Đêm khuya sau khi tăng ca, Phó Diễm đứng lên loạng choạng đi về, chắc có lẽ do ngồi máy tính với thời gian dài nên hai chân có vẻ mất sức. Bước ra cửa công ty, vừa đặt chân xuống đường thì:
“Brừmmm….. kéttt…. UỲNH..”
Chỉ nghe một tiếng xe cấp tốc phanh lại, kéo theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống. Phó Diễm cảm thấy chính mình đột nhiên bay lên thật cao, mãi sau mới hạ xuống. Trong nháy mắt rơi xuống đất, nàng nghĩ thầm rằng: “ngày mai rốt cục có thể không cần đi làm.”
…
Phó Diễm là bị vết thương làm đau đến tỉnh lại, nàng mơ mơ màng màng, nghe thấy động tĩnh bên tai, hình như là có hai người nào đó đang cãi nhau.
“Phó Đại Dũng, đến giờ Tiểu Hỏa vẫn còn chưa tỉnh lại thì biết làm sao đây Đến lúc này mà ngươi còn muốn ngăn cản ta tìm Ngưu Thúy Hoa để hỏi cho ra lẽ thì hai ta liền ly hôn, giờ chính ngươi tự mình đi qua”. Nữ nhân một bên vừa khóc vừa nói.
Phó Diễm đầu óc vẫn là mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tự hỏi thật kì lạ, rõ ràng mẫu thân của mình đã sớm qua đời, sẽ còn có ai thương tâm như vậy, sẽ khóc vì mình đây.
“Ngươi nói gì thế? Đến giờ Tiểu Hỏa vẫn chưa có khả năng tỉnh lại, không bằng đừng gây sự nữa, vừa rồi ta ngăn cản ngươi không phải cũng chỉ vì sợ ngươi đi chịu thiệt sao? Vẫn là chiếu cố Tiểu Hỏa quan trọng hơn, ngươi đừng có khóc nữa, để ngày mai lại đi bệnh viện huyện nhờ thầy thuốc kiểm tra lại xem, không thể chậm trễ nữa.”
Nghe thanh âm nhất định là một người nam nhân trung niên, Phó Diễm cảm thấy nhất định đầu óc mình có vẫn đề, xuất hiên ảo giác, cố gắng muốn mở to mắt nhìn xem, chính là phát hiện dù giãy dụa cả nửa ngày, vẫn là phí công.
Hiện tại mặc dù nàng có thể nghe thấy đối thoại bên ngoài, nhưng là ngàn cân treo mí mắt, khiến cho nàng chỉ có thể nghe chứ không thể tỉnh lại. Hai người nam nữ nói vài câu xong, không còn động tĩnh gì, chỉ có tiếng khóc nức nở thỉnh thoảng truyền đến.
Lúc này trong đầu Phó Diễm phảng phất như có như không, cỗ lực lượng cường đại phá tan một đạo gông cùm xiềng xích, hướng về phía hai mắt của mình, năng lượng này vẫn cứ liên tục dao động cho đến khi Phó Diễm một lần nữa lại mất đi ý thức.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Diễm mới thanh tỉnh lại. Tối hôm qua ngay lúc ngất xỉu, nàng mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mộng, nàng là một tiểu nữ tử 14 tuổi của An Bình thôn, cùng tên tuổi với một tiểu cô nương. Nhũ danh gọi là Tiểu Hỏa, đại danh là Phó Diễm, bên trên còn hai cái ca ca, một cái tỷ tỷ. Cha mẹ đều là nông phu trồng trọt.
Trong trí nhớ của tiểu cô nương, tất cả đều yêu thương của cha mẹ, cùng huynh tỷ bao bọc, ngày lại ngày trải qua sinh hoạt nhà nông bình thường. Có thể nhận thấy gia đình này, tuy rằng không giàu có, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ làm nàng chịu qua ủy khuất.
Cảnh mộng này kéo dài đến hình ảnh tiểu cô nương bị người đẩy ngã hôn mê mới chậm rãi mà dừng lại, thời gian chính là hôm ngày trước. Phó Diễm thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở to mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là một gian nhà đất thô sơ, tường màu vàng. Nhìn đánh giá một lượt xung quanh, thấy trên tường có một quyển lịch cũ treo trên cái đinh, bên trên rõ ràng viết ngày 4 tháng 7 năm 1972!
Nàng chậm rãi giơ tay lên, nhìn đến thất thần, đây rõ ràng là tay của tiểu hài tử. Chẳng lẽ… tối hôm qua không phải là mộng du? Tìm kiếm xung quanh cũng không thấy cái gương nào, nàng thật sự muốn nhìn một chút bộ dạng của chính mình hiện tại.
Cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, một phụ nhân trung niên bước vào. Phó Diễm nhìn một chút liền nhận ra, đây chính là mẫu thân của tiểu hài tử trong mộng tối qua tên gọi Vương Thục Mai.
“Tiểu Hỏa! Ngươi tỉnh rồi. Cha bọn nhỏ, mau tới Tiểu Hỏa tỉnh rồi!”. Vương Thục Mai cao hứng lớn tiếng hô to, xong xoay người sang chỗ khác trên bàn lấy tới cho Phó Diễm một chén nước, đưa sát đến bên miệng rồi nhắc:”Thật vất vả mới tỉnh lại, đúng là ông trời có mắt, Tiểu Hỏa, uống miếng nước đi, uống chậm một chút”.
Phó Diễm liền giữ tay Vương Thục Mai uống một hơi, nước có vị hơi ngòn ngọt, hắc hẳn là cho thêm đường. Một ngày một đêm không ăn không uống, nàng không khỏi ôm chén nước uống từng ngụm nhỏ.
Cha nguyên thân là Phó Đại Dũng vội vàng từ trong viện chạy vào, vừa vào cửa liền nhìn nữ nhi mới tỉnh lại, trên mặt như trút được gánh nặng, liền thúc giục Vương Thục Mai đi nấu cơm cho nữ nhi. “Mau đi nấu cho khuê nữ ta bát mì sợi, thêm cái trứng gà vào. Một ngày một đêm chưa ăn cơm chắc đói bụng lắm. Tiểu Hỏa ngươi còn đau đầu không?”.
Thời kì này, bột mì chính là thức ăn tinh quý giá chỉ dùng trong dịp đặc biệt, nhà nông ngày thường. chỉ ăn bánh ngô hoặc lương thực phụ. Phó Diễm muốn gọi cha nhưng không nói lên lời, chỉ thấy cổ họng khàn đặc lại đành lắc lắc đầu.
Phó Đại Dũng cũng không thèm để ý, cảm thấy nữ nhi dù đại nạn không chết nhưng thân thể chắc hẳn vẫn không thoải mái, hắn liền đưa tay sờ sờ đầu của nàng, đã hạ sốt.
“May mắn hạ sốt, Tiểu Hỏa, ngươi cứ nằm nghỉ ngơi đi, cha đi mượn xe bò, mẹ ngươi cũng một đêm không ngủ rồi, ngươi uống chén nước đường trước, đợi một lát mì sẽ nấu xong, ăn xong sẽ tốt, xong cha mẹ lại đưa ngươi đến bệnh viện khám lại xem”. Nói xong Phó Đại Dũng liền xoay người đi ra ngoài.
Phó Diễm nhìn thân ảnh hai người bận rộn, không khỏi nhớ tới kiếp trước, cha mẹ một mất một tái hôn, sau đó Phó Diễm mười sáu tuổi chính là tự mình sinh hoạt. Thì ra có cha mẹ yêu thương sẽ khiến người ta hạnh phúc như vậy.Nếu trời cao đã an bài cho nàng sống lại, nàng liền muốn thay nguyên chủ hảo hảo sống tốt, phụng dưỡng đôi cha mẹ này.
Quyết định này làm cho lòng nàng thoải mái hơn hẳn, giống như có cái gì đó từ từ thay đổi mà chính bản thân nàng cũng không nhận ra. Đưa tay sờ nhẹ lên miệng vết thương trên đầu, đã không còn chảy máu nhưng là vẫn có chút sưng đỏ. Lúc này Vương Thục Mai bưng bát mì sợi đến.
Ăn xong mì sợi, Phó Đại Dũng cũng mượn được chiếc xe bò đi đến, người một nhà nhanh chóng an vị, chạy lên bệnh viện trên thị trấn.
Cũng may vết thương của Phó Diễm không quá nghiêm trọng, bác sĩ kiểm tra đầu miệng vết thương, hỏi Phó Diễm mấy vấn đề, nhìn nàng trôi chảy đối đáp, ý thức cũng rõ ràng, mới kê chút thuốc bôi ngoài da, xong gật đật đầu cho họ về nhà. Chờ ít ngày nữa vết thương đóng vảy thì lại lên kiểm tra lại một lần.Người một nhà cũng không trì hoãn, kiểm tra xong không có vấn đề gì liền lên xe bò về thôn.
Xe bò về đến cửa nhà thì dừng lại, Vương Thục Mai ngồi trước liền nhảy xuống xe, sau đó chậm rãi đem Phó Diễm đỡ xuống dưới. Phó Đại Dũng dặn dò hai câu xong cũng quay xe đi về phía đội sản xuất để trả xe.
Vừa vào cửa, Phó Diễm đã cảm thấy có điềm gì lạ lạ. Cửa nhà chính như thế nào vừa chạm nhẹ đã bị đẩy ra. Đi đến trong viện còn phát hiện vài cái dấu chân, kéo dài từ tảng đá ngoài cửa đến tận phía trong nhà chính.
Nàng nhỏ giọng quay sang hỏi Vương Thục Mai: ” Nương, sao ta cảm thấy trong phòng có người, lúc ra ngoài nương không đóng cửa sao?”. Vừa nghe, Vương Thục Mai cũng thấy không được bình thường, thời điểm lên xe rõ ràng mình nhớ đã đóng cửa rồi mà.
Lúc này trong phòng lại truyền đến tiếng vang, hai người liếc nhau, Vương Thục Mai vỗ nhẹ tay Phó Diễm, ý bảo chính mình đi xem sao. Phó Diễm lại bắt lấy tay mẫu thân, muốn cùng đi. Vương Thục Mai che chở Phó Diễm ở phía sau, bước nhanh vài bước liền nhắm thẳng phía trong phòng, một tay đẩy toang cánh cửa.Nhìn thấy một nữ nhân đang lục lọi tủ đồ của nhà mình, ngay lập tức liền nhảy lên một bước, tóm mạnh tóc của ả rồi kéo xuống.
“Ta muốn xem ngươi là ai mà dám to gan như vậy, dám trộm ở trên đầu của lão nương”.Vương Thục Mai kéo chặt tóc người nọ, khiến nầng bắt buộc phải quay đầu lại. Người bị kéo tóc thì miệng ai ui ai ui hô to hiểu lầm.
Phó Diễm nhìn thấy mặt người kia thì nhất thời ngẩn người, người này chính là kẻ mơ thấy trong mộng hôm qua, kẻ hãm hại nguyên chủ Ngưu Thúy Hoa.