cẩm Nguyệt.
Cậu nhíu mày, người này là Khương Cẩm Nguyệt? Sao lại biến dạng rồi?
Vừa rồi Khương Tự dùng cà phê đá hất Khương Cẩm Nguyệt, lúc này trên tóc Khương Cẩm Nguyệt vẫn còn cà phê và vụn đá, nhìn vô cùng chật vật.
Cô ta cất tiếng lấy lòng: “Tinh Trầm, em…”
Lục Tinh Trầm căn bản lười nghe Khương Cẩm Nguyệt nói gì, cậu nhìn sang Khương Tự, lo lắng nhìn lướt qua tay Khương Tự.
“Chị dâu, lúc chị hất cô ta có bị lạnh tay không?”
Khương Cẩm Nguyệt: “?”
“Không.” Khương Tự chớp chớp mắt.
Sau khi xác nhận Khương Tự không sao, lúc này Lục Tinh Trầm mới lạnh lùng nhìn sang Khương Cẩm Nguyệt.
“Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng tới gần chị dâu tôi.”
Khương Cẩm Nguyệt sửng sốt.
Giọng nói sắc bén của thiếu niên tiếp tục vang lên.
“Nếu như cô dám làm gì chị dâu tôi…” Lục Tinh Trầm khẽ xì một tiếng: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói xong câu đó, Lục Tinh Trầm lập tức rời đi cùng Khương Tự.
Tiếng của hai người loáng thoáng truyền đến.
“Bạn nhỏ, cậu trốn học à?”
Dừng mấy giây, thiếu niên dột dạ lên tiếng.
“Tôi… còn không phải là tôi lo lắng cho chị à?”
“… Lần sau không được lấy cớ này nữa nhé.”
Nghe được mấy câu này, sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt vô cùng tái nhợt.
Nửa ngày, cô ta cười thảm một tiếng, chậm rì rì rời khỏi quán cà phê.
Hiện tại có rất nhiều nhãn hàng muốn bắt Khương Cẩm Nguyệt thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, Khương Cẩm Nguyệt móc sạch tất cả vốn liếng, cuối cùng cũng trả sạch số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.
Sau đó cô ta rút khỏi giới giải trí.
Đến lúc này, cô ta mất tung tích, rất lâu không có tin tức gì về cô ta.
Sau này.
Có người nói Khương Cẩm Nguyệt điên rồi, tướng mạo của cô ta càng ngày càng xấu, thường xuyên điên cuồng gào thét.
Có người trông thấy Khương Cẩm Nguyệt bị mẹ ruột của cô ta dẫn đi.
Người trông thấy cảnh sát tìm tới Tào Tuyên Bình, đang điều tra chuyện năm đó.
…
Khương Cẩm Nguyệt không còn gì cả, cô ta tự làm tự chịu, rơi vào kết quả người người chán ghét vứt bỏ.
–
Không biết sao Khương Tự bỗng nhiên có một nỗi xúc động mạnh mẽ muốn đi Bách Nhạc Môn.
Lúc này đã sắp hoàng hôn, sắc trời đầu hạ vẫn còn sáng tỏ.
Khương Tự ngồi lên xe của nhà họ Lục đi đến công ty của Lục Lẫm.
Cô bức thiết muốn thấy Lục Lẫm, muốn cùng anh đến Bách Nhạc Môn.
Khương Tự đi vào công ty, đi thẳng một đường tới văn phòng của Lục Lẫm.
Cô mở cửa đi vào.
Vào giây đầu tiên khi Khương Tự bước vào, Lục Lẫm lập tức ấn xuống cái điện thoại bên cạnh.
“Tan làm sớm.”
Nhân viên phòng tổng giám đốc rất tinh tế rời đi, để nguyên tầng cao nhất cho hai vợ chồng này.
Khương Tự bước lên trước, vùi vào trong lòng Lục Lẫm, cô như được anh ôm trọn vào trong lòng.
Cô nắm cà vạt của Lục Lẫm, trợn mắt lườm anh.
“Anh thật sự không giấu em chuyện gì hả?”
Khương Tự bất ngờ lôi chuyện cũ ra.
Lục Lẫm vuốt nhẹ lên sống lưng cô mấy lần, giống như vỗ về, anh lắc đầu.
Nếu như không phải Khương Tự có chức năng hồi tưởng của hệ thống thì chỉ sợ cả đời này cô cũng không thể cạy ra chân tướng từ trong miệng Lục Lẫm.
Khương Tự tức giận thở dài một hơi.
“Anh không thắc mắc là sao em lại biết chuyện à?”
Lục Lẫm chỉ tôn trọng ý kiến của Khương Tự: “Nếu như em muốn nói thì sẽ nói với anh.”
Khương Tự nghịch cà vạt của Lục Lẫm, hoa văn kẻ chìm, quấn lên đầu ngón tay cô, bị cô nghịch đến nhăn nheo.
“Em mơ một giấc mơ rất dài.”
Khương Tự không thể nhắc tới hệ thống với Lục Lẫm, chỉ có thể dùng một cách khác để diễn tả.
Cô nhìn chằm chằm vào Lục Lẫm: “Em cảnh cáo anh, nếu như lần sau em lại nằm mơ thì sẽ nhìn thấy tất cả những chuyện anh che giấu em, anh cũng phải cẩn thận đấy.”
Lục Lẫm cúi đầu xuống, không sợ hãi cảnh cáo của Khương Tự chút nào.
Ngược lại còn hôn một cái lên khoé môi cô.
“Đến lúc đó em lại tìm anh tính sổ cũng không muộn.”
Lục Lẫm lái xe đưa Khương Tự đến Bách Nhạc Môn.
Vũ trường toả ra ánh sáng lung linh, ánh đèn màu xanh bảo thạch chiếu xuống mặt đất, thoáng chốc như đưa người ta vào vũ trường thời dân quốc.
Chẳng biết sao Khương Tự lại muốn đến đây.
Có lẽ là bởi vì đối với cô và Lục Lẫm mà nói thì Bách Nhạc Môn đều vô cùng quan trọng.
Lúc này, Lục Lẫm bất ngờ đưa tay về phía cô, nụ cười lễ phép lại sinh động: “Liệu tôi có may mắn được mời Khương đại tiểu thư khiêu vũ không?”
Trái tim Khương Tự đập rất nhanh, như chuyện kiếp trước nay lại xảy ra.
Trong vũ trường, chỉ có hai người bọn họ.
Âm nhạc cũng chỉ vang lên vì hai người bọn họ.
“Có nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở Bách Nhạc Môn.”
Lục Lẫm áp sát vào cô: “Khi đó em cố ý lừa anh.”
Khương Tự không phục, lí nhí nói: “Em có lừa anh đâu, em nói, lần gặp mặt sau sẽ là vào ngày trận tuyết đầu tiên rơi xuống mà.”
Lục Lẫm bật cười: “Nhưng ngày đó em lại lỡ hẹn.”
Khương Tự hếch cằm lên, cười duyên dáng: “Thì cũng phải để Lục thiếu soái chờ mong chút chứ.”
“Khiến anh không quên được em, nhớ kỹ em cả một đời.”
Khi đó, chẳng qua chỉ là một câu nói giỡn của Khương Tự, nhưng lại thành thật.
Lục Lẫm đặt cô ở trong lòng cả một đời.
Ngay cả chuyển kiếp mất đi ký ức, linh hồn của anh vẫn yêu cô như trước.
Trong mắt Lục Lẫm hiện lên ý cười, bất ngờ giơ cao tay Khương Tự, dẫn cô xoay một vòng tròn.
Vào giây phút Khương Tự quay lưng về phía Lục Lẫm, anh bỗng ôm lấy cô.
Tay Lục Lẫm trượt xuống dọc theo bả vai phải của Khương Tự, cầm lấy tay cô.
Từng tấc từng tấc di chuyển đến đầu ngón tay cô.
Khương Tự không hiểu gì, chỉ là trái tim không khống chế được mà đập bình bịch, nhận ra có chuyện gì sắp xảy ra.
Ngay cả lỗ tai cũng kêu ong ong.
Khương Tự nghe được giọng của mình vang lên từ nơi xa: “Anh đang làm gì thế?”
Một giây sau, trên ngón áp út của Khương Tự cảm thấy mát lạnh.
Cô rũ mắt xuống, trên ngón áp út nhiều ra một cái nhẫn.
“Cái nhẫn này?”
Khương Tự nhìn chiếc nhẫn có kiểu dáng giống hệt kiếp trước, hơi hoảng hốt.
Bên tai truyền đến tiếng của Lục Lẫm.
“Khương đại tiểu thư, lại gả cho anh lần nữa đi.”
Ngắn gọn lại đầy ắp tình yêu.
Bởi vì câu đơn giản này đã chất chứa mong đợi hai đời của anh.
Sống mũi Khương Tự cay cay, ngay cả đầu quả tim cũng run rẩy theo.
Chiếc nhẫn rất đẹp, bao hàm chân tình không gì sánh nổi, giống như Lục Lẫm, nóng cháy vững vàng.
Khương Tự từng nhớ lại cảnh trong mơ rất nhiều lần, Lục Lẫm đánh cược tất cả, cố chấp cầu xin một đáp án.
Anh muốn biết.
Người có tình, phải chăng cuối cùng có thể về với nhau.
Lục Lẫm cược thắng, anh có được tân nương của mình.
Khi quay đầu lại nhìn Lục Lẫm, đuôi mắt Khương Tự hơi đỏ, đôi mắt ánh nước mắt khiến cô càng xinh đẹp.
“Lục thiếu soái, em đã là người của anh rồi mà.”
Vừa dứt lời, trước mắt Khương Tự bỗng hiện lên một hình ảnh.
Lục Lẫm mặc quân trang xuất hiện ở vũ trường Bách Nhạc Môn, trong tay anh trống rỗng, giống như ôm lấy hư không, mọi thứ hư vô mờ mịt thoáng qua rồi biến mất.
Hô hấp ngừng lại, trái tim Khương Tự thắt lại.
Đó là vị trí để lại cho cô.
Thời gian quay ngược, hồi ức hiện ra trước mặt Khương Tự vô cùng rõ ràng.
Lần này, cô đã thật sự thấy rõ toàn cảnh.
Bắt đầu từ trận hoả hoạn lớn năm 1938.
Lục Lẫm mãi mãi mất đi người yêu, với anh mà nói thì mỗi một ngày sau đó đều là nỗi đau như chọc ngoáy vào tim.
Lục Lẫm không cách nào trở lại năm 1938, ngăn cản tai hoạ đó xảy ra.
Mà người yêu của anh cũng sẽ không quay đầu.
1938-1944
Lục Lẫm tìm khắp thế giới, muốn tìm được phương pháp khiến Khương Tự đi vào luân hồi.
Ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm Lục Lẫm đều sẽ tới trước mộ Khương Tự, dùng bật lửa đốt một bức ảnh cưới mới.
Anh để lại vị trí trên ảnh cho Khương Tự.
Chiến sự thay đổi, bọn họ đều yêu thương tổ quốc mình.
Lục Lẫm sẽ thường xuyên nói cho Khương Tự tình hình kháng chiến gần đây, có đôi khi trên người anh có vết thương, nhưng vì không khiến cô lo lắng nên trên mặt anh luôn tỏ vẻ lạnh nhạt bình tĩnh.
Năm 1945.
Nhật Bản đầu hàng, Lục Lẫm nhẹ nhàng lau đi tro bụi trên bia mộ, lần đầu tiên nở nụ cười.
…
Năm 1946.
Lục Lẫm thành lập cửa hàng 1938, tu sửa Bách Nhạc Môn hư hại trong chiến tranh.
Năm 1947.
Tháp chuông xây dựng xong, tiếng chuông tưởng nhớ Khương Tự nặng nề vang lên.
Mùa xuân năm 1948.
Lục Lẫm quyết định dùng quãng đời còn lại của mình để đổi Khương Tự sống lại.
Anh từ bỏ tất cả, bằng lòng trở thành cái xác không hồn vô tình vô tâm.
Ngày 20 tháng 12 năm 1948.
Lục Lẫm đến Bách Nhạc Môn một chuyến rồi về nhà bình tĩnh qua đời.
…
Thời gian thấm thoắt, đi đến kiếp này.
Con trai cả nhà họ Lục sinh ra, cậu bé sinh ra không biết cười, cũng không khóc, giống như mất tất cả cảm xúc.
Chẳng biết tại sao, bát tự của Lục Lẫm rất yếu.
Trận tuyết đầu tiên năm 2022.
Lục Lẫm và Khương Tự gặp nhau lần đầu trong tuyết, cô là chiếc chìa khoá của anh.
Khiến trái tim phủ bụi của anh bắt đầu nhảy lên vì cô.
Còn nhớ lần đầu gặp lại kiếp trước, Lục Lẫm thấp giọng hỏi thăm.
Khương Tự cười rất tuỳ ý, chẳng qua cô chỉ thuận miệng đồng ý một hứa hẹn mà thôi.
“Khương đại tiểu thư, khi nào mới có thể lại gặp mặt?”
“Lục thiếu soái, khi tuyết đầu mùa rơi xuống tôi sẽ tới gặp anh.”
Tuyết đầu mùa hàng năm Lục Lẫm đều sẽ đến vũ trường Bách Nhạc Môn.
Khương Tự đi mười năm.
Bản nhạc khiêu vũ ở Bách Nhạc Môn cũng vang suốt mười năm.
Bọn họ đều nói Lục thiếu soái cố chấp điên cuồng.
Lục Lẫm dùng quãng đời còn lại của anh để chờ một lời hứa sẽ không được thực hiện.
Chiến tranh qua đi, Lục Lẫm khôi phục Bách Nhạc Môn về dáng vẻ năm đó, vẫn phồn hoa như cũ.
Bách Nhạc Môn áo quần như mây, toả ra ánh sáng lung linh, người khiêu vũ có đôi có cặp.
Mà Lục Lẫm lại không hợp với nơi này.
Anh mặc quân trang, một mình nhảy một điệu nhảy hai người.
Năm 1948, buổi tối trước khi Lục Lẫm chết, lại là một đêm tuyết đầu mùa.
Anh nhảy điệu nhảy cuối cùng ở Bách Nhạc Môn.
Vào lúc âm nhạc kết thúc, Lục Lẫm nhìn thấy Khương Tự.
Cô mặc sườn xám.
Rạng rỡ chói mắt như trong trí nhớ, liếc mắt một cái khó quên cả đời.
Khi đó, Lục Lẫm cho rằng anh đang ôm ảo ảnh.
Thời không xa cách.
Trong nháy mắt ấy lại sinh ra sai lệch.
Lục Lẫm năm 1948, gặp được Khương Tự năm 2022.
Lúc đó anh 34 tuổi, Khương Tự 24 tuổi.
Bản nhạc lần nữa vang lên, tình ý tiếp tục bùng cháy.
Chuyện anh yêu em, mãi mãi sẽ không thay đổi.
Khương Tự, em biết không?
Mỗi một năm, anh đều đang đợi tuyết đầu mùa. Tuyết rơi đầy trời lại bao trùm toàn bộ thành thị, Bách Nhạc Môn ca múa mừng cảnh thái bình.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, em sẽ đến gặp anh chứ?
Nhưng anh đã đợi rất lâu rồi.
Anh vui vẻ chịu đựng.