Trịnh Minh vừa sống sót sau tai nạn, khoan khoái ngồi ăn bánh bao trong tay, vừa ăn vừa uống sữa đậu nành. Mà hắn cũng không biết rằng, ba lá bùa mà hắn vừa ném ra, vô tình đã phá hủy hoàn toàn ba cái câu hồn trận.
Thời điểm lá lôi phù cuối cùng nổ tung, bên trong một dãy nhà ngói trên núi, có một căn nhà phổ thông, một nam nhân trung niên đang ngồi bên trong trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Nam nhân này dáng người cũng không cao lớn, dộ dạng còn có chút nhỏ gầy, trên mặt đầy những nếp nhăn, mọc lan tràn, nhìn tuổi áng chừng cũng phải đến bốn, năm mươi tuổi.
Một ngụm máu tươi nhổ ra, giống như rút đi một phần sinh cơ của hắn.
“Đáng chết! Là kẻ nào phá trận của ta?”.
Lúc này, cửa phòng chi nha một tiếng mở ra.
“Sư phụ! Ngài làm sao vậy?”.
Một thân ảnh chạy nhanh đến trước mặt nam tử trung niên, thân thiết hỏi. Nếu Phó Đại Ny mà ở đây, nhất định chỉ cần khẽ liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra, đây chẳng phải là chị em dâu tốt Bạch Ngọc của nàng sao?.
“Mau! Đem dược bình của ta đến đây.”
Người đàn ông trung niên hữu khí vô lực nói, Bạch Ngọc không dám trì hoãn, trực tiếp đi tới đầu giường, từ trong rương tìm ra được một cái dược bình. Sau khi đưa hắn ăn vào, cảm giác khí huyết thoáng khôi phục được một ít, lúc này mới mở miệng nói chuyện.
“Ca ngươi đi nơi nào? Ba cái đại trận của ta tất cả đều đã bị phá hủy, ta phải đi xem có chuyện gì. Gọi ca ngươi đến đây.”
Bạch Ngọc ngập ngừng nói.
“Ca ca đi ra ngoài từ sớm, không biết đi nơi nào.”
Nam tử trung niên lập tức minh bạch.
“Hắn cứ như vậy, sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân! Hai người chúng ta đi trước.”
Nói xong đứng lên, mang theo Bạch Ngọc, hướng về con đường đã thiết kế đại trận mà đi đến.
“Cao nhân này là ai? Thế nhưng có thể vận dụng cả lôi phù lực! Không, đây hẳn là dẫn lôi phù trong truyền thuyết. Hừ! Có lẽ cũng là loại bản lĩnh không quá cao siêu, hẳn là sử dụng phù chỉ truyền thừa của lão tổ tông nào đó trong gia tộc, để ta xem ngươi còn có bao nhiêu lôi phù! Hừ!”.
Lão trung niên khinh thường nói.
“Sư phụ! Cái gì là dẫn lôi phù?”.
Bạch Ngọc không hiểu, lên tiếng hỏi lại.
“Dẫn lôi phù là do những tiền bối từ thời Hán Vũ đế sáng tạo ra, đây một loại phù chú vận dụng sức mạnh thiên lôi cực kì khủng bố. Nhưng tại thời kì dân quốc đã sớm bị thất truyền. Hiện tại cho dù có, cũng không còn nhiều lắm đâu. Đều là hàng dự trữ truyền thừa trong gia tộc, đây nhất định là có tiểu tử nào đó mới ra nghề nên phí phạm, dùng để hủy đại trận của ta. Hiện tại không cần quản cái này, Bạch Ngọc! Hiện tại chỉ có thể để ngươi đi thăm dò xem sao.”
Lão già này vừa nghĩ tới việc chính mình dùng những thứ tích cóp kia để bày trận mà bị hủy đợn giản như vậy, liền đau lòng không thôi. Phải biết rằng phù chỉ cao cấp dùng một lá thì sẽ thiếu đi một lá, đúng là phá gia chi tử mà.
“Sư phụ! Ngài nói ta cần làm những gì?”.
“Không cần làm cái gì quá cầu kì, ngươi chỉ cần…”
…
Lúc này Trịnh Minh cũng đã đem hàng hóa giao cho xưởng dệt quốc hữu xong, sau đó lại đi bổ sung, nhận thêm chút đồ vật để chuyển cho bệnh viện trung ương trong thành phố. Tính toán nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ trở về. Đối với bản lĩnh của Phó Diễm, Trịnh Minh lúc này đã thực lòng bội phục sát đất. Hắn quyết định, khi trở về sẽ mua thêm chút đặc sản ở đây để làm quà cám ơn cho nàng.
Mà có Phó Diễm xem cho quẻ này, hắn tự nhiên cũng tự tin hơn rất nhiều, cho nên buổi chiều Trịnh Minh lại đi mua thêm chút đồ vật hiếm lạ ở công xã Quảng An, nghĩ trở về đem bán trao tay sẽ kiếm thêm được không ít.
Một đêm vô mộng, sáng sớm hôm sau Trịnh Minh liền tỉnh. Mặc niệm những lời Phó Diễm dặn dò trong lòng, trong tay vẫn nắm lá phù chú cuối cùng kia, không dám gỡ xuống. Hắn dùng băng gạc quấn trên tay, đem lá bùa buộc chỉ đỏ này trực tiếp nhét vào bên trong băng gạc. Quả nhiên, lộ trình mới đi được một nửa, thời điểm vừa mới đến gần biên giới tỉnh lỵ, có một nữ nhân đứng ở ven đường, nói muốn đi nhờ xe. Nàng ta nói là muốn tới công xã Hồng Kỳ ở phía trước.
Trịnh Minh giả vờ, làm bộ như không có việc gì, nhưng là trong lòng căng thẳng tột cùng, tim cứ đập thình thịch. Không để nữ nhân kia ngồi ghế phụ mà cho nàng ngồi ở hàng ghế sau. Quả nhiên chưa đi được bao lâu, liền tới Hồng Kỳ công xã, nữ nhân gõ nhẹ vào cửa xe, trực tiếp yêu cầu đi xuống.
Sau khi cho nàng xuống xe, Trịnh Minh dựa theo Phó Diễm phân phó, mặc niệm trong lòng, đếm tới một trăm, sau đó trực tiếp lấy lá bùa cuộn chỉ đỏ trong băng gạc ra, ném mạnh ra phía sau. Tiếp đến đạp mạnh chân ga, rồ xe lên chạy thẳng.
Phía sau nhất thời truyền đến một tiếng nổ thật lớn cùng ánh lửa ngập trời, khiến Trịnh Minh không dám quay đầu lại, chân đạp kịch gia mà hướng về phía công ty chạy ầm ầm.
Nữ nhân vừa xin đi nhờ xe chính là Bạch Ngọc. Nàng bị lá bùa uy lực cực lớn lúc nãy đánh trực tiếp lên người, nổ đến toàn thân đầy máu. Thời điểm sư phụ nàng, chính là nam tử trung niên kia tìm tới, đi cùng hắn là một thanh niên trẻ trung hơn rất nhiều, đến nơi hai người thấy Bạch Ngọc đang nằm hấp hối giữa một vũng máu, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Hai thầy trò hợp lực đem Bạch Ngọc nâng dậy, đưa trở về nhà, đặt nằm lên giường.
“Sư phụ! Bạch Ngọc đây là làm sao vậy? Còn có thể cứu chữa không?”.
Ca ca Bạch Ngọc là Bạch Phi đứng bên cạnh giường, nhìn muội muội mình như vậy, trong lòng hận muốn chết.
“Ai! Không nghĩ tới ở Hoa quốc còn có cao nhân như thế này, là ta sơ suất.”
Long Sinh – chính là người đàn ông trung niên, quay đầu nhìn sang Bạch Ngọc chỉ còn một hơi, thở dài nói.
“Rốt cuộc là kẻ nào làm Bạch Ngọc bị thương như vậy? Ta muốn đi lấy mạng của hắn!”.
Bạch Phi dùng sức, đấm mạnh xuống ván giường. Ai biết chính vì một đấm này của hắn mà Bạch Ngọc nằm trên giường trực tiếp đoạn khí tắt thở.
“Ngọc nhi!”.
Bạch Phi hô to một tiếng, nhưng lúc này cũng đã không thay đổi được gì. Hai thầy trò suốt đêm an táng cho Bạch Ngọc, ngay sau đó, Long Sinh quyết định sẽ cao chạy xa bay, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
“Tiểu Phi! Hai chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bây giờ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, ta có một vị sư huynh tại Hương Cảng, chúng ta sẽ đi tìm hắn để tạm thời nương tựa. So với hoàn cảnh bên này, ở đó người huyền môn chúng ta càng đông đảo hơn.”
Bạch Phi vẻ mặt muốn nói lại thôi, Long Sinh chỉ nhìn thoáng qua cũng biết hắn đang nghĩ gì.
“Tiểu Phi! Đại trượng phu lo gì sau này không có cơ hội báo thù? Chỉ cần ngươi có tiền, còn sợ không có nữ nhân bên cạnh sao? Nghĩ thoáng chút, đêm nay chúng ta liền đi!”.
Long Sinh vỗ vai của hắn, sau đó xoay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Sư phụ! Ta muốn đi Tiểu Chu thôn một chuyến. Nếu Bạch Ngọc đã chết, ta không thể để cho nàng cô đơn một mình được, nhất định phải để Cát gia chôn cùng!”.
Bạch Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ai! Được rồi! Ngươi đi đi! Đi sớm về sớm. Nhớ đừng xung đột chính diện, dùng trận pháp mà ta dạy cho ngươi là được.”
Ngoài hai huynh muội Bạch Ngọc là đệ tử thân truyền ra, với ai Long Sinh cũng đều hành xử vô cùng ác độc, không cho người ta một đường sống bao giờ.
“Hảo! Sư phụ! Sau khi làm xong ta sẽ đến chỗ hẹn.”
“Nhớ rõ! Tiểu Phi! Ta chờ ngươi đến đúng mười giờ là sẽ rời đi. Nếu có chuyện trì hoãn, đêm trăng tròn ba ngày sau, ngươi liền đi bến tàu Lâm cảng chờ ta.”
Hai thầy trò ước định thời gian xong, liền từng người vội vàng rời đi. Cát gia ở thôn Tiểu Chu lúc này cũng không biết được rằng, phần mộ tổ tiên nhà bọn họ đã bị Bạch Phi âm thầm thiết kế một cái trận pháp đoạn tử tuyệt tôn. Không một người nào may mắn thoát khỏi.
Ban đêm, Phó Vi cùng Phó Dung đột nhiên bắt đầu sốt cao, toàn bộ người trong nhà đều bị kinh động. Phó Đại Ny hốt hoảng, hoang mang lo sợ, Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai nhìn nhau thống nhất, nói một tiếng liền muốn đến nhà đội trưởng mượn xe bò. Nhưng là còn chưa kịp xuất môn, đã bị Phó Diễm gọi lại.
“Cha! Ngươi không cần đi. Hai nàng không phải bị bệnh, là do có người quấy phá.”
Phó Diễm sắc mặt nặng nề, cái này rõ ràng là bị nguyền rủa đây mà. Xem bộ dáng, nếu không phải là phần mộ tổ tiên nhà mình xảy ra vấn đề thì chính là Cát gia gặp chuyện, mà hiện tại huynh muội các nàng vẫn không sao, chứng tỏ vấn đề là ở Cát gia.
“Cô! Ngươi có biết phần mộ tổ tiên của Cát gia nằm ở chỗ nào không?”.
Phó Diễm hỏi Phó Đại Ny, lúc này nàng vốn đang nóng vội, vừa nghe chất nữ hỏi cái này thì liền ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Hỏa! Sao tự nhiên ngươi lại hỏi vậy? Đây là ý tứ gì?”.
“Phó Vi, Phó Dung tuy nói sửa lại họ, nhưng là phụ thân cốt nhục vẫn còn sống, nhìn bộ dạng này của hai đứa, ta nghĩ là Cát gia bị người nào đó nguyền rủa. Cô! Ngươi thử xốc áo hai nàng lên xem, có phải trên ngực có một sợi tơ hồng hay không? Nếu để sợi tơ kia lam đến vị trí trái tim thì…”.
Phó Đại Ny nghe xong lời này ba hồn chín vía bay mất sạch, vội vàng đi lên xốc áo hai hài tử lên xem. Vừa nhìn thì thấy quả đúng như thế, từ rốn có một sợi tơ hồng đi ra, thẳng tắp đang lan lên trên. Tơ hồng cũng là vừa xuất hiện, bây giờ vẫn còn đang như ẩn như hiện.
“Cô! Ngươi mau dẫn đường cho ta, sợi tơ hồng này nhiều nhất mười đến mười hai giờ nữa là có thể lan đến trái tim. Nương! Nếu tơ hồng cách ngực còn khoảng ba đốt ngón tay mà chưa thấy chúng ta trở về, ngươi liền đem lá bùa này đốt, hóa thành nước, cho các nàng uống vào, có thể kéo dài thêm khoảng hai giờ.”
“Hảo! Ta biết rồi Tiểu Hỏa! Đại Ny! Ngươi cứ yên tâm.”
Vương Thục Mai nắm chặt lá bùa trong tay, trịnh trọng gật đầu.
“Hảo! Tẩu tử! Hai người bọn họ liền phiền toái ngươi cùng Tiểu Thủy!”.
Phó Đại Ny vừa lau nước mắt, vừa chạy nhanh ra cửa. Phó Diễm cùng Phó Đại Dũng, Phó Sâm vội vàng đuổi kịp, chạy theo.