Phó Đại Tráng cùng Phó Hâm không hẹn mà cùng gửi thư về, Phó Đại Dũng cầm hai lá thư trên tay, cực kì xúc động, trước tiên mở thư của Phó Đại Tráng ra xem.
Mấy huynh đệ Phó Sâm vừa nghe nói có thư gửi về thì đều chạy hết ra sân, bao vây lão cha nhà mình, cùng thò đầu vào xem. Phó Diễm ngồi bên cạnh thấy vậy thì phì cười, cũng không có ý định đi lên như huynh tỷ nhà mình, mở quyển sách trong tay ra, tiếp tục ngồi đọc, kiếp trước nàng đã thể nghiệm qua chuyện này rất nhiều lần rồi nên nàng không tranh cùng bọn họ.
Trong thư của Phó Đại Tráng không có gì trọng yếu, chủ yếu là biết được hôn kì của Phó Bình Phục đã tới gần, nên tranh thủ gửi cho hắn thêm một ít vải dệt, đều là sản vật của phía Tây Nam do mấy dân tộc thiểu sổ làm ra, trông cực kì lạ mắt. Mấy người còn lại cũng đều nhận được lễ vật, tất cả đóng đầy một bao tải. Phó Giải Phóng cũng chuẩn bị tặng lễ vật cho các ca ca tỷ tỷ và muội muội, của Phó Dung là một bó hoa khô, của Phó Vi thì lại là đồ ăn. Phó Diễm cùng Phó Miểu thì nhận được một bao hạt giống hoa, Phó Sâm thì là mấy cái lông chim, trước khi đi Phó Giải Phóng vẫn còn nhớ là nhị ca hứa làm cho hắn một quả cầu làm bằng lông chim nên nhân thể gửi đến luôn, Phó Sâm nhìn quả thật dở khóc dở cười. Trong bọc còn có một cái chân giò hun khói, Vương Thục Mai nhìn thấy thì cười tít mắt, nói thật tốt, chờ đến tiệc cưới của Phó Bình Phục là có thể dùng để nấu canh. Phó Đại Ny nhận được mấy tấm vải dệt, nàng cứ sờ sờ mấy thết vải này, yêu thích không muốn buông tay.
Một lát sau, Phó Đại Dũng mới cầm thư của Phó Hâm lên xem, trong thư nói, hắn đã được phát tiền trợ cấp rồi, hắn có bớt lại chút số lẻ để tiêu, còn dư lại đều gửi về cho cả nhà hết. Phó Đại Dũng nhìn hóa đơn tiền gửi, bên trên viết hai mươi tám đồng chẵn. Vương Thục Mai cũng tiến lên xem qua thư, đọc xong thì kích động, chảy cả nước mắt. Hiện tại trong nhà đã không còn thiếu tiền nữa, lão Đại hắn không ở nhà, nàng là mẹ vẫn thực lòng nhớ thương. Trong thư hắn còn nói, cách hai năm sẽ có một lần nghỉ phép để về thăm nhà, đến lúc đó hắn mới có thể trở về. Lúc này mới khiến Vương Thục Mai yên tâm phần nào, tâm trạng hơi thả lỏng một chút.
“Nương! Chúng ta đều ở nhà, đại ca không có ở đây thì cũng không sao. Ngài xem ta này. Ta so với đại ca còn cường tráng hơn.”
Phó Sâm cợt nhả mà nói.
“Lăn sang một bên đi! Đại ca ngươi mạnh hơn ngươi nhiều, đừng có dẻo miệng dỗ ta.”
Vương Thục Mai cười mắng Phó Sâm một tiếng.
“Cha! Ngươi xem nương kìa! Ta cũng là thân nhi tử của nàng mà!”.
Phó Sâm còn chưa đi đến gần thì Phó Đại Dũng đã trực tiếp đứng dậy rời đi, miệng cũng hơi tủm tỉm. Phó Sâm thấy vậy ai oán lầm bầm mấy câu.
“Cha! Ngươi thật là…haizz ta thật khổ mà!”.
Cả nhà cười nói ầm ĩ một hồi, sau đó từng người lại đi làm việc của mình. Đã vài ngày Phó Diễm không vào trong không gian, tối hôm qua, thời điểm đi vào văn phòng của Trịnh Trí để thăm dò, nàng cũng chỉ ném một phần tài liệu vào trong mà thôi. Lúc ấy, nàng cũng không có nhìn kỹ, chỉ tìm những thứ có liên quan đến tấm bản đồ kia, sau đó liền thuận tay cầm đi.
Lần trước vào không gian, Phó Diễm phát hiện ra, Vượng Tài từ sau khi lén lút theo nàng vào thì đã có linh tính hơn rất nhiều, có thể nghe hiểu được tiếng người, hơn nữa so với những con mèo khác có chút không giống nhau. Cho nên hiện tại, mỗi lần vào là Phó Diễm cũng đều mang cả Vượng Tài vào theo. Mới vài lần mà nó đã có thể đi dạo khắp một lượt trong không gian, cho nên nàng cũng không quá để ý tới nó nữa, tùy ý nó tự mình đi chơi.
Phó Diễm tìm được chỗ tư liệu ném vào đêm qua, nhặt lên, mở ra nhìn. Trang đầu tiên cơ bản không có nội dung gì trọng yếu, trang thứ hai chính là báo cáo kiểm tra địa chất của Bình Phục Sơn, trang thứ ba liền có ý tứ, bên trong viết là có một gia đình nào đó, phát hiện được tấm tàng bảo đồ không trọn vẹn ở nơi này. Phó Diễm nhìn đến đây thì có chút nghi hoặc, tấm bản đồ kia nàng không nhìn ra là không trọn vẹn nha, rất đầy đủ là đằng khác, chẳng lẽ còn có một tấm bản đồ khác nữa?. (Truyện được đăng duy nhất ở:.
Phó Diễm nghi hoặc, lấy tấm bản đồ kia ra nghiên cứu thật kĩ, không hề có dấu vết bổ sung hay sửa chữa gì, niên đại cũng tương đối. Điều này chứng minh tấm bản đồ này cực kì đầy đủ, như vậy tấm bản đồ bị thiếu kia là như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Xem ra việc này vẫn còn có một người nữa đứng đằng sau, cái hòm chứa bản đồ mình tìm được chính là đồ thật. Trong đầu Phó Diễm lúc này ngập tràn những câu hỏi, trước tiên cần phải làm rõ việc này đã, rồi sau đó mới có khả năng đi đến chỗ cất giấu cái bảo tàng này, xem rốt cục đến cùng là có thứ gì bên trong.
Nhìn xuống mấy trang phía dưới chính là một phong thư nạc danh, tố cáo tội trạng của Lý phó bí thư làm trong công xã. Nàng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, có thư tố cáo này ở đây thì chắc hẳn người phía sau Trịnh Trí đã bắt đầu nghĩ đến việc thu lưới. Cũng không biết đây là ý của Trịnh Trí hay là người nào khác, tốt hơn hết là nàng vẫn nên chú ý đến mọi động tĩnh của hắn để kịp thời ứng phó. Sau phong thư tố cáo, Phó Diêm lại tiếp tục nhìn thấy báo cáo kiểm tra địa chất của Bình Phục Sơn lần thứ hai, lần thứ ba, tuy nhiên thời gian lại là cách đây bảy, tám năm trước. Mấy thứ này, càng khiến nàng thêm tò mò, quyết tâm muốn tìm hiểu đến cùng tấm bản đồ trên tay.
Như vậy, ba lượt báo cáo kiểm tra địa chất này, kỳ thật chính là ch dấu việc đi tìm bảo tàng. Những thứ này chỉ mang tính chất ngụy trang mà thôi. Nhìn kỹ lại một lượt, mấy lần kiểm tra này tiến hành do đơn vị chuyên trách địa chất trong thành phố trực tiếp tham gia thăm dò thực nghiệm. Phó Diễm cảm thấy chuyện này, càng ngày càng có ý tứ. Xem ra chủ nhân của tấm bản đồ này vẫn là người có chức vụ thượng tầng cực kì cao, cũng không biết người này cùng thế lực phía sau Trịnh Trí có quan hệ gì hay không. Chuyện này nên tìm người dò la thêm một chút, những nhân sự năm đó chắc hẳn là đều đã thay đổi qua vài lượt, có lẽ ngay cả Trương thị trưởng cũng sẽ không biết được. Phó Diễm cảm thấy chuyện này không cần nóng nảy, điều quan trọng trước mắt vẫn là nhanh chóng thoát khỏi việc bị giám thị đã, sau đó lại nói sau.(Truyện được đăng duy nhất ở:.
Bên này, Trịnh Trí cũng đã phát hiện phòng làm việc của mình bị mất trộm. Hắn cẩn thận kiểm tra, xem xét ngăn tủ của mình, phát hiện ổ khóa bên ngoài đã bị phá hỏng, tư liệu bên trong tất cả đều biến mất hết. Trong lòng hắn vì chuyện này mà cự kì bất an, bởi vì nếu như là kẻ trộm vặt thì vì sao những thứ giá trị trong phòng đều còn nguyên? Mặt khác, một ngăn tủ bên cạnh, hắn để đầy vàng thỏi cũng không hề bị suy chuyển tý nào.
Phó Diễm chính là cố ý, thời điểm lẻn vào tối hôm qua, trên người nàng dán ẩn khí phù, cho nên nàng vẫn luôn thong dong ở chỗ này ngây người thật lâu, vàng thỏi nàng cũng nhìn thấy, lúc ấy cũng muốn lấy, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc khiến cho Trịnh Trí sốt ruột, nóng lòng, chẳng phải là rất thú vị hay sao?.
Trịnh Trí cũng không dám lộ ra chuyện này, hắn chỉ có thể im lặng, coi như không phát sinh qua bất cứ việc gì. Bởi vì những tài liệu này đều là ký lục bao nhiêu năm qua của hắn, không chỉ bao gồm những án tử hắn đã từng thụ lý mà còn có cả những việc thượng cấp gợi ý cho hắn lén điều tra, tất cả những thứ này qua một đêm đều đã biến mất toàn bộ. Nếu để cho lãnh đạo biết được, vậy thì hắn liền hoàn toàn xong đời rồi. Còn có một việc mà Trịnh Trí không biết được chính là, một phần trong số những tư liệu này, Phó Diễm đã giao cho Mạnh Thiên Hoa. Ngay sau đó chúng đã xuất hiện trên bàn của phó thị trưởng Trần.
Phó Bình Phục thừa dịp cuối tuần, mang theo Lý Mạt Lỵ tới nhà chơi. Là bởi vì Vương Thục Mai nói là muốn đem mấy thứ trang sức lần trước đưa cho nàng, còn có cả lễ vật của Phó Đại Tráng gửi về để chuẩn bị hôn lễ cho hai người bọn họ nữa.(Truyện được đăng duy nhất ở:.
“Tiểu thẩm! Mau nếm thử, đây là trái cây cô cô mới vừa bổ. Ngọt lắm nha.”
Phó Miểu bưng ra một đĩa đu đủ.
“Cữu mụ! Ta thích ăn món này lắm.”
Phó Dung cũng thực sự thích tiểu cữu mụ này, chủ động đem miếng đu đủ trong tay mình, đưa cho Lý Mạt Lỵ ăn.
“Hảo! Dung Dung! Ngươi cứ ăn đi. Cữu mụ có đây rồi.”
Lý Mạt Lỵ cũng thực thích hai nha đầu Phó Vi, Phó Dung này, mỗi lần đến đều sẽ mang thêm đồ ăn cho các nàng.
“Mạt Lỵ! Ngươi cứ giữ lại tiền lương, lần nào đến cũng đều mua đồ cho bọn hắn làm gì? Về sau đều là người một nhà rồi, đừng tiêu pha như vậy nữa! Lại nói bọn hắn đều đã lớn, không cần ăn uống nhiều bánh trái đâu.”
Phó Đại Ny nhìn túi kẹo mạch nha trong tay em dâu, cảm thán nói.
“Đại tỷ! Nhà chúng ta nhiều hài tử, bọn Tiểu Mộc cũng có thể cùng ăn mà, ngươi không nói ta cũng biết. Bọn nhỏ đều nghe lời như vậy, hai ba túi kẹo thì tính cái gì? Ngươi cũng không phải mua không nổi, ngươi còn đưa quần áo cho ta nữa kia. Nếu nói như vậy thì về sau ta cũng không dám muốn nữa!”.
Lý Mạt Lỵ nói mấy câu, liền đem Phó Đại Ny dỗ đến không phân biệt ra đâu là nam đâu là bắc.
” Vậy ta đành nhận lấy, buổi sáng trước khi đến trường thì cho bọn hắn mỗi người một cái.”
Phó Đại Ny thấy em dâu nói vậy thì cũng không già mồm cãi láo nữa, chờ về sau lại cho nàng thêm mấy kiện quần áo nữa vậy.