Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 79: Đừng chạm vào!



Viện trưởng Viện Nghiên cứu Thực vật Collei nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không kiềm chế nổi nữa, liên lạc với Norman, tha thiết cầu mong Norman và An Cẩn có thể nhanh chóng quay về Obis, đồng thời dò hỏi: “Bệ hạ, xin hỏi Hoàng hậu đã dùng cách gì để thanh lọc đất đai và thực vật vậy?”

Norman: “Dùng năng lực của Vương của người cá.”

Viện trưởng Collei rất thất vọng, nói vậy nghĩa là ngoại trừ Hoàng hậu thì không còn ai khác làm được như thế.

Sau đó ông lập tức vui vẻ trở lại – Vương của người cá chính là Hoàng hậu của Obis!

Các tinh cầu còn lại trong Liên minh đều hâm mộ tinh cầu Obis vì Hoàng hậu tương lai của Obis có thể thanh lọc hạt giống!

Nếu họ biết Hoàng hậu còn có thể thanh lọc đất đai, có lẽ sẽ ghen tị tới chết!

Collei một lần nữa bày tỏ hy vọng mãnh liệt, nài nỉ hai người họ nhanh chóng trở về Obis, đồng thời ngỏ lời cảm ơn An Cẩn.

Norman nghiêm túc chuyển đạt lời cảm ơn của Collei, nói với thiếu niên: “Cảm ơn em.”

An Cẩn cười cười: “Không cần khách khí, em chỉ làm những gì mình có thể, hơn nữa việc này cũng là giúp chính bản thân em.”

8 giờ, bầu trời Raabe đã trở tối, phố xá lên đèn lộng lẫy.

An Cẩn không cho đội thân vệ đi theo, cùng Norman đeo mặt nạ, hóa trang thành hai người bình thường đi dạo cảnh đêm, nói đúng hơn là đi hẹn hò.

Norman chọn một chiếc tàu con thoi mui trần, bay xuyên qua quỹ đạo cầu vồng dành riêng cho du lịch ngắm cảnh để tới một hòn đảo nhỏ cao hơn mặt nước gần 20 mét, là địa điểm ngắm cảnh tốt nhất Raabe.

Tàu con thoi hạ cánh, An Cẩn và Norman một trái một phải bước xuống.

An Cẩn mới đi được hai bước đã nghe thấy bên tay phải có tiếng rên khóc, trong lòng căng thẳng, vội quay sang nhìn.

Một người cá Tek cao lớn đang đè một người cá Aisa lên thành xe hôn môi. Chân người cá Aisa cọ xát vào chân người cá Tek, vừa nhìn đã biết không phải bị cưỡng ép.

Mặt cậu đỏ bừng lên, vội vàng thu hồi tầm mắt, lại thấy Norman vòng qua đầu tàu con thoi tiến về phía mình.

An Cẩn vội vàng bước tới giữ chặt tay Norman, kéo hắn sang bên trái, đến khi rời khỏi nơi đỗ xe gần 10 mét mới ngừng lại, định bỏ tay Norman ra nhưng lại bị hắn giữ lấy.

“Em sao vậy?” Norman hỏi.

An Cẩn lúng túng đáp: “Không, không có gì.”

Norman ôm lấy thiếu niên, trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay lướt qua gò má thiếu niên, cúi đầu hôn xuống môi cậu.

Hắn nhắc nhở người cá nhỏ: “Nơi ngắm cảnh số một tinh cầu Raabe chính là địa điểm hẹn hò được các cặp tình lữ yêu thích nhất, chuyện vừa rồi chỗ nào cũng đều bắt gặp, có cần đi về không?”

An Cẩn tròn mắt: “Vừa rồi anh cũng thấy?”

“Không thấy,” Norman đáp, “nhưng thính lực anh tốt!”

Bãi đỗ xe có đèn, ánh sáng không tệ, nhưng hai người cá vừa thân mật với nhau chọn chỗ tối, hắn chưa đến gần đã bị thiếu niên kéo đi, tuy không nhìn thấy gì song vẫn nghe rõ âm thanh, lại thêm bộ dáng của thiếu niên thì lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Có cần đi về không?”

An Cẩn lắc đầu: “Không cần.”

Địa điểm ngắm cảnh là nơi cậu và Norman cùng nhau lựa chọn, dù có kinh ngạc trước sự phóng khoáng của các người cá, cậu cũng không muốn thay đổi kế hoạch.

Norman ôm thiếu niên đi tới con đường nằm ngoài cùng đảo nhỏ, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh đêm trên tinh cầu Raabe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 345: C345: Gặp vương phi

Bầu không khí quá tuyệt diệu, chẳng bao lâu hai người đã bất giác ôm hôn nhau.

Trán Norman cụng vào trán An Cẩn, ngữ khí ám muội: “Chúng ta về đi.”

Vành tai An Cẩn nóng lên, gật đầu.

Hôm sau, An Cẩn vừa ăn sáng xong liền nghe quản gia thông báo: “Vương, Thượng tướng Mục Thần dẫn theo một vị người cá Tek đến gặp ngài.”

An Cẩn vội bảo mời vào, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, còn chưa tới cửa đã thấy Tiểu Ngân từ bên ngoài chạy vào.

“An An!” Tiểu Ngân cao hứng ôm lấy An Cẩn xoay vòng vòng, sau đó buông cậu ra, chỉ vào chân của mình: “Tôi đã điều khiển tốt đôi chân này rồi, có phải tôi siêu lợi hại không?”

An Cẩn bị động tác vừa rồi của y làm cho sửng sốt, trộm xoa xoa eo, gật đầu phụ họa: “Phải, cậu rất lợi hại.”

Cậu hơi ngạc nhiên nhìn Tiểu Ngân. Tiểu Ngân rất cao, đại khái cao ngang Norman, trên mặt không có vảy, mái tóc màu xám bạc buộc túm về đằng sau, trông vừa đẹp trai vừa có cảm giác tự phụ.

Norman ôm lấy bả vai An Cẩn, nghiêm khắc nói với Tiểu Ngân: “Cậu không được tùy tiện ôm An An.”

Tiểu Ngân trừng Norman, nhưng y chưa kịp lên tiếng thì Mục Thần đã đặt tay lên vai y, nhắc nhở: “Cần phải giữ khoảng cách lịch sự với người khác.”

Tiểu Ngân cau mày, nhớ tới các nghi lễ xã giao cơ bản mà Mục Thần dạy mình hôm qua, gật đầu: “Được rồi.”

Y đi qua đi lại vài bước trước mặt An Cẩn, hớn hở nói: “Tôi đến cho cậu xem trước, lát nữa đến trường mới cho đám Linh Linh nhìn dáng vẻ đi đường của tôi!” Y lại hỏi: “An An có muốn cùng tôi đến trường không?”

An Cẩn lắc đầu: “Tôi còn có việc.”

Tiểu Ngân dạo quanh An Cẩn một vòng, lại phô bày tư thế đi đường của mình một lần nữa, sau đó được Mục Thần đưa tới trường học.

An Cẩn ở hồ nước trong hoàng cung luyện tập dị năng nước, Norman ngồi trên ghế dựa xem công văn do quân bộ gửi đến, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào trong hồ.

Nhìn thêm một lần nữa, hắn cau mày.

Hơi nước mông lung bao phủ mặt nước, sương mù càng lúc càng dày, ngăn cản tầm mắt.

“An An?” Hắn nhịn không được, cất tiếng gọi.

Ngay sau đó liền thấy đám hơi nước ở giữa tản ra, hình thành một con đường rõ rệt, người cá nhỏ theo con đường này bơi vào bờ, đặt hai tay lên thành hồ, cặp mắt màu lam tràn đầy nghi hoặc: “Có việc gì vậy?”

Norman bước tới bên bờ hồ, đưa tay vuốt ve gò má người cá nhỏ: “Không có gì, đừng để bản thân bị mệt.”

An Cẩn vô thức cọ cọ tay hắn, giải thích: “Không mệt, em đâu cần cử động, chỉ tiêu hao một chút tinh thần lực thôi.”

Norman nâng mặt cậu lên hôn một lúc rồi bảo cậu tiếp tục luyện tập.

An Cẩn quay trở về trong hồ, nhìn hơi nước bao phủ hai bên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ: Vừa rồi Norman gọi cậu là bởi hắn không nhìn thấy cậu ư?

Hơi nước đằng sau tụ lại, ngăn cách cậu và Norman.

Một lát sau, hơi nước tản ra, đối diện với ánh mắt của Norman, cậu liền cười với hắn, không để hơi nước tụ lại cản trở tầm nhìn nữa.

Cậu có thể dễ dàng khống chế độ dày và phạm vi hoạt động của hơi nước, đang nghĩ xem sau khi thăng cấp dị năng nước còn có những khả năng nào thì nhận được cuộc gọi của Linh Linh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Hoan nghênh ghé thăm!

“An An, khi nào thì tôi và Duệ Duệ mới có thể tiếp thu lễ trưởng thành đây?”

An Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi: “Lúc nào các cậu rảnh?”

Thanh âm Duệ Duệ truyền tới: “Lúc nào cũng được, chúng tôi có thể xin nghỉ.”

An Cẩn: “…” Thấy họ chờ mong như vậy, cậu không muốn làm họ thất vọng: “Tôi sẽ trả lời các cậu sau.”

Cậu ngắt kết nối, liên hệ với Joellen, hỏi về thời điểm tinh cầu Raabe tổ chức lễ trưởng thành.

Một lúc sau, cậu gọi cho Linh Linh: “Chiều nay Thánh địa sẽ tổ chức lễ trưởng thành, buổi sáng vẫn trống, cậu bảo Duệ Duệ cùng Cốc Cốc và Bào Bào chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa tôi đến đón các cậu.”

Linh Linh vô cùng vui vẻ: “Được!”

An Cẩn lên bờ, bàn bạc với Norman, bảo Hornard đi cùng rồi đưa bốn người cá kia tới Thánh địa.

Để giúp bốn người cá kia phân hóa cần khoảng hai tiếng, An Cẩn không muốn lãng phí thời gian bèn vận dụng dị năng, phần lớn thời gian đều dùng để hấp thu năng lượng từ thú hạch.

Sau khi phân hóa, bốn người cá đều rất hưng phấn, Linh Linh và Duệ Duệ sờ chân của nhau, cảm thấy vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.

Linh Linh chọc chọc bắp chân Duệ Duệ: “Tuy trụi lủi nhưng thật mềm nha!”

Lòng bàn tay Duệ Duệ cọ xát làn da ở mắt cá chân Linh Linh, Linh Linh đột nhiên rụt chân lại, trên mặt xuất hiện sắc đỏ: “Không được đụng vào!”

Cặp mắt màu đỏ của Duệ Duệ bừng sáng, nhìn Linh Linh cười rộ lên, nhào tới ôm lấy Linh Linh hôn một lúc, lại thầm thì vài câu, bị Linh Linh túm tóc kéo ra.

An Cẩn: “… Các cậu chưa thể dùng chân đi lại, trước hết cứ biến trở về cái đuôi đã, chúng tôi đưa các cậu về nơi ở.”

Bốn người rất nghe lời, lập tức phục hồi hình dáng người cá.

Đưa họ quay về chỗ ở xong, An Cẩn nói với Hornard: “Phiền ông chăm sóc cho họ.”

Garrot và Tạ Ly đều không tới tinh cầu Raabe, Hornard có thể coi là nhân loại quen thuộc nhất với bốn người cá kia.

Hornard cười đáp: “Có phiền gì đâu, tôi đã liên hệ với các nhân viên chăm sóc khác rồi.”

Bốn người cá cùng học đi, một mình hắn trông không xuể.

Biết mình được dạy người cá cách đi đường, các nhân viên chăm sóc tranh nhau tới hỗ trợ, Hornard chọn ra ba người cẩn thận nhất hỗ trợ.

Ăn trưa xong, An Cẩn ngồi ở bàn sách ghi chép năng lượng cần thiết để giúp các người cá phân hóa, tiến hành phân tích.

Với tinh thần lực ở trạng thái sung túc, cậu có thể giúp một người cá; mà để nhanh chóng lấp đầy biển tinh thần của cậu thì cần hấp thu năng lượng của một viên thú hạch cấp 5.

Tính toán xong, An Cẩn không khỏi kinh ngạc. Thú hạch cấp bậc càng cao lại càng quý, một viên thú hạch cấp 5 có giá là 10 vạn tinh tệ.

Cậu xoa xoa thái dương, chi phí phân hóa thật cao!

Nhưng nếu chờ tinh thần lực khôi phục theo cách tự nhiên thì phải mất một thời gian rất dài mới có thể giúp các người cá hoàn toàn tiếp thu lễ trưởng thành.

Cậu âm thầm cảm thấy may mắn bởi mình có thể kiếm tiền nhờ hạt giống thuần khiết. Trước đó, vì chuẩn bị cho cây thánh nên cậu đã mua rất nhiều thú hạch, bằng không chỉ sợ không có đủ thú hạch mà dùng.

Ngày mai không có lễ trưởng thành nào được tổ chức, Thánh địa bỏ trống cả ngày.

Cậu mở danh sách người cá của Liên minh ra xem, tính toán nên sắp xếp lễ trưởng thành cho họ như thế nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Toàn bộ người cá đều đổ về tinh cầu Raabe là để tiếp thu lễ trưởng thành, một phần trong số họ sẽ trở lại tinh cầu nơi mình sinh sống, sau lễ trưởng thành cuộc sống của họ ở thế giới nhân loại càng dễ dàng hơn.

Nghĩ tới đây, cậu quyết định ưu tiên làm lễ trưởng thành cho các người cá muốn quay về trước.

Đang lên kế hoạch thì trí não kêu vang, cậu nhận cuộc gọi.

Thanh âm của Joellen lập tức vang lên, ngữ khí hết sức nghiêm túc: “Vương, đã tìm thấy vị trí tập trung nhiều tạp chất nhất!”

Hiệu suất làm việc của họ khiến An Cẩn ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Joellen có chút hổ thẹn: “Đáng lẽ phải tìm thấy từ hôm qua bởi thế giới dưới nước chính là lãnh địa của người cá, có điều phạm vi hoạt động của máy đo lường tạp chất có hạn nên ban đầu không tra ra tạp chất dưới đáy hồ.” Y không khỏi cảm thấy may mắn: “Cũng nhờ thiết bị thăm dò phía Obis cung cấp cực kỳ tốt, phát hiện chỗ sâu nhất dưới đáy hồ là nơi tích tụ tạp chất rất đậm.”

An Cẩn nhận ra giọng hắn có vẻ lo lắng, vội hỏi: “Tình hình không ổn à?””

Joellen trầm giọng: “Nơi tạp chất tập trung nhiều nhất là một khối đá màu đen vô cùng lớn được rễ cây bao bọc, so với các nơi khác thì tạp chất ở nơi này dày đặc hơn nhiều.”

“Đá màu đen?” An Cẩn nghi hoặc.

“Khối đá màu đen này do tạp chất tích tụ thành.” Joellen nói. “Các chuyên gia cho rằng tạp chất trên cây thánh là do hấp thu từ khối đá đen này. Vẫn chưa biết có bao nhiêu khối đá đen như vậy, nếu không tìm ra hết thì cây thánh sẽ luôn bị ô nhiễm.” Ngữ khí của y trở nên ảo não: “Máy đo lường chế tạo tại tinh cầu Raabe quá kém!”

Thế hệ trước đổi lấy kỹ thuật từ đội quân viễn chinh, trước giờ tinh cầu Raabe chỉ chú trọng phát triển kỹ thuật phục vụ trong chiến đấu, các phương diện còn lại vẫn rất lạc hậu.

An Cẩn nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Đá đen nằm ở đâu? Tôi muốn tới xem thử.”

Trên đường, An Cẩn hỏi thử Norman: “Đã bao giờ tìm thấy loại đá đen này ở Obis chưa?”

Norman lắc đầu, trầm giọng đáp: “Nơi nào cũng có tạp chất nhưng không có nơi nào tập trung quá dày đặc.” Hắn dừng một chút. “Anh sẽ cho người tiếp tục kiểm tra.”

Dưới tình huống này, hắn không thể không tính đến trường hợp ở Obis cũng có đá đen nhưng họ chưa phát hiện ra.

Hai mươi phút sau

Với sự hộ tống của đội thân vệ, An Cẩn và Norman đã tới đích. Đây là một vùng nước tương đối xa xôi ở phía Bắc tinh cầu Raabe, trên mặt nước phủ đầy những tấm ván dày nặng để làm bãi đỗ xe tạm thời.

Dải băng cảnh giới được căng xung quanh bãi đỗ xe tạm, không cho phép tùy tiện đi vào, bên ngoài có binh lính Tek canh gác.

Lúc An Cẩn bước ra khỏi tàu con thoi, ánh mắt của binh lính đều tập trung trên người cậu, vừa kích động vừa tôn kính.

Joellen vội vàng ra đón: “Vương, Norman bệ hạ.”

Y đưa hai người với một căn phòng được dựng tạm thời, đại trưởng lão và bốn vị chuyên gia trông thấy họ thì vội vàng hành lễ.

An Cẩn nói: “Không cần khách khí.”

Nói xong liền nhìn vào khối đá đen nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn vào viên đá hình quả trứng nửa trắng nửa trong suốt trên bàn.

Cậu ngây người: “Thứ này từ đâu tới?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.