Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 108: Tâm sự



Phó Diễm đứng ở trong phòng, nhìn tỷ tỷ bên ngoài vẫn liên tục tưới nước cho mấy cây nhân sâm thì khẽ lắc đầu. Rốt cục, lúc Phó Miểu lại muốn tưới thêm thùng nước thứ “n” thì Phó Diễm đi đến bên cạnh ngăn nàng lại.

“Tỷ của ta a! Ngươi nếu còn tưới nước lần nữa, thì hai cây nhân sâm này khẳng định sẽ úng nước mà chết mất.” 

Phó Diễm trực tiếp cầm lấy bình tưới trong tay Phó Miểu đặt sang bên cạnh, sau đó kéo nàng cùng đi đến bàn đá dưới tán cây Bồ Đào mà ngồi xuống. Cây Bồ Đào này mới trồng từ năm ngoái, quang sân có tổng cộng mấy cây, ước chừng sản lượng của chúng cũng có thể đủ để sản xuất mấy thùng rượu trái cây. Phó Diễm đưa tay, ý bảo nàng ngồi xuống, sau đó cũng đi qua ngồi vào chỗ của mình, nàng nhìn Phó Miểu, thấy tỷ tỷ nhà mình hiện tại có chút ngốc, trong lòng hơi phiền muộn. Hoàn toàn không phải là Phó Miểu hiên ngang như bình thường. Haizz. Đột nhiên biết được tâm ý của người khác đối với mình, ít nhiều có chút phức tạp là không thể tránh khỏi.

“Tỷ! Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ngươi không thích Quân An ca sao?”. 

Phó Diễm quyết định giúp nàng một chút.

“Ta… ta không biết cái gì gọi là thích.” 

Phó Miểu buồn rầu nói, Phó Diễm nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, tỷ tỷ của ta. Thật quá ngây thơ rồi!.

“Cái này còn không đơn giản ư? Ngươi nhìn cha cùng nương mà xem, một hồi không nhìn thấy nhau thì liền hỏi, nương đi xa một thời gian thì cha sẽ không cao hứng, lúc nào cũng muốn chia sẻ mọi chuyện cùng đối phương. Gặp phải chuyện không vui, cũng muốn kể cho đối phương đầu tiên. Đây không phải chính là thích hay sao?”.

“Là thế ư? Mấy vấn đề này chúng ta cũng đều như vậy mà?”. 

Phó Miểu thật đúng là trang giấy trắng, không hiểu ái tình.

“Cái kia không giống. Vẫn chưa hiểu đúng không? Như thế này nhé! Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi trải qua quãng đời còn lại cùng Quân An ca, khi ngươi nhìn thấy hắn vui vẻ hoặc là thấy hắn ủ rũ không vui, liệu trong lòng ngươi có cảm giác hồi hộp hay lo lắng chút nào hay không, dù chỉ một chút ít thôi?”. 

Hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cũng chưa từng trải qua luyến ái bao giờ, thế nhưng lúc này Phó Diễm lại có thể đảm đương vị trí quân sư quạt mo cho tỷ tỷ ngốc nhà mình.

“Không có. Cảm giác của ta đối với hắn không phải là cái loại này, cùng với Trương Tam, Lý Tứ đều như nhau, không sai biệt lắm.” 

Phó Miểu nghĩ nghĩ một lát rồi nói.

“Ngươi trước tiên đừng có khẳng định sớm như vậy. Có thể thử tiếp xúc thêm mấy ngày xem sao. Nói thật, ta thấy Quân An ca cũng có thể xem là một nhân tuyển tốt để làm trượng phu của ngươi.” 

Phó Diễm cảm thấy chỉ cần hai người có chung suy nghĩ, chí hướng ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng không phải không có khả năng. Phó Miểu nghe xong thì đồng ý gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Phó Diễm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Ngươi nói chuyện đó, sẽ phát sinh sao? Chuyện thi đại học ý.”

“Sẽ!”. 

Phó Diễm nhìn thẳng vào mắt tỷ tỷ của mình, nghiêm túc nói.

“Tỷ! Ta cảm thấy ngươi bây giờ là đang bị danh ngạch đề cử lên đại học làm cho thần trí hồ đồ. Ngươi cẩn thận ngẫm lại, nếu ngươi thật sự nguyện ý nhận ân tình này của Tống gia thì đây chính là đại sự, đủ để thay đổi vận mệnh của chúng ta. Về sau có người nói, nếu không có Tống gia thì sẽ không có ngươi, ngươi thật sự có thể chịu được sao? Dù cho ngươi nguyện ý chịu đựng, nhưng chỉ cần ngươi không tiếp nhận Tống Quân An, thì tất cả mọi người đều sẽ hướng ngươi mà chỉ trích như vậy. Mà nếu người đi là nhị ca, người ta cũng sẽ nói, nếu không có muội muội của hắn, thì hắn cũng không đi được. Ngươi cảm thấy nhị ca nghe thấy thì sẽ có tâm tình ra sao? Lấy tính tình của hắn thì hắn có thể tiếp thu sao? Còn không phải sẽ phát điên? Tuy nhiên nếu chuyện này là do thôn trưởng nói ra thì tất nhiên chúng ta cũng sẽ không cần phải rối rắm như vậy. Nhưng là do Tống Quân An nói thì chuyện này liền biến thành cực kì phức tạp. Tỷ! Ngươi  cứ tự mình ngẫm lại đi!”.

Dựa vào năng lực của chính bản thân mình để đạt được kết quả thì mới có thể càng phấn khích hơn. Hy vọng Phó Miểu minh bạch đạo lý này. Phó Diễm nói xong, vỗ vỗ vai tỷ tỷ mình, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà. Từ năm ngoái, sau khi Phó Diễm thi đậu trung học, hai tỷ muội liền bắt đầu phân phòng ở. Hiện tại mỗi người một gian khác nhau, không ai quấy rầy ai.

Sau khi vào nhà, Phó Diễm liền trực tiếp tiến vào không gian. Vừa rồi nói chuyện cùng Phó Miểu xong, trong lòng nàng cũng hiện lên một chút tâm tư, nàng muốn tìm chỗ yên tĩnh để ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận một phen. Từ sau khi không gian thăng cấp lần trước, liền không có động tĩnh gì nữa, ngay từ đầu Phó Diễm nghĩ đến yêu cầu phát triển của nó chính là cần đem thêm nhiều loại thực vật quý hiếm đến trồng bên trong. Nhưng sau này, đi trên núi tìm được không ít loại hạt giống mang vào trồng mà không gian vẫn không có động tĩnh gì cả. Phó Diễm hiện tại tâm niệm khẽ chuyển, đột nhiên cảm thấy không gian hình như thay đổi theo tâm tình của mình, sinh ra một loại biến hóa mới. Dựa vào chính mình mới có thể phấn khích, dựa vào chính mình mới có thể cải biến sinh hoạt, thay đổi cả thế giới bên trong. Phó Diễm trực tiếp ngồi xuống tảng đá lớn cách hồ nước không xa. Tâm niệm lưu chuyển một vòng, dường như đẩy ra tầng tầng mây mù, cả người rộng mở trong sáng hơn, đây có lẽ chính là minh ngộ trong truyền thuyết đi! Dẫn khí lưu chuyển mấy vòng chu thiên xong, Phó Diễm mở mắt. Vừa mở mắt liền nhanh chóng bị dọa không nhẹ. Không gian, đất đai, hồ nước đều mở rộng không chỉ một chút. Hồ nước nhỏ trực tiếp biến thành hồ lớn rộng mênh mông. Vốn dĩ nơi nàng ngồi, cách đó không xa chính là ranh giới không gian, giờ đây xuất hiện thêm một ngọn núi, nói chính xác hơn là một ngọn đồi nhỏ, nhìn kỹ bên trên giống như còn có một căn phòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phó Diễm bước chậm về hướng căn nhà trên đỉnh núi mà đi đến. Dọc hai bên đường đi tới, đầy ắp các loại hoa cỏ, Phó Diễm đều chưa từng thấy qua. Giữa sườn núi dựng thẳng một tấm bảng, bên trên ghi hai chữ: Dược điền. 

Nhìn kỹ phía dưới chính là một mảnh ruộng nối liền, bên trong trồng đủ loại dược liệu, có nhiều loại phổ thông, cũng có một vài loại quý hiếm. Tuy nhiên những cây thuốc này đa số bị sương mù bao phủ bên trên, giống như đã đi vào giấc ngủ. Đi về phía trước thêm một đoạn chính là một tòa nhà nhỏ làm bằng trúc. Có một cái hàng rào bằng tre làm thành tường rào, vòng xung quanh. 

Phó Diễm vươn tay đẩy cửa, nhìn vào bên trong thì thấy đơn sơ vô cùng, nhưng là thực rắn chắc, đẩy hai ba lần đều không mở ra được. Phó Diễm nhiều lần tìm kiếm cơ quan nhưng cũng không thấy, nàng thử dùng thiên nhãn nhìn lại. Bên trên cánh của này có một phù trận kì lạ khóa kín, dùng ngoại lực khó lòng mở ra được. Nàng nghĩ nghĩ một chút, sau đó khẽ cắn ngón tay của mình rồi nhỏ máu lên trên cửa. Quả nhiên, nơi này cùng quyển sách kia đồng dạng như nhau. Trực tiếp mở được cửa, Phó Diễm liền đi vào bên trong.

Căn nhà trúc này chia làm ba gian, gồm đông sương phòng, nhà chính, và tây sương phòng. Nhà chính bên trong không có cái gì, đều trống không, Phó Diễm bước sang phía đông sương phòng. Bên trong ngập tràn đều là sách thuốc, xem bộ dáng có lẽ là tư liệu của lão tổ tông lưu lại, còn có một ít dược liệu không biết tên nữa. Phó Diễm thử kéo ngăn bàn phía dưới ra, nhìn vào thì thiếu chút nữa chói mù hai mắt. Bên trong tràn đầy đủ loại nhân sâm, mỗi một gốc có lẽ đều có tuổi đời ít nhất trên trăm năm. Phó Diễm nhìn qua một lượt đông sương phòng xong, lại đi đến tây sương phòng. Bên trong phòng này để một ít sách nói về huyền học, đều là do lão tổ tông thu thập được. Đáng chú ý chính là trong phòng này còn có một cái chùy thủ ngắn. Phó Diễm cầm lên, có vẻ rất nặng. Nàng thử rút vỏ đao ra, nháy mắt toàn bộ căn phòng đều bị hàn khí bộc phát bao trùm toàn bộ. Phó Diễm vội vàng thu đao lại. Thật sự là ăn không tiêu.

Đi dạo một vòng căn nhà trúc xong, Phó Diễm liền đi tới chân núi, gió lạnh phất phơ, thổi lên người thập phần thích ý. Phó Diễm cố ý đi tới sát biên giới không gian, đưa tay sờ thì thấy được ranh giới thực chất. Xem ra không gian chỉ có thể mở rộng tối đa như vậy. Nàng trở về bên hồ, nhìn đám lá sen khẽ đung đưa trong gió, đột nhiên rất muốn ăn hạt sen. Vì thế Phó đại sư không nói hai lời, trực tiếp nhảy xuống hồ, hái được rất nhiều đài sen trở về. Để một ít cho nhà mình ăn, còn lại thì sẽ để dành, làm quà tặng cho mấy người bằng hữu của nàng, mỗi người mấy đài, ăn cho biết. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 115

Sau khi Phó Diễm đi vào nhà, Phó Miểu vẫn ngồi một mình dưới tàng cây, ngây người hồi lâu, ngay cả Phó Sâm đến bên cạnh ngồi xuống cũng không biết.

“Ai!”. 

Phó Sâm thở dài một tiếng, đưa tay khều nhẹ Phó Miểu một cái.

“Tiểu Mộc! Ngươi đến lúc nào thế? Cũng không gây ra tiếng động gì cả.”

“Ta đến một hồi lâu rồi, là ngươi chính mình không phát hiện, còn trách ta?”. 

Phó Sâm cùng Phó Miểu đồng thời quay sang cãi nhau, quay mặt đi không muốn nhìn thấy đối phương.

“Cách xa ta một chút. Phiền toái gì đâu!”.

“Ngươi thì phiền cái gì? Nên phiền chính là ta đây này, thì ra huynh đệ tốt lại muốn trở thành muội phu của ta, muội muội nhà mình còn không rõ tâm ý của bản thân. Thật quá phiền mà!”.

“Ngươi muốn chết à?”. 

Phó Miểu nghĩ muốn đưa tay, bóp chết Phó Sâm.

“Hảo hảo, được rồi. Ta đã nói với ngươi, chuyện này là ta không muốn đi rồi. Nếu ngươi muốn thì ngươi liền đi đi.” 

Phó Sâm biểu lộ thái độ của mình.

“Ngươi không đi thì ta cũng không đi, Tiểu Hỏa nói đúng, ta muốn chính mình thi đại học. Ai nói ta thi không được chứ? Ai muốn được đề cử thì cứ để họ đi! Ta mới không thèm đâu.” 

Ngay vừa rồi, Phó Miểu đã nghĩ thông suốt. Nàng hiện tại phiền não chính là, chính mình không có biện pháp đối mặt với Tống Quân An.

“Ngươi thật muốn làm như vậy? Vạn nhất nếu ngươi không thi đỗ thì chẳng phải sẽ càng phiền toái sao?”. 

Phó Sâm vừa há miệng liền có vẻ thiếu đòn, muốn ăn đánh.

“Ngươi yên tâm, ngươi thi không đỗ thì ta vẫn có thể thi đỗ, ngươi thi được thì ta lại càng có thể thi nha.”

“Tiểu nha đầu, khẩu khí không nhỏ. Hừ! Ngươi đều nghĩ thông như vậy rồi thì giờ còn ngồi đây mà phiền muộn cái gì nữa?”.

Phó Sâm cảm thấy thật sự không thể lý giải được nữ nhân.

“Ta chỉ là không có cách nào đối mặt cùng Tống Quân An. Ta sợ là phải cô phụ tâm ý của hắn.”

Phó Miểu thở dài.

“Không có gì không thể đối mặt cả, ngươi cứ giả ngu thôi. Hắn không nói rõ, ngươi coi như không biết là được.” 

Phó Sâm khó có lúc nói được lời đạo lý như vậy.

“Hảo. Nghe lời ngươi.” 

Phó Miểu phá lệ không phản đối, đứng lên đi ngủ. Phó Sâm thật sâu cảm nhận được, trên cái thế giới này, chỉ có nữ nhân là không thể nào dùng đầu óc để phân tích được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.