Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 74: Công Tác



Đinh Hoa nghe được tin tức này thì ngay cả chào hỏi với hàng xóm cũng không buồn nói, sốt ruột, vội vàng trở về nhà. Vừa vào cửa định tìm Thái Xảo Hà hỏi thử xem sao, nhưng đột nhiên nghĩ lại, mấy ngày nay bà bà đối xử với mình rất lãnh đạm, cuối cùng một lát sau Đinh Hoa mới nhịn được xúc động đi tìm mẹ chồng để chất vấn.

Chuyện này nếu nói ra, chắc chắn sẽ đặc tội bà bà triệt để, đối với vợ chồng nàng quả thật không tốt chút nào. Bản thân muốn tự mình đòi công tác, nhất định là không được, vì thế Đinh Hoa chịu đựng, chờ đến khi trượng phu của mình tan tầm trở về rồi tính, thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương. 

Lý Tùng Bách một thân mỏi mệt vừa mới tan tầm, ủ rũ đi vào, hôm nay Bạch chủ nhiệm không biết vì sao, thế nhưng điều hắn xuống làm công nhân bốc xếp, nói rằng nhân viên dưới kho hàng không đủ, yêu cầu hắn sắp tới tạm thời chuyển đến hỗ trợ một vài ngày. Mới vừa bước vào đã bị lão bà của mình kéo thẳng vào trong phòng riêng của họ.

“Ngươi làm cái gì vậy? Có chuyện gì không thể nói ở ngoài, ta đây mệt đến toát mồ hôi, còn chưa kịp rửa mặt mũi chân tay.” 

Lý Tùng Bách bất mãn nói.

“Cha bọn nhỏ! Hôm nay ta nghe Vương đại mụ nói, sắp tới Mạt Lỵ sẽ đi dạy ở trường tiểu học của công xã! Chờ khai giảng xong vài ngày liền đi!”.

“Cái gì? Ngươi nói là sự thật?”. 

Lý Tùng Bách có chút hoài nghi tính chân thực của chuyện này.

“Chuyện này còn có thể giả sao? Vương đại mụ nói còn đưa ra cả chứng cứ đấy.” 

Lúc này Đinh Hoa không quản xem người khác có tin hay không, dù sao nàng cũng tin là thật.

“Để ta đi tìm ngũ ca hỏi thử… mà thôi, chờ lát nữa cha về ta hỏi hắn luôn.” 

Lý Tùng Bách nói xong, đang muốn đi sau nhà gột rửa, còn chưa ra khỏi phòng thì lại bị Đinh Hoa kéo trở về. 

“Bây giờ ngươi đi hỏi ngay cho ta, nếu Mạt Lỵ đi làm lão sư, công tác kia ở xưởng dệt còn có thể cho người khác sao? Nhất định là sẽ cấp cho ta! Nhưng ta lại vừa cùng nương náo loạn một hồi, ngươi đi hỏi xem, ý định của nàng như thế nào?”.

“Nương ta không nhỏ nhen như vậy đâu, lại nói cha mẹ chỉ có một đứa con trai là ta, bọn họ còn có thể không thiên vị ta sao? Ngươi lại là thân tẩu tử của Mạt Lỵ, việc này nhất định là của ngươi rồi, yên tâm đi!”. 

Lý Tùng Bách theo quán tính cho rằng, hắn là con trai độc nhất của cha mẹ, như vậy rõ ràng tất cả tài nguyên cùng tài sản của bọn họ đều phải là của hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86: Tố hồi ngọc bản

“Vậy ngươi rửa ráy trước đi, sau đó hẵng đi hỏi nàng.” 

Đinh Hoa nghe xong lời này, thoáng an lòng xuống, cũng đúng, bà bà chỉ có mỗi mình là con dâu, về sau dưỡng lão còn phải dựa vào hai vợ chồng nhà mình nữa, không phải sao?.

Hôm nay Lý Mạt Lỵ chính thức đi nhận công tác ở trường tiểu học, cha Lý Thiên Tứ lại là phó chủ quản giáo dục của công xã, việc này do chính hắn đích thân đến làm. Lý Mạt Lỵ đã tốt nghiệp trung học, tham gia kiểm tra kiến thức không có vấn đề, sau đó mới làm thủ tục.

Nàng không biết Phó Bình Phục làm như thế nào, chỉ biết hôm nay sau khi trở về nhà, tẩu tử đối với nàng liền phá lệ nhiệt tình, không chỉ rửa hoa quả đưa cho nàng, còn mua thêm cả thịt về làm đồ ăn.

Lý Mạt Lỵ thở dài, giấu diếm khó chịu trong lòng mà cố tỏ ra hòa thuận với Đinh Hoa một chút, từ ngày đó, khi tẩu tử cùng nương mình thẳng thắn nói chuyện, ngày hôm sau nàng cũng có đến giải thích và xin lỗi, nhưng là Thái Xảo Hà mấy ngày nay vẫn thực lãnh đạm.

Thái Xảo Hà nghe Lý Thuận Lợi phân tích cho nàng xong, hiểu ra con mình mới là điểm mấu chốt. Đinh Hoa như vậy chẳng qua là do con mình không có biện pháp nào nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Quả nhiên, sau khi cơm nước xong, Lý Tùng Bách cùng Đinh Hoa đã bắt đầu không nhịn được, quay sang hỏi công tác của Lý Mạt Lỵ.

“Mạt Lỵ! Ta nghe nói ngươi muốn đi công xã làm lão sư?”. 

Đinh Hoa thật cẩn thận mở miệng.

“Tẩu tử! Làm sao mà ngươi biết việc này? Ngay cả cha nương ta cũng đều chưa nói, định chờ đến ngày mai, sau khi làm tốt thủ tục mới cho các ngươi một kinh hỉ đấy.” 

Lý Mạt Lỵ làm bộ dáng như thực kinh ngạc, Lý Thuận Lợi cùng Thái Xảo Hà tự nhiên cũng phối hợp biểu diễn với nàng.

“Ngươi cái đồ tiểu nha đầu này! Chuyện tốt lớn như vậy,tại sao không nói? Là Bình Phục tìm cho ngươi sao?”. 

Khóe mắt Thái Xảo Hà khẽ liếc, dư quang nhìn Đinh Hoa cùng Lý Tùng Bách, muốn nhìn xem phản ứng của hai người bọn họ ra sao.

“Chuyện này Bình Phục làm tốt lắm, ngày mai gọi hắn đến, ta với hắn phải uống vài chén!”. 

Lý Thuận Lợi cũng xuôi theo câu chuyện mà nói, ý tứ nhắc tới việc này thành công chính là công lao của Phó Bình Phục, hắn vốn là một người tính tình rất thanh cao, cho dù mở lời nhờ vả cha của Lý Thiên Tứ hỗ trợ, hắn cũng không nghĩ sẽ đi tặng lễ. Sau khi Phó Bình Phục nghe được, liền kêu Phó Đại Dũng cùng đi đến nhà Lý Thiên Tứ, tặng rất nhiều thịt khô linh tinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 307: 307: Một Người Có Quy Tắc

Cha Lý Thiên Tứ cũng rất biết điều, sau khi nhận được quà liền trực tiếp phân chia cho hiệu trưởng trường học. Xem ra lúc này mới chắc chắn, ván đã đóng thuyền. Phải biết trường tiểu học trong công xã cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm, lúc nào cũng tìm kiếm cơ hội để vào làm.

Lý Thuận Lợi vừa nói như thế, Lý Tùng Bách và Đinh Hoa đều có điểm ngốc. Chẳng lẽ không phải do cha mình sắp xếp sao? Tuy nhiên Đinh Hoa cũng không nghĩ sẽ buông tha cơ hội lần này, chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói chuyện.

“Tiểu muội! Vậy công tác ở xưởng dệt của ngươi thì làm thế nào? Mấy ngày nay ta đều không có việc gì cả, có thể tùy thời vào xưởng.”

“Tẩu tử! Ngươi đây là đang nói cái gì vậy?”. 

Lý Mạt Lỵ vẻ mặt khó hiểu, hỏi lại.

“Mạt Lỵ à! Ngươi sắp đi làm lão sư ở trường học rồi, xưởng dệt bên kia khẳng định không thể đi nữa. Công tác kia của ngươi sao có thể lãng phí được? Để tẩu tử đi làm thay không phải là vừa lúc sao?”. 

Lý Tùng Bách ra vẻ lý lẽ đương nhiên mở miệng, Lý Mạt Lỵ nhìn sang đại ca của mình, từ nhỏ hắn chính là như vậy, tính cách đại ca cùng nãi nãi y như một khuôn đúc ra. Lúc nào cũng có suy nghĩ rằng, hễ đồ vật nào của người khác, chỉ cần hắn coi trọng thì chính là của hắn.

“Đương nhiên là không, Phó đại ca nhường ta đi làm lão sư, chính là để ta đem công tác ở xưởng dệt tặng lại cho đại tỷ Phó Bình Phục. Nàng mang theo hai hài tử, cũng không dễ dàng.” 

Lý Mạt Lỵ dựa theo phân phó của Bình Phục mà giải thích. Lý Tùng Bách nghe xong ngồi im, không nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang, ý bảo Đinh Hoa mở miệng. Chính là Đinh Hoa đang sững sờ, không kịp phản ứng ý tứ của Lý Tùng Bách, cũng ngồi im bất động.

“Mạt Lỵ! Ngươi xem! Bình Phục tìm công tác cho ngươi là chuyện đương nhiên, dù sao hắn cưới vợ cũng phải trả giá một chút chứ? Công tác ở xưởng dệt này, ngươi cùng Bình Phục nói một chút, bảo hắn để lại cho tẩu tử ngươi đi. Ngươi là đại cô nên thông cảm một chút, nếu tẩu tử ngươi đi làm có tiền lương, mỗi tháng còn có thể cho cháu ngươi hơn mười đồng tiền cải thiện sinh hoạt. Lại nói, Tử Tử là cháu ruột ngươi, ngươi còn có thể không thương hắn sao?”.

Thái Xảo Hà ngồi bên cạnh cắn răng nhẫn nhịn nãy giờ, đang muốn nhảy dựng lên, cấp cho con mình một bàn tay! Vì sao chuyện gì tốt đều là của hắn? Nếu chuyện này là thật thì hắn ép muội muội mình làm như thế nào? Chẳng phải là đắc tội cả nhà chồng hay sao?.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

“Đại ca! Ngươi nói lời này không đúng rồi, đại ca Bình Phục tìm công tác cho ta, ý hắn như vậy thì ta phải nghe theo, nếu không vì Bình Phục thì vì sao nhà người ta lại không đem việc này cho muôi muội mình mà lại đổi cho ta? Như vậy ta làm sao có thể mặt dày nhận lời rồi sau đó lại đem công tác ở xưởng dệt cho đại tẩu được? Ta không có đê tiện như vậy!”.

Chủ ý Phó Bình Phục đưa ra, vốn là để thử nghiệm đại ca của mình, nếu đại ca phân rõ phải trái, thì chính mình khẳng định sẽ tìm lý do, nói đại tỷ muốn ở nhà trông nom hài tử, không cách nào đến công tác, sẽ đem công tác tặng lại cho đại tẩu. Nhưng là hiện tại Lý Mạt Lỵ muốn sửa lại chủ ý, công tác này của nàng, cho dù có đem bán thì cũng sẽ không nhường cho đại tẩu nhà mình.

“Cha! Nương! Hai người nói một câu xem.” 

Lý Tùng Bách nhìn muội muội mình, nói không thông, đành phải đem chủ ý đặt tới trên người cha mẹ.

“Ta chỉ nói một câu thôi. Nói gì thì nói, việc này cũng là do muội phu ngươi tìm được, chúng ta không thể làm ra chuyện lừa gạt, tráo trở như vậy được. Nếu ngươi muốn công việc này thì chính ngươi tự mình đến hỏi muội phu ngươi.” 

Lý Thuận Lợi đè nén xúc động muốn mắng thẳng mặt con mình mà lên tiếng. Lý Tùng Bách không nghĩ đến việc tự mình ra mặt, ý hắn muốn cha xuất đầu, khẳng định Phó Bình Phục sẽ nghe, dù sao hắn còn chưa có kết hôn cùng tiểu muội, ý kiến cha mẹ vẫn là rất quan trọng. Nhưng là không nghĩ tới Lý Thuận Lợi cũng không tiếp chiêu. Hắn đành phải ấm ách phát hỏa.

“Cha! Nương! Ta đi tìm Bình Phục thử xem, ngày mai còn muốn đi xưởng dệt làm thủ tục nữa.”

Lý Mạt Lỵ cũng đứng dậy muốn đi.

“Mạt Lỵ! Ta với ngươi cùng đi, chúng ta đi tìm Bình Phục xem hắn nói như thế nào?”. 

Lý Tùng Bách vội vàng đuổi kịp, kéo muội muội đi cùng. Chính là kết quả cũng không như ý của hắn, Phó Bình Phục một mực chắc chắn chính mình phải đi quan hệ rất nhiều chỗ, tốn mất hơn một trăm đồng, hơn nữa nếu để tỷ tỷ mình làm, một tháng còn có thể nhận hơn hai mươi đồng, dưỡng hai hài tử cũng tạm đủ.

Nói cách khác, Lý Tùng Bách ít nhất phải đưa cho hắn bảy trăm đồng thì hắn mới có khả năng  nhường công tác cho Đinh Hoa. Lý Tùng Bách khẽ cắn môi, hắn thật sự không nghĩ tới muội phu sẽ dùng công phu sư tử ngoạm. Nhưng lát sau vẫn là đáp ứng, bởi vì hắn biết Lý Thuận Lợi cùng Thái Xảo Hà chắc chắn có số tiền này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.