Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 81: Hôn lễ



Trong những người cá mà An Cẩn quen, Duệ Duệ và Linh Linh là bạn đời, Cốc Cốc muốn quay về Obis, chỉ có Bào Bào và Tiểu Ngân tham gia buổi xem mắt.

Cậu còn định trưa sẽ hỏi xem tình hình buổi xem mắt của Tiểu Ngân và Bào Bào, không ngờ Tiểu Ngân lại xem mắt đến tận đồn cảnh sát.

Nghe ra ngữ khí sốt sắng của Bào Bào, cậu vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, các cậu đang ở đồn cảnh sát hả?”

“Tôi không ở đó, tôi không ở cùng Tiểu Ngân.” Bào Bào phiền muộn nói, “Trò chơi yêu thích của tôi khác với Tiểu Ngân, đến sân chơi thì tách ra, hẹn buổi trưa gặp mặt ở nhà ăn.”

“Tôi vừa nghe người cá bàn tán có hai người cá Tek đánh nhau vì người cá Aisa nên tò mò hỏi thăm, hỏi ra mới biết một người cá Tek trong đó là Tiểu Ngân. Tôi liên lạc với Tiểu Ngân, Tiểu Ngân không bắt máy mà là nhân viên cảnh sát, anh ta bảo tôi báo tin cho người nhà của Tiểu Ngân.”

Người nhà An Cẩn: “…”

Cậu đứng dậy bước ra ngoài: “Cậu về chỗ ở trước đi, tôi lập tức đến đồn cảnh sát ngay, cậu đừng lo lắng.”

Bào Bào: “Tôi gọi xe đến đồn cảnh sát rồi.”

An Cẩn: “Cũng được, cậu chú ý an toàn.”

Điểm hẹn của buổi xem mắt lần này ở trung tâm chủ thành Raabe của tinh cầu Raabe, trị an do cục cảnh sát thành phố quản lí. Cậu nói địa chỉ, tàu con thoi thông minh tự lái.

Phòng thẩm vấn cục cảnh sát.

Hai tay Tiểu Ngân bị còng ở sau lưng, ngồi trên ghế bày ra vẻ mặt đầy mất hứng: “Là hắn đánh trước, các người mau thả tôi ra!”

“Rõ ràng là cậu đánh trước! Cậu còn đẩy ngã Hi Hi!” Người cá màu nâu cũng bị còng tay ngồi bên cạnh y nhìn y hằm hằm.

“Ai kêu cậu ta không hiểu văn minh lịch sự?!” Tiểu Ngân chau mày, “Tôi cũng đâu biết cậu ta yếu xìu như vậy.”

Người cá màu xanh đứng cạnh người cá màu nâu cắn môi, mắt rưng rưng nhìn Tiểu Ngân: “Tui không yếu, tui chỉ không đứng vững thôi.”

Tiểu Ngân xùy một tiếng: “Sao cậu lại khóc? Tôi đâu có đánh cậu, cậu đừng có mà hãm hại tôi!”

Mắt người cá màu xanh càng ầng ậc nước, dường như chỉ chớp một cái thôi là nước mắt sẽ trào ra ngay tức thì.

“Cậu quá đáng lắm rồi đấy!” Người cá màu nâu giận dữ đứng phắt dậy nhưng vì bị trói trên ghế khiến cho ghế bị kéo kêu loảng xoảng: “Khốn nạn, cậu bắt nạt người cá Aisa rồi còn cãi đúng sai à?”

Tiểu Ngân lớn tiếng phản bác: “Tôi bắt nạt cậu ta khi nào? Cậu đừng nói bậy.”

Nhân viên cảnh sát giữ lấy người cá màu nâu: “Cậu bình tĩnh một chút, vẫn muốn đánh nhau phải không?”

Người cá màu nâu phẫn nộ trừng Tiểu Ngân: “Các anh thả tôi ra, tôi nhất định phải cho hắn thấy sự lợi hại của tôi!”

Tiểu Ngân chớp mắt bạc, cảm thấy lời này rất quen tai, hất nhẹ cằm với nhân viên cảnh sát: “Anh thả hắn ra, hắn chẳng lợi hại tẹo nào, tôi sẽ cho hắn biết cái gì mới thực sự gọi là lợi hại!”

Khóe miệng nhân viên cảnh sát giật giật, vỗ mặt bàn: “Im lặng cả đi, ồn ào cái gì! To gan lớn mật phết nhỉ, ở đây rồi còn dám hăm dọa ầm ĩ!”

Một nhân viên cảnh sát khác vòng ra sau lưng của Tiểu Ngân và người cá màu nâu, lấy thông tin thân phận của họ trong trí não: “Các cậu nói xem, buổi xem mắt tốt đẹp thế không tìm bạn đời mà đánh nhau cái gì?”

Sau khi anh ta xem thông tin thân phận hai người: “Thành niên chưa kết hôn, đều là học sinh, cậu…” Anh ta sửng sốt khi thấy được thông tin của Tiểu Ngân.

Tinh cầu Raabe vì để các người cá hòa nhập vào cuộc sống người cá, lo lắng bọn họ bị quấy rối và đối xử khác thường nên không công khai danh tính những người cá trở về từ Liên minh, chỉ lưu thông tin thân phận trong hồ sơ.

Bởi vì tình huống bọn họ đặc biệt, mặc dù đã thành niên nhưng không hiểu gì về thường thức cơ bản và quy tắc pháp luật, còn ở vào trạng thái có người giám hộ.

Nhân viên cảnh sát thấy cột thông tin người giám hộ của Tiểu Ngân không bỏ trống, ngây người một lúc liền hiểu ra, ngữ khí nghiêm túc phổ cập: “Đánh lộn là phạm pháp!”

Anh ta điều tra thông tin người giám hộ tạm thời: “Tôi bảo người giám hộ của cậu nhận cậu về.”

Tiểu Ngân giậm chân: “Không muốn!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Nhân viên cảnh sát không nghe lời y, bấm gọi.

Mục Thần buổi sáng đã đến cảng hàng không đón nhóm nghiên cứu của tinh cầu Raabe, vừa mới đưa nhân viên nhóm đến nơi ở thì nhận được cuộc gọi của người lạ.

Hắn liếc mắt nhìn, nhận ra là số của bên cục cảnh sát Raabe thì không khỏi nảy sinh dự cảm chẳng lành, ra hiệu với trưởng nhóm nghiên cứu rồi bước sang một bên bật kết nối: “Chào ngài.”

Nhân viên cảnh sát nghiêm túc nói: “Tiểu Ngân đánh nhau với người cá, trước mắt đang ở cục cảnh sát chủ thành Raabe, mời anh tới cục cảnh sát một chuyến.”

Mục Thần vội vàng hỏi: “Y có bị thương không?”

Nhân viên cảnh sát: “Y không sao.”

Mục Thần thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng qua đó ngay.”

Nhân viên cảnh sát ngắt liên lạc, quay qua thì thấy mắt bạc của Tiểu Ngân rơi trên người mình, anh ta nghiêm túc nói: “Nhìn gì mà nhìn? Cố gắng tự kiểm điểm đi.”

Tiểu Ngân lẽ thẳng khí hùng: “Tôi không sai.”

Nhân viên cảnh sát còn muốn nói gì đó, nghĩ đến thân phận của y thì không nói nữa.

Anh ta thầm nghĩ, phải phản ánh với trường học Cinben, cố gắng để những người cá mới trở về này học cách tuân thủ kỷ luật càng nhanh càng tốt.

Anh ta vừa nghĩ vừa báo cho người giám hộ của người cá màu nâu.

Tàu con thoi màu xanh biển nhạt hạ xuống bãi đỗ xe của cục cảnh sát, tám chiếc tàu con thoi của đội cận vệ lần lượt hạ xuống.

An Cẩn xuống tàu con thoi, vừa bước vào cục cảnh sát thì người trong văn phòng đều sửng sốt.

Một nhân viên cảnh sát tới chào: “Vương, xin hỏi ngài có việc gì?”

“An An!” Giọng của Bào Bào từ cửa truyền vào, An Cẩn quay đầu, trông thấy Mục Thần phía sau Bào Bào thì có chút kinh ngạc.

Obis đưa dụng cụ đo lường, thú hạch quân đội cùng nhóm nghiên cứu thú hạch đến Raabe, hôm nay Norman và Mục Thần đều rất bận.

Mục Thần chào hỏi cậu, giải thích qua loa: “Tôi là người giám hộ tạm thời của Tiểu Ngân, bên cảnh sát báo cho tôi rồi.”

An Cẩn đã hiểu, nhân viên cảnh sát nói rõ tình hình, ba người cùng nhau đến phòng thẩm vấn.

Trên đường đi Mục Thần hỏi Bào Bào tình hình cụ thể, Bào Bào lại nói những gì đã nói với An Cẩn một lần nữa.

“An An, sao cậu lại đến đây?” Tiểu Ngân nhìn thấy An Cẩn, mặt đầy ngạc nhiên.

Bào Bào: “Tôi báo cho An An đó.”

Mục Thần nhìn về phía hai người cá xa lạ không phải cảnh sát, ánh mắt dừng lại trên người cá Aisa trong nháy mắt, nhìn nhân viên cảnh sát: “Tôi là người giám hộ tạm thời của y, tôi có thể đưa y đi chưa?”

Nhân viên cảnh sát: “Viết xong kiểm điểm mới được.” Anh ta mở còng tay của hai người cá ra.

Tiểu Ngân lập tức nhảy đến bên cạnh An Cẩn, cử động cổ tay: “Tôi không viết, là hắn đánh trước!”

Người cá màu nâu nghe vậy, ánh mắt rơi trên người An Cẩn ngay tức khắc di chuyển đến trên người Tiểu Ngân: “Cậu không đánh Hi Hi thì tôi đánh cậu làm gì chứ hả?”

Người cá màu xanh trông thấy An Cẩn thì đoán được thân phận của Tiểu Ngân, kéo cánh tay người cá màu nâu: “Bỏ đi, có lẽ y không cố ý đâu.”

Tiểu Ngân chỉ vào tay cậu ta: “Đúng, chính là như này! Vừa rồi cậu ta cứ kéo tôi, tôi vung tay một cái thế là cậu ta tự ngã, việc này liên quan gì đến tôi!”

Mặt người cá màu xanh đỏ bừng, vẻ mặt người cá màu nâu rất khó coi: “Cậu có phải người cá Tek không đấy! Chẳng có tý phong độ nào hết.”

Tiểu Ngân cho rằng hắn vẫn đang chỉ trích việc y đẩy ngã người cá màu xanh, phản bác nói: “Cậu ta không hiểu văn minh lịch sự, cứ khăng khăng bám lấy tay tôi nên tôi mới vung tay.”

Y nhìn Mục Thần: “Ngươi nói lôi lôi kéo kéo với người khác giới là không văn minh!”

Mục Thần: “…” Hắn cảm thấy Tiểu Ngân có khả năng phải độc thân cả đời.

Nước mắt người cá màu xanh lại sắp rơi rồi, lúc này ai cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, không nén nổi rất đồng tình với cậu ta. Xui rủi sao mà vừa ý một người cá không hiểu phong tình như vậy.

Người cá màu nâu muốn đánh nhau tiếp nhưng bị người cá màu xanh kéo lại. Hắn quay đầu lại, người cá màu xanh nhỏ giọng nói: “Tui, tui muốn về nhà.”

Lúc này người giám hộ của người cá màu nâu cùng đã tới, dưới sự khuyên giải của người giám hộ, Mục Thần và An Cẩn, Tiểu Ngân và người cá màu nâu trừng mắt nhìn nhau bắt tay làm hòa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 203

Sau khi nhân viên cảnh sát hiểu rõ tình hình thì không bắt bọn họ viết kiểm điểm tại chỗ nữa mà cho về nhà viết, khi nào nộp kiểm điểm mới được xóa hồ sơ.

Rời khỏi cục cảnh sát, Mục Thần thấy Tiểu Ngân nghiêm mặt, cười nói: “Em còn giận gì chứ? Em đánh người ta tím cả mắt thế kia.”

Tiểu Ngân khẽ nâng mắt bạc: “Không tức giận, nghĩ chuyện khác.”

Không tìm được bạn đời thì làm sao để trở nên mạnh hơn?!

Mục Thần bật cười, đang muốn hỏi nghĩ gì thế thì nhận được tin nhắn, quay sang nhìn An Cẩn: “Tôi vẫn còn có việc, phiền cậu đưa bọn họ về.”

An Cẩn gật đầu: “Anh bận việc đi.”

Sau khi Mục Thần đi, Tiểu Ngân và Bào Bào đều tỏ ý không muốn quay về chỗ ở, An Cẩn bèn đưa bọn họ đến chỗ của cậu.

Ba người ngồi trên sô pha phòng khách tám chuyện, ăn đồ ăn vặt quản gia đưa tới.

An Cẩn nhìn Tiểu Ngân, nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tham gia xem mắt.”

Tiểu Ngân cũng rất phiền não: “Duy trì đôi chân sẽ tiêu hao tinh thần lực liên tục, sau khi kết hợp với bạn đời mới có thể tùy ý biến đổi. Tôi muốn học lái cơ giáp, có thể tùy ý biến đổi mới mạnh hơn.”

Ánh mắt Bào Bào nhìn chằm chằm màn hình ảo, nghe vậy chống cằm nói: “Người cá màu xanh đó rất xinh đẹp mà, tại sao cậu không thích vậy?”

“Đẹp chỗ nào?” Tiểu Ngân, “Thích khóc như thế, còn động tay động chân, không văn minh.”

Bào Bào chia sẻ màn hình với y: “Cậu ấy là đang bày tỏ sự quý mến với cậu, người cá Aisa của tinh cầu Raabe đều được chiều chuộng từ nhỏ, cậu khiến cậu ấy khó xử thì người ta khóc là phải rồi.”

Tiểu Ngân cảm thấy mình rất oan: “Tôi khiến cậu ta khó xử chỗ nào?”

Y cảm thấy người cá của Raabe rõ là kỳ lạ khó hiểu, người cá màu xanh thích khóc, người cá màu nâu lại nóng nảy như vậy!

Ánh mắt y rơi trên người An Cẩn, mắt bạc mang theo trầm tư, một lúc sau, ánh mắt y trượt xuống dưới, nhìn đôi chân của An Cẩn: “An An, cậu có thể tùy tiện biến chân không?”

An Cẩn sửng sốt, lại vì hàm ý của việc người cá có thể tự do thay đổi mà đỏ bừng mặt xấu hổ.

Nhưng thấy ánh mắt trong veo của Tiểu Ngân, cậu biết không phải y đang trêu chọc cậu mà chỉ là một câu hỏi đơn thuần thôi.

Cậu gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Ngân chống cằm, nhướn mày: “Suy ra, con người cũng có thể làm bạn đời.”

Bào Bào “ơ” một tiếng, đôi mắt tím sáng lên: “Tiểu Ngân vừa ý con người, muốn chọn con người làm bạn đời sao?”

Tiểu Ngân nghiêng đầu: “Vừa ý là gì?”

Bào Bào chống cằm: “Chắc là muốn giao phối với con người ấy.”

An Cẩn: “… Không phải chỉ như thế.”

Hai người cá liếc mắt nhìn cậu, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

An Cẩn vắt óc tìm cách giải thích cảm giác thích cho bọn họ, nói một hồi thì phát hiện đó toàn là cảm giác của cậu dành cho Norman, hai má nóng bừng.

Cậu nghiêm túc nói: “Cảm nhận của mỗi người có thể sẽ hơi khác nhau nhưng có thể khẳng định một điều, đối phương khác với những người khác, cảm giác khi nhìn thấy đối phương cũng khác với những người còn lại.”

Buổi trưa, Norman và Mục Thần cùng nhau trở về hoàng cung.

Mục Thần đưa Tiểu Ngân về nơi ở, nhân tiện đưa Bào Bào về luôn.

Norman xoa đầu An Cẩn, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Tổ nghiên cứu đã sắp xếp ổn thỏa, đang bàn bạc với chuyên gia nghiên cứu thực vật tinh cầu Raabe, đặt ra quy định không làm hại cây thánh, lập kế hoạch nghiên cứu nguyên lý cây thánh hấp thu năng lượng thú hạch.”

Mắt An Cẩn sáng lên: “Hy vọng có thể sớm nghiên cứu ra thành quả, như vậy sẽ có thể thanh lọc đất đai và thực vật quy mô lớn.”

Mặc dù dị năng của cậu có thể thanh lọc đất đai nhưng ngoài tinh cầu chính ra thì Obis còn có rất nhiều tinh cầu phụ thuộc, diện tích của một tinh cầu đã rất rộng chứ chưa nói đến cả đế quốc Obis.

Chỉ dựa vào cậu thanh lọc đất thì tốc độ chậm lắm.

Dụng cụ kiểm tra mà Obis đưa đến khiến công việc tìm kiếm đá đen tiến triển nhanh hơn. Chưa đến một ngày, tinh cầu Raabe đã hoàn thành kiểm tra đo lường toàn diện lần hai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1037: Chương 1037

Ngày hôm sau, An Cẩn vừa từ thánh địa về đến hoàng cung thì nhận được thông tấn của Joellen.

Cậu kết nối, giọng nói kích động của Joellen lập tức truyền tới: “Vương! Cây thánh thực sự hấp thu năng lượng thú hạch, trải qua kiểm tra, rễ cây đã không còn tạp chất nữa.”

An Cẩn nghe vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Tốt quá!”

Tâm trạng kích động của Joellen dần dần dịu xuống: “Trước mắt các chuyên gia đang bàn bạc cách đặt thú hạch sao cho hợp lý để bảo đảm tốc độ hấp thu năng lượng của cây thánh ở mức nhanh nhất.”

An Cẩn không hiểu về những việc này nhưng cậu rất tin tưởng vào hiệu suất làm việc của tinh cầu Raabe: “Cây thánh nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục.”

Ngữ khí Joellen chân thành lại kính cẩn: “Tất cả đều nhờ Vương, cảm tạ ngài.”

Tin tức cây thánh đang khỏe mạnh lại nhanh chóng lan truyền khắp tinh cầu Raabe, tâm trạng dân chúng Raabe cực tốt, buổi tối khắp nơi diễn ra các hoạt động ăn mừng, vô cùng sôi nổi.

Bầu không khí tưng bừng náo nhiệt kéo dài đến tận hôn lễ của An Cẩn và Norman.

Ngày 10 tháng 10, ngày mà toàn Liên minh đều háo hức mong đợi.

Màn hình điện tử của các tòa nhà cao tầng tinh cầu Raabe mở cả ngày, phát ca khúc chúc mừng và bắn pháo hoa rực rỡ.

Khi tiếng pháo vang lên, tất cả người Raabe không có mặt tại nơi tổ chức hôn lễ đều tụ tập ở các quảng trường thành phố hoặc ở nhà để theo dõi hiện trường nói lời thề nguyện thông qua kênh phát sóng trực tiếp chính thức.

An Cẩn mặc trường bào xanh biển nhạt lộng lẫy cùng Norman bước qua thảm đỏ, một đường đi đến trung tâm thánh điện.

Đại trưởng lão hơn một trăm tuổi tay cầm sách cổ, dùng tiếng người cá vừa cổ xưa vừa đầy ý nghĩa, trang nghiêm đọc lời chào mừng.

Nhịp tim An Cẩn đập cực nhanh, nghe giọng trưởng lão, cảm xúc khi sắp kết thành bạn đời với một người được khắc sâu đến cực hạn.

Cậu vừa hồi hộp vừa mong chờ, dưới sự chứng kiến của trưởng lão, nghiêm túc nói lời thề.

Tai trái Norman đeo máy phiên dịch cùng màu với lễ phục, thính lực không bị ảnh hưởng chút nào, chăm chú nhìn thiếu niên, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

An Cẩn kết thúc lời thề, trưởng lão nhìn Norman.

Giọng nói của Norman vừa trầm thấp vừa nghiêm túc, giọng nói không lớn nhưng đặc biệt hữu lực: “Tôi, Norman Larsen nguyện ý kết thành bạn đời với An Cẩn, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi mãi mãi yêu thương em ấy, chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, tôn trọng em ấy.”

An Cẩn bị đôi mắt nâu thâm thúy của hắn nhìn đến mức tim đập dồn dập, bất giác mỉm cười với hắn.

Khu bình luận trở nên điên cuồng, tới tấp ca ngợi vẻ đẹp tuyệt mỹ của Vương người cá.

Giọng nói trưởng lão khiến hai người đối diện thu lại cảm xúc, sự chú ý quay về buổi lễ.

Trưởng lão tuyên bố hai người kết thành bạn đời, An Cẩn và Norman tháo trí não xuống, đặt lên khay của nhân viên lễ nghi.

Trưởng lão xác nhận thân phận bạn đời của hai người ngay tại chỗ, thông tin trí não của hai người đồng thời cập nhật thay mới.

Hệ thống tinh võng của Raabe và Liên minh đã kết nối với nhau, toàn bộ Liên minh đều biết thân phận bạn đời của họ.

Trí não được trả lại, Norman cầm tay An Cẩn, nghiêm túc đeo lại trí não lên tay thiếu niên.

Ngón tay An Cẩn bị nhéo một cái, đầu ngón tay khẽ cử động, cậu không ngẩng đầu, giúp Norman đeo lại trí não.

“Chúc mừng hai người.” Đại trưởng lão cười hiền từ.

Norman ôm thiếu niên, khắc chế hôn nhẹ lên trán thiếu niên.

Hắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt đáng yêu mê người của thiếu niên khi bị hắn hôn.

Sau nghi lễ là lễ mừng long trọng, An Cẩn ngoan ngoãn ngồi thuyền cưới cùng Norman lượn vòng quanh thành phố Raabe, nhận lời chúc phúc của dân chúng Raabe.

Tâm trạng hồi hộp lúc trước của An Cẩn dần dần được thả lỏng trong bầu không khí náo nhiệt.

Cậu vẫy tay với các người cá, nhận thấy cánh tay Norman ôm cậu chặt cứng thì nghiêng đầu nhìn Norman.

Vẻ mặt Norman rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả ngày thường.

Cậu không khỏi suy đoán: “Anh đang căng thẳng à?”

Norman lập tức nói ngay: “Không.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.