Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 13 - Chương 7: Hắn không nhập ma thì ai nhập ma



Mạnh minh chủ nheo mắt nhìn ta, mấy vị tông chủ lớn tuổi ngồi cạnh đã cười lạnh: “Nhóc con, tuổi không lớn lắm, được làm chủ một châu mà nói chuyện đã cuồng vọng như vậy sao?”

“Nếu Tạ Như Tịch cũng dùng hoa văn để ghi lại công lao trong Tiên Minh, như vậy thì hoa văn trên áo hắn có thế vượt qua tất cả người của Tiên Minh. Các vị không phải người mù, vì sao Tạ Như Tịch có thể đi đến bước này, hẳn là các vị cũng nên hiểu chứ? Một mình hắn đi vào ma xuyên nên mới trở thành phế nhân, nếu dừng ở đó thì cũng thôi đi, e là hắn cũng không muốn nhập ma, nhưng ngươi dùng Tiêu Hồn Đinh thiêu đốt hắn, trói hắn lên Tru Ma Đài, dùng mọi thủ đoạn làm nhục hắn. Hắn không nhập ma thì ai nhập ma?”

Suýt nữa thì ta xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa, lạnh lùng bạc tình của Mạnh minh chủ, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi: “Những lời này, đều là sư phụ ngươi dạy ngươi nói sao?”

Ông ta lại coi sư phụ ta là kẻ địch giả tưởng của mình à?

Không ngờ, sư phụ ta gõ tay xuống bàn, không nói ẩn ý như trước nữa: “Đúng vậy, nếu không phải ngươi vội vàng chặt đứt con dao sắc bén ngươi nuôi nhiều năm, nói không chừng hắn vẫn đang ở nơi này làm một phế nhân đó. Việc này đúng là phải trách ngươi.”

Hạ Từ Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn ta bồi thêm: “Lời này nói không sai.”

Thấy bọn họ sắp cãi lộn, mà giờ phút này tu chân giới cần đồng lòng, không thể xuất hiện tranh đấu, lập tức có người đứng ra hòa giải, tập hợp mọi người bàn bạc kế sáhc.

Bầu không khí hơi trầm xuống, giống như đã nhận mệnh.

Sư phụ lộver kiên nghị, nhấp một ngụm trà nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nghĩ nhiều mà làm gì, thế gian vạn đạo, dựa vào đâu mà chính đạo có thể hưng thịnh như vậy? Bởi vì, đến cuối cùng, chúng ta luôn luôn là kẻ thắng.”

Chỉ là quá trình rất trắc trở, người cuối cùng sống sót có thể không phải chúng ta, nhưng sẽ là người của chính đạo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ta vội vã chạy về Lý Ngư Châu, lúc ra cửa lại bị sư phụ ngăn lại.

Tuy nói ông ấy chẳng dạy ta gì cả, luôn giao tông môn, Tống Lai và ta cho đại sư huynh, nhưng thỉnh thoảng cũng khá dịu dàng.

Ông ấy cách không vuốt cánh tay ta, linh lực ấm áp truyền tới, vết thương vừa vỡ ra của ta chậm rãi lành lại.

“Lúc mới nhập môn, con vẫn chỉ là một cô bé, bây giờ đã là châu chủ rồi.” Sư phụ ngậm ngùi một lúc: “May mà ta có Trú Nhan Thuật, nếu không đứng bên cạnh con sẽ bị coi là người già mất.”

Thật không hiểu nổi chấp niệm của sư phụ…

Ta từng nghe nhị sư huynh nhiều chuyện, huynh ấy nói sư phụ có một đạo lữ đã chết từ khi còn trẻ, nghe nói sư nương là người mù mặt, sư phụ sợ dung nhan ông ấy thay đổi, ngày nào đó gặp lại thần hồn của sư nương thì bà ấy sẽ không nhận ra.

Sư phụ nắm lấy bả vai ta, in một dấu ấn vàng trên vai ta, ta đau nhói mấy giây.

Quay đầu lại, thấy ông ấy đang trừng mắt nhìn ta, đẩy bả vai của ta về phía trước: “Đi đi.”

Chuyện thừa kế Ngọc Long huyết đều do châu chủ đời trước truyền lại cho châu chủ đời kế tiếp, trong lúc làm sẽ sử dụng bí thuật, có huyết mạch truyền thừa nên không quá gian nan.

Nhưng mẫu thân ta đã qua đời, bây giờ chỉ còn có hai vị trưởng lão giúp ta tiếp nhận Ngọc Long huyết, nỗi đau đớn có thể sánh ngang với Vãn Nhĩ Nhĩ khi bị lấy Ngọc Long huyết.

Trong hồ đổ đầy nước linh dược, ta bèn ngâm mình trong đó, tóc dài nổi trên mặt nước.

Hai vị trưởng lão giúp ta mở kinh mạch, rút Ngọc Long huyết từ các nơi khác tụ vào trong tim, đây chẳng qua chỉ là màn mở đầu, ta đã sớm không chịu nổi tra tấn bẻ gãy kinh mạch kia nữa, trong cung đều là tiếng la hét thảm thiết của ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Đến khi truyền Ngọc Long huyết vào mới là bước quan trọng.

Ngọc Long huyết bắt đầu phát huy tác dụng, thay ta bài trừ tạp chất trong máu, loại bỏ từng chút một, đau đớn như bị gọt xương.

Ta chìm xuống đáy ao, máu đen chảy ra hòa vào trong nước.

Ta đã từng là người nhịn đau rất giỏi, bây giờ lại cảm thấy sống không bằng chết.

Ta không có sức để la hét nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn sóng nước di chuyển.

Thì ra, thay máu đau đến như vậy.

Tạ Như Tịch nói hắn từng dùng máu của Vãn Nhĩ Nhĩ để loại bỏ ma khí, lại tự đoạn trăm mạch, bây giờ, ta mới chỉ nếm trải một phần mà đã không thể chịu nổi.

Không hiểu sao khi kể lại hắn lại bình thản như thế?

Ta bắt đầu tự hỏi về Tạ Như Tịch.

Trong Thiên Diệp Trấn, hắn đã từng trải qua một quá khứ tuyệt vọng, mẹ ruột hắn vì hắn mà chết.

Hắn ở mộ kiếm trong Phù Lăng Tông, dùng kiếm ý đối kháng với ma khí, từ trước đến giờ đều căm hận thân phận bán ma của mình.

Hắn chạy ngược chạy xuôi vì Tiên Minh, một mình trấn giữ ma xuyên, không nguyện nhập ma khiến cho gân mạch đứt đoạn.

Cuối cùng, bị vây khốn ở Tru Ma Đài, chịu người người chửi rủa.

Cả đời Tạ Như Tịch hình như chưa được ai bảo vệ.

Lúc này, ta lại mong hắn thật sự thích Vãn Nhĩ Nhĩ, ít nhất cũng có một đóa hoa nghênh xuân nở trong cuộc đời đầy gió tuyết của hắn.

Không biết qua bao lâu, đau đớn chợt giảm bớt, sức mạnh tinh khiết ẩn chứa ngàn năm qua trong Ngọc Long huyết chạy trong cơ thể ta, những vết thương trên người dần khép lại, linh khí trong người vô cùng dồi dào.

Ngọc Long huyết hòa chung với thần huyết trên trán ta.

Giờ phút này, ta chính thức trở thành châu chủ đời tiếp theo, được truyền thừa toàn bộ mọi thứ, bao gồm tu vi, thuật pháp, bí văn…

Vãn Nhĩ Nhĩ dù sao cũng không phải là huyết mạch của Long Thần, nàng ta chiếm được nhiều chỗ tốt nhờ Ngọc Long huyết nhưng lại không thể lấy được truyền thừa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 499

Nước trong ao đã được thay mới, rải thêm cánh hoa.

Ta tắm lại lần nữa, bước ra khỏi ao, tỳ nữ khoác lên áo bào màu vàng cho ta.

Ta bỗng có cảm giác rất khác.

Hình như Lý Ngư Châu chính là một phần trên cơ thể ta.

Cảnh giới linh lực của ta tăng lên rất lớn, nếu đám Đại Quân của ma tộc gặp ta bây giờ thì chắc chắn sẽ quay đầu chạy.

Hai vị trưởng lão Xuân Thu hành lễ với ta: “Chúc mừng châu chủ đạt được truyền thừa.”

Ta đi chân trần, bước qua thành ao bằng bạch ngọc, ngắm nhìn dáng vẻ của mình trong gương, giữa trán có một ấn ký màu vàng, tay áo theo gió tung bay, đã có dáng vẻ mà một nữ quân nên có.

Sống lại nhiều năm, ta hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Kiếp trước, ta vốn cho rằng Tạ Như Tịch là Kiếm Quân, vô cùng phong quang, lại không hề biết trên lưng hắn gánh trọng trách, ghét bỏ thân phận bán ma của mình.

Bây giờ nghĩ lại, hình như chuyện hắn vì Vãn Nhĩ Nhĩ mà nhập ma cũng có ẩn tình khác.

Tạ Như Tịch từng nói, thúc phụ hắn cổ vũ hắn nhập ma ở trong mộng, như vậy thì, chuyện Tạ Như Tịch nhập ma ở cả hai kiếp đều liên quan tới thúc phụ hắn.

Thúc phụ của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Thiên địa dị tượng, Linh Hải của Lý Ngư Châu cũng không ngoại lệ, giữa trời nắng chói chang cũng có tuyết rơi, tuyết rơi trên mặt biển nhìn rất đẹp.

Nơi này chưa bao giờ có tuyết rơi, chẳng trách châu dân vui mừng ra ngoài chơi đùa như vậy.

Ta đưa tay bắt vài bông tuyết, Dung cô đứng sau an ủi ta: “Châu chủ cực khổ rồi.”

Ta chợt cảm thấy khó chịu, quay đầu khẽ hỏi: “Vậy hắn có đau không?”

Dung cô ngẩn người, không hiểu rõ ý của ta, nhưng ta đã nhanh chóng quay đầu đi, tuyết lớn dần lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.