Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 88: Quá lớn



An Cẩn nhận được tin nhắn từ Tiểu Ngân: “Cậu đừng nói với Mục Thần là tôi đang học ngôn ngữ tinh tế nhé.”

Đột nhiên An Cẩn nghĩ đến tài liệu mà Mục Thần nhờ cậu phiên dịch, cậu cảm thấy giữa Tiểu Ngân và Mục Thần hình như có chuyện gì đó.

Chỉ là ý nghĩ thoáng qua, cậu cũng không thích buôn chuyện nên gửi tin nhắn cho Tiểu Ngân hứa sẽ không nói cho Mục Thần biết.

Kể hôm đó, mỗi ngày An Cẩn đều làm giáo viên phụ đạo cho Tiểu Ngân, Tiểu Ngân học ngôn ngữ tinh tế rất nhanh, không mất nhiều thời gian đã có thể nói chuyện trôi chảy.

An Cẩn từ khu trồng trọt trở về cung điện, lơ lửng trong hồ bơi ở phòng người cá học tập các văn bản liên quan đến cơ giáp.

Hai tiếng sau, cậu ngắt tắt trí não rồi bơi ra vườn một vận động lúc. Sau đó, cậu đội mũ vào thế giới ảo.

Vừa online cậu liền nhận được tin nhắn của ông chủ Arlos:”Hoàng hậu, người không muốn bán thức ăn ở thế giới ảo nữa ạ?”

Lúc An Cẩn đến tinh cầu Raabe thì tạm ngừng bán xiên que ở thế giới ảo. Sau khi trở về Obis, cậu tiếp tục bán thêm vài hôm, phát hiện ra mình có thai thì cậu ngừng bán.

Dù sao khi ở trong thế giới thực tế ảo thì thân thể ở thế giới thực của cậu gần như bất động. Lúc bình thường thì không có vấn đề gì nhưng đang mang thai mà đứng im quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể.

Cậu dựa theo đề nghị của bác sĩ, cài đặt thời lượng đội mũ thực tế ảo 1 tiếng mỗi ngày, cậu dành một tiếng này để rèn luyện dị năng của mình.

Ở thế giới thực, cậu dành hết tinh thần lực để tinh lọc đất và hạt giống, thế giới thực tế ảo cực kì thích hợp để cậu nâng cao sức mạnh.

Arlos không biết cậu online làm gì nên luôn cố gắng thuyết phục cậu hợp tác mở một nhà hàng trong thế giới thực tế ảo.

Arlos biết rõ nhà hàng có tiềm năng phát triển tốt hơn so với các quầy hàng xiên que.

An Cẩn vẫn từ chối như mọi khi, mở nhà hàng rất bận mà thời gian online của cậu có hạn, cậu chỉ muốn làm việc quan trọng nhất.

Arlos lại nhanh chóng gửi tin nhắn qua:”Tôi muốn áp dụng một cách hợp tác khác. Tất cả dữ liệu trong thế giới thực tế ảo đều đến từ thực tế, người có thể giúp công ty chúng tôi thu thập dữ liệu về các loại thực phẩm thuần khiết khác nhau không? Có những dữ liệu này, nhân viên kỹ thuật có thể thay đổi dữ liệu về thức ăn của thế giới thực tế ảo, thế giới thực tế ảo sẽ có đầy đủ thức ăn.”

“Đương nhiên, người không phải lo lắng về hậu quả xấu của việc này. Chúng tôi sẽ mở thêm một khu ẩm thực khác, ở đó chỉ có quán ăn. Thế giới ban đầu sẽ được dùng làm khu huấn luyện, phải đăng kí lại để thay đổi khu vực.”

“Trong khu huấn luyện không có thức ăn tinh khiết, người chơi cũng không thể nâng cao tinh thần lực của mình thông qua thức ăn tinh khiết. Bằng cách này, khả năng kiểm soát tinh thần lực của họ trong thế giới thực tế ảo và thế giới thực hoàn toàn giống nhau, họ cũng có thể tự nắm giữ sức mạnh của chính mình thông qua luyện tập.”

Tin nhắn của Arlos được gửi đến liên tục, sau đó lại bổ sung: “Chỉ vào ngày thực phẩm tinh khiết được phổ biến thì hai khu vực mới có thể hợp nhất.”

An Cẩn rơi vào suy tư, thầm nghĩ như thế này cũng không tệ.

Lúc rảnh rỗi cậu sẽ lên tinh võng, người dân tinh võng rất kỳ vọng vào thức ăn tinh khiết, họ cực kì mong chờ.

Hàng ngày, có vô số người vào tài khoản chính thức của Viện Nghiên cứu Thực vật hỏi thăm khi nào mới bán thực phẩm tinh khiết cho bên ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1477: Quá nhiều ma (3)

Vì để đối phó với thú triều, trước mắt vẫn chưa thể bán thực phẩm thuần khiết ra ngoài, để lâu dân chúng nhất định sẽ càng ngày càng sốt ruột.

Nếu để bọn họ ăn thức ăn thuần khiết trong thế giới thực tế ảo trước thì có thể trấn an lòng mong đợi của họ một chút, sau một thời gian nữa thì đã có thể bán thực phẩm ra thị trường.

Dù sao mỗi lần thu hoạch đều đại diện cho số lượng lớn hạt giống, số lượng thực phẩm sẽ phát triển nhanh chóng.

An Cẩn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thu thập dữ liệu có phiền không? Nếu muốn thu thập tất cả dữ liệu trong một lần thì khó đấy.”

Arlos: “Dữ liệu thức ăn rất dễ thu thập, chỉ cần sử dụng thiết bị đặc biệt là được.”

An Cẩn suy nghĩ một chút: “Tôi đồng ý với đề nghị của ông.”

Hai bên trò chuyện một lúc, bàn bạc kĩ lưỡng các chi tiết, Arlos cực kì vui vẻ đi chuẩn bị.

An Cẩn dùng thời gian còn lại để tập luyện.

Sau khi online đủ một tiếng, An Cẩn thoát khỏi thế giới ảo.

Cậu vừa gỡ mũ thực tế ảo ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói máy móc của quản gia từ ngoài cửa vang lên: “Thưa hoàng hậu, hàng chuyển phát nhanh của người đã đến.”

An Cẩn: “Mang vào đây.”

Người máy đưa đồ chuyển phát nhanh đến bên bờ, mở gói hàng ra theo ý của An Cẩn, bên trong là một thiết bị kim loại hình chữ nhật, mặt trước là màn hình LED, mặt sau là máy quét.

Mặt trên của thiết bị có một con chip cỡ ngón tay cái, An Cẩn kết nối con chip với trí não, trên đó ghi hướng dẫn sử dụng rất chi tiết.

An Cẩn vừa nhìn vừa xác định các bộ phận của thiết bị, xem đi xem lại nhiều lần để ghi nhớ.

Không lâu sau, đầu bếp đưa nguyên liệu cho bữa trưa vào cho cậu. Thanh lọc nguyên liệu xong, cậu thu thập tất cả dữ liệu về thực phẩm tinh khiết.

Thiết bị được kết nối với não bộ của Arlos, An Cẩn vừa quét xong một loại thức ăn là Arlos đã có được một bộ dữ liệu hoàn chỉnh, ông ấy kích động cảm ơn cậu.

An Cẩn trả lời không cần khách sáo, sau khi thu thập dữ liệu xong, cậu bảo quản gia để dụng cụ dựa vào tường, sau này sử dụng tiếp.

Trong ngày hôm ấy, công ty thế giới thực tế ảo thông báo rằng hệ thống sẽ ngừng hoạt động một ngày.

Ngày hôm sau, mọi người biết được từ thông báo cập nhật rằng một khu mới đã được thêm vào thế giới thực tế ảo. Trên tinh võng có rất nhiều thảo luận và dự đoán xem phía công ty chuẩn bị đưa ra hoạt động gì.

Ba ngày sau, khu ẩm thực mới của thế giới thực tế ảo đã được mở cửa chào đón công chúng, không khí vô cùng sôi động.

Các chủ đề đứng đầu tinh võng đều liên quan đến thế giới thực tế ảo.

“Mẹ tôi bắt tôi thoát ra, hỏi tôi bị người ta đánh hay sao mà khóc khi đội mũ thực tế ảo!”

“Ông nội tôi đã gần bảy mươi tuổi, ông ấy nói rằng ông chưa bao giờ ăn món gì ngon như vậy trong đời.”

“Thật là ngon, nhưng đáng tiếc quá đông người, thời gian ăn của mỗi người có hạn, nếu không tôi có thể ăn cả ngày!”

“Ở đây tui chính thức tuyên bố khu ẩm thực là ngôi nhà thứ hai của tui!”

“Hiện tại món ăn có hạn, nghe nói sẽ có nhiều món hơn, thật mong chờ!”

“Tôi nghe nói dữ liệu được thu thập từ thực phẩm tinh khiết trong thế giới thực, rất mong một ngày trong thực tế cũng có thể ăn được.”

“Hóng +1!”

Buổi tối.

An Cẩn đang kiểm tra tài liệu đã dịch, trí não khẽ rung lên, cậu đã nhận được một khoản lợi nhuận lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Số dư của cậu cuối cùng cũng tăng lên, cậu cảm thấy làm việc với Arlos thật tốt.

Trước đây cậu kiếm được khá nhiều tiền từ việc bán hạt giống thuần khiết nhưng tất cả số tiền đó đã quyên góp vào tiền trang bị thiết bị y tế và thú hạch cho tinh cầu Raabe.

Bây giờ mỗi ngày cậu còn phải tiêu thụ thú hạch, số dư của cậu không còn nhiều.

Tất nhiên, nếu tính về tiềm năng lợi nhuận thì có thể coi như cậu vô cùng giàu có.

Các loại rau cậu trồng trong đất tinh khiết, sau này bán ra cậu đều được chia hoa hồng, lợi nhuận trong thế giới thực tế ảo cũng được duy trì lâu dài.

Với hai khoản lợi nhuận này, tương lai cậu chỉ cần nằm không cũng kiếm được tiền.

Càng nghĩ về điều đó, An Cẩn càng thấy hạnh phúc.

Norman thỉnh thoảng sẽ nhìn An Cẩn, thấy cậu nhìn vào số dư rồi cười, suy nghĩ một lúc rồi chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản của An Cẩn.

An Cẩn nhìn một dãy số không liên tiếp, sửng sốt nhìn Norman: “Sao đột nhiên chuyển nhiều tiền cho em thế?”

Norman: “Anh thấy em rất thích.”

Đôi mắt xanh của An Cẩn hiện lên ý cười: “Anh thật tốt.” Cậu nghĩ nghĩ, không chuyển lại tiền như trước.

Thay vào đó, cậu nói: “Anh liên kết phương thức thanh toán với tài khoản của em đi, sau này anh muốn mua gì cứ trừ tiền từ tài khoản này.”

Norman: “Không, tài khoản anh có tiền, cái này là anh cho em.” Hắn nói xong, lại ngập ngừng một lúc: “Anh có rất nhiều tiền.”

Hắn không muốn An Cẩn chuyển tiền lại cho hắn nữa.

An Cẩn không nhịn được mà cười thành tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Norman, cậu không kiềm được thốt lên: “Anh thật đáng yêu.”

Norman nhanh chóng cau mày phản bác: “An An mới đáng yêu.”

Hai người cười cười, cậu trò chuyện với Norman một lúc rồi lại làm việc.

Nửa tiếng sau, An Cẩn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cậu cũng kiểm tra xong tài liệu mình dịch!

Cậu trực tiếp gửi tài liệu cho Mục Thần.

Chưa đến một phút cậu đã nhận được tin nhắn cảm ơn từ Mục Thần.

Chiều hôm sau.

An Cẩn nói chuyện với Tiểu Ngân bằng ngôn ngữ tinh tế, cậu tinh ý nhận thấy tâm trạng Tiểu Ngân không ổn lắm nhưng tinh thần học tập vẫn rất tốt.

Đến khi gần kết thúc cuộc trò chuyện, Tiểu Ngân vẫn chưa đề cập đến việc trở lại Obis, An Cẩn không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngân, cậu định khi nào trở về Obis? Ngôn ngữ tinh tế của cậu đã rất tốt rồi.”

Tiểu Ngân: “Tôi sẽ về vào kì nghỉ tháng ba.” Tiểu Ngân nhìn An Cẩn, “Tài liệu đó là do cậu dịch đúng không? Cảm ơn An An nhé.”

An Cẩn cười và nói: “Không có gì đâu. Với tài liệu đó thì việc học cơ giáp ở Obis không có gì khó khăn, nếu còn có gì không hiểu tôi có thể giúp cậu phiên dịch, hơn nữa cậu cũng đang tự học ngôn ngữ tinh tế, cậu có thể đến trường học ở Obis.”

Tiểu Ngân lắc đầu: “Tôi đã được nhận vào trường cấp ba của tinh cầu Raabe, còn gia nhập đội cơ giáp của trường.”

Cậu nhìn An Cẩn với vẻ mặt rất tập trung: “Tôi nhớ mọi người lắm nhưng vẫn muốn ở lại Raabe. Học cơ giáp không chỉ học mỗi kiến thức trên lớp mà còn phải luyện tập với cường độ cao nữa.”

“Tôi vẫn chưa thể tự do biến đổi đôi chân, ở tinh cầu Raabe phù hợp hơn, với cả…”

Đôi mắt màu bạc của Tiểu Ngân lóe lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi không phải thú cưng, không thèm để hắn nuôi mãi.”

An Cẩn không nghe rõ: “Sao vậy?”

Tiểu Ngân ho nhẹ: “Không có chuyện gì, tạm thời tôi sẽ không trở về Obis. Tôi sẽ chăm chỉ học tập và tốt nghiệp càng sớm càng tốt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: 3: Chấp Nhận

An Cẩn thấy Tiểu Ngân có quyết định riêng thì không thuyết phục Tiểu Ngân nữa mà chỉ nhắc nhở: “Nếu có chuyện gì phải nói với tụi tôi, cố gắng tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”

Tiểu Ngân nhẹ giọng nói: “Tôi lợi hại lắm đó! Không có chuyện gì đâu, An An cứ yên tâm.”

An Cẩn nhìn dáng vẻ tự tin của y thì mỉm cười.

Tiểu Ngân nâng ngón tay vân vê mặt, lộ vẻ khó xử: “An An, nghe Cốc Cốc nói ở Obis cũng có xem mắt à?”

An Cẩn có nói chuyện với tụi Cốc Cốc trong nhóm, mặc dù cậu không biết tình huống cụ thể nhưng quả thật có chuyện đó: “Đúng vậy.”

Tiểu Ngân: “Tôi có tìm hiểu thông tin về con người, khi con người lớn tuổi thì ba mẹ sẽ sắp xếp xem mắt phải không?”

An Cẩn: “Gần như là vậy.”

Tinh tế cởi mở hơn nhiều so với thời hiện đại, áp lực giục cưới cũng ít hơn, tuy nhiên vẫn có trường hợp giục cưới.

Vẻ mặt của Tiểu Ngân trở nên nghiêm túc: “An An, cậu có thể giúp tôi một việc được không? Nếu Mục Thần phải đi xem mắt thì cậu nhất định phải nói cho tôi biết ngay!”

An Cẩn không nhịn được hỏi: “Cậu và Mục Thần?”

Tiểu Ngân: “Tôi đã xác định anh ấy chính là bạn đời của tôi!”

An Cẩn thấy Tiểu Ngân kiên quyết thì gật đầu: “Được, nếu tôi biết thì nhất định sẽ nói cho cậu.”

Tiểu Ngân mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn An An.”

An Cẩn lại nhắc nhở: “Nếu cậu muốn theo đuổi Mục Thần thì sau này không nên tham gia vào những buổi xem mắt nữa.”

Tiểu Ngân: “Không bao giờ nữa!”

Buổi sáng, ngày kiểm tra đầy tháng.

An Cẩn mặc một chiếc áo khoác dài ngồi trên xe lăn, Norman cúi người cài cúc gọn gàng từ trên xuống dưới cho cậu.

Sửa sang xong, hắn đưa người bạn đời nhỏ bé của mình xuống phòng ăn, cùng nhau ăn sáng rồi đi đến phòng y tế hoàng cung.

Hornard và Billy vội vàng đến đón họ.

Hornard nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần bế An An lên giường là được.”

An Cẩn liếc nhìn căn phòng, bên trong có một chiếc giường lớn mềm mại, bên cạnh giường còn có rất nhiều thiết bị mà cậu không biết.

Norman ôm cậu lên giường, ngồi xuống mép giường rồi nắm lấy tay cậu.

Hornard bật nút công tắc, một cánh tay người máy nhô ra khỏi máy quét, phần đầu phía trước có hình bán cầu, giống như một cái bát úp ngược lơ lửng trên bụng của An Cẩn.

Hornard trấn an: “An An đừng căng thẳng, không sao đâu, sẽ không đau.”

An Cẩn gật đầu, Norman đang ở bên cạnh cậu, cậu cảm thấy rất tốt và bình tĩnh.

Hornard và Billy nhìn vào màn hình hiển thị, trên màn hình hiển thị một quả trứng rất rõ ràng.

Billy vui mừng nói: “Đó là một quả trứng!”

Hornard kiểm tra dữ liệu đầy đủ, Billy kìm nén sự phấn khích, quan sát dữ liệu và phán đoán tình trạng của đứa bé.

An Cẩn nghe những lời của Billy thì có chút ngạc nhiên nhìn xuống bụng mình.

Là một quả trứng! Điều này chứng tỏ đây là một bé cưng người cá.

Norman nắm tay người bạn đời của mình, nghiêm túc nhìn hai bác sĩ.

Thấy nụ cười của hai người dần biến mất, tim hắn như thắt lại: “Làm sao vậy?”

Billy do dự một lúc rồi nói, “Quả trứng… quá lớn. Theo kích thước của một quả trứng người cá thì cỡ nó đã khoảng hai tháng tuổi rồi.”

Hornard cau mày nói: “Có phải bị thừa dinh dưỡng quá mức không? Chuyện này không có khả năng, nếu nó quá lớn thì lúc sinh nở An An sẽ rất đau.”

Billy nhanh chóng tra cứu thông tin trên trí não, khi nhìn thấy tình huống tương tự, mắt sáng lên: “Có thể là sinh đôi!”

Hornard sửng sốt một chút, hưng phấn nói: “Nhanh, kiểm tra kĩ hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.