Trời Tối

Chương 72: C72: Càng giống một con chó



Bạch Tử bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc.

Dù đang nhắm mắt lại, cô cũng biết người ngủ bên cạnh mình chính là Mạnh Dĩ Lam.

Cũng giống như trước, mặt Bạch Tử áp vào sau gáy Mạnh Dĩ Lam, mỗi một hơi thở, đều tràn ngập hương thơm mềm mại mà cô quyến luyến nhất, tay Bạch Tử vẫn ôm eo đối phương, chân cô cũng bá đạo đặt giữa đôi chân dài của người kia, giống như một con quái vật khổng lồ từ biển sâu, quấn chặt lấy Mạnh Dĩ Lam ở trên giường.

Chắc chắn tư thế ngủ như vậy nhất định sẽ khiến Mạnh Dĩ Lam vốn ghét bị người khác thao túng không thích, nhưng lúc này người đang bị quấn chặt kia vẫn cuộn tròn trong vòng tay Bạch Tử, vẻ mặt bình tĩnh, hơi thở đều đặn, dường như ngủ rất ngon.

Tiếng mưa rơi lách tách từ ngoài tàu truyền đến, kỳ lạ là khi Bạch Tử mới lên tàu, Bạch Tử còn tưởng âm thanh đó khó chịu, nhưng bây giờ tiếng mưa lại giống như tiếng ồn trắng được cố ý điều chỉnh, để người nghe có một cảm giác đặc biệt thư giãn.

Lúc này, Bạch Tử chợt nhớ tới cảnh tượng trước khi mình bị mất đi ý thức.

Mạnh Dĩ Lam đẩy mình vào tường, mà mình thì không cách nào tự điều khiển được, sau đó há miệng cắn thật chặt vào cổ đối phương.

Mặc dù Bạch Tử liên tục gầm lên dữ dội, nhưng trên thực tế cô như một con chó con sắp mọc răng, đang cắn cắn một món đồ chơi nào đó. Cổ của Mạnh Dĩ Lam ngoại trừ ướt đẫm nước bọt, còn lại không hề có bất kỳ tổn thương nào.

Sau đó, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng thở dài: “… Thật không ngoan.”

Sau một khắc, đối phương lại chậm rãi cúi người xuống, sau đó, bả vai Bạch Tử cảm nhận được một cảm giác đau đớn kịch liệt.

Mạnh Dĩ Lam vậy mà thực sự đã cắn vào vai phải của mình.

Như thể đang phát tiết cơn tức giận nào đó, so với Bạch Tử nhẹ rên rỉ cắn cắn, Mạnh Dĩ Lam lại không hề mềm lòng chút nào.

Răng, xuyên vào da thịt.

Mùi máu lan ra, sau đó Bạch Tử hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

Cô không còn nhớ gì về những chuyện xảy ra tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử lập tức vén chăn lên – ngay lập tức, cô hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Chiếc áo sơ mi ướt đẫm trên người Bạch Tử đã được Mạnh Dĩ Lam thay bằng chiếc áo phông ngắn tay sạch sẽ, nhưng đây không phải là điều khiến cô “hoàn toàn thanh tỉnh”.

Lúc này, người nằm trong ngực Bạch Tử chính là Mạnh Dĩ Lam, đối phương cũng đã cởi chiếc áo len cổ lọ vốn đang mặc ra, thay vào đó là một chiếc váy ngủ tương đối mỏng manh.

Nhưng lúc này, chiếc váy dài đến đầu gối lại bởi vì tư thế ngủ của đối phương mà bị vén lên đến thắt lưng, không chỉ để lộ chiếc quần lót màu đen che đi bờ mông tròn trịa, mà còn lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, đang kẹp lấy chân phải của Bạch Tử.

Đầu óc Bạch Tử nhất thời trống rỗng, mà Mạnh Dĩ Lam bởi vì chăn bông bị vén lên nên cảm thấy hơi lạnh, tuy chưa tỉnh dậy nhưng cô khẽ cau mày, bất giác co người lại, dùng sức đem cơ thể mình hướng vào trong ngực Bạch Tử, để đối phương sưởi ấm cho mình.

Hai người giống như đã nhiều năm chung sống với nhau, thân thể khớp vào nhau như mộng và lỗ mộng*, dán chặt lẫn nhau.

Bạch Tử cứng đờ như là người máy kéo chăn bông lên, cẩn thận từng li từng tí đắp lên người Mạnh Dĩ Lam.

Sau đó, cô phải mất khoảng năm giây để bản thân bình tĩnh lại, cũng cố gắng phớt lờ những gì mình vừa nhìn thấy.

Bạch Tử trong lòng thầm nghĩ – trước khi đi ngủ dường như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mình không hề nhìn thấy vết thương nào trên da Mạnh Dĩ Lam dù là nhỏ xíu cả, hơn nữa vết thương trên bã vai do bị Mạnh Dĩ Lam cắn, cũng đã hồi phục lại.

Nhưng mà, càng cố lờ đi, xúc cảm khi chạm vào làn da của Mạnh Dĩ Lam lại càng hiện rõ.

Toàn thân Bạch Tử cứng đờ, nhưng cô cũng không vội vàng rút lui thân thể như trước nữa.

Thời gian dường như trở lại lúc ở trên cầu, khi ấy cô đứng bên ngoài nhìn Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, lúc đó cô cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác hoảng sợ khó tả.

Ngoại trừ cảm giác ấy ra, vẫn còn một loại cảm giác… Chìm trong đau khổ.

Cô chỉ là mất đi trí nhớ, chứ không phải mất đi trái tim.

Những ngày này, Bạch Tử hoàn toàn có thể cảm nhận rõ Mạnh Dĩ Lam quan tâm cô đến nhường nào.

Mặc dù đã không ngừng tránh né và đẩy người đó ra xa, nhưng đối phương vẫn ngang bướng kéo mình lại gần, đem sinh mệnh của cả hai quấn chặt lấy nhau.

Bạch Tử vốn chỉ muốn tìm hiểu xem trong quá khứ đã xảy ra những chuyện gì, nhưng mọi thứ dường như lại giống mặt trăng trên trời, không ngừng thay hình đổi dạng theo thời gian.

Bạch Tử không còn nhớ rõ trước khi bị tiêm thuốc, rốt cuộc Mạnh Dĩ Lam ở trong lòng mình là như thế nào – là tình yêu? Hay là sự sùng bái?

Cô đã không thể phân biệt được nữa.

Bạch Tử đã từng một lần chìm đắm trong “ánh sáng” ấy vừa mới chưa được bao lâu, bây giờ tựa hồ như lại đắm chìm vào ánh sáng ấy một lần nữa.

Giống như lần trước, khi đối mặt với Bạch Tang, cô đã không chút do dự lựa chọn trở về bên Mạnh Dĩ Lam.

Vào lúc này, cô vậy mà lại nảy ra một ý nghĩ mới – không ngại quá khứ, cũng chẳng sợ tương lai, chỉ mong trong thời khắc hiện tại… Mình được chìm đắm đến thiên hoang địa lão*.

Loại ý nghĩ này càng mãnh liệt, cô càng cảm thấy sợ hãi.

Cô không biết trong lòng Mạnh Dĩ Lam đang nghĩ cái gì.

Người đó đã từng vô cùng chán ghét mình, nhưng bây giờ lại không muốn để mình rời xa người đó nửa bước.

Phải chăng mọi việc Mạnh Dĩ Lam làm, đều bắt nguồn từ tấm ảnh cũ chụp chung đó?

Hay là nói, bây giờ cô ấy cũng giống như mình, dù chỉ là một chút… Lưu luyến loại cảm giác khi hai người ở gần bên nhau?

Bằng không thì tại sao hết lần này đến lần khác, Mạnh Dĩ Lam đều mang mình trở về?

Rốt cuộc cô ấy nhìn nhận về mình như thế nào?

Nhưng bất kể đáp án là gì, Bạch Tử cũng không thể xem nhẹ cảm giác đang ngày càng mãnh liệt ở trong lòng – giờ phút này, cô thực sự cảm thấy mình như một tên trộm.

Cho dù Mạnh Dĩ Lam có chút lưu luyến cảm giác khi ở gần mình, thì cũng chỉ là lưu luyến mình của trước kia, chứ không phải Bạch Tử của hiện tại – người đã quên mất vì sao Mạnh Dĩ Lam lại là “ánh sáng”.

Còn chưa kể, bản thân mình cũng chỉ còn lại nhiều nhất là nửa năm.

Xem ra bây giờ dù là góc độ nào đi nữa, Bạch Tử cũng không có tư cách nghĩ tới vấn đề này.

Tựa như bị một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống, thân nhiệt vốn cao hơn người bình thường của Bạch Tử giờ đây lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Lúc này, Mạnh Dĩ Lam đang được cô ôm trước ngực đã tỉnh lại.

Bạch Tử lập tức muốn lùi lại phía sau, nhưng cơ thể lại cứng đờ không cử động được.

Mạnh Dĩ Lam không hề cảm thấy bất ngờ khi phát hiện mình đang quấn lấy cơ thể của Bạch Tử, cô xoay người lại, nằm ngửa như thói quen, để chân mình chạm vào chân Bạch Tử, thậm chí cũng không thèm nhìn người bên cạnh, chỉ khẽ ngáp một cái, khàn giọng hỏi: “…Mấy giờ rồi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2182

Bạch Tử chớp chớp mắt, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Mười giờ sáng.”

Sau khi đưa Bạch Tử từ trong hang động trở về, Mạnh Dĩ Lam rất nghiêm túc yêu cầu Bạch Tử không được tháo đồng hồ xuống, kể cả khi đang ngủ cũng không được, Bạch Tử rất ngoan ngoãn nghe theo.

Mạnh Dĩ Lam nghiêng đầu, ánh mắt thanh tỉnh nhìn Bạch Tử.

Chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, Bạch Tử nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, hồi hợp đến mức ngừng hô hấp.

Sau khi hai người nhìn nhau như vậy gần mười giây, đôi mắt hơi hé mở của Mạnh Dĩ Lam chợt cong lên – nụ cười bất thình lình này khiến Bạch Tử không chịu đựng được nữa, cô nhanh chóng thu bàn tay đang ôm eo đối phương, cũng rút chân ra khỏi giữa hai chân đối phương.

Bạch Tử đang nghĩ muốn rời khỏi giường, lại bị người bên cạnh vòng tay qua ôm lấy eo mình.

Tiếp đến, người đó chủ động xích lại gần, dùng giọng mũi khẽ nói vào tai cô: “Bạch Tử…”

Bạch Tử muốn lên tiếng, nhưng lại vì quá khẩn trương mà không thể phát ra âm thanh nào.

Cô ép mình không được suy nghĩ nhiều, nhưng cử chỉ giao tiếp thân mật như vậy thật sự quá giống một cặp đôi đã yêu nhau nhiều năm và đang chung sống.

Nhưng hai người lại không như vậy.

Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại, tựa hồ đang thực sự rất khổ não: “…Tôi đói.”

Bạch Tử sửng sốt một chút, cô hít sâu một hơi, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi đi làm chút đồ ăn.”

Nói xong, cũng không để ý Mạnh Dĩ Lam phản ứng thế nào, cô trực tiếp kéo tay đối phương đang ôm eo mình ra, nhanh chóng rời khỏi giường.

Mao Mao đang đắp một cái chăn nhỏ ngủ trên ghế sofa, có vẻ như nó đã thực sự kiệt sức, tiếng ngáy so với bình thường to hơn rất nhiều.

Bạch Tử đang định đi ra ngoài, chợt nhận ra cửa tủ cạnh ghế sofa đang hé mở một nửa, xuyên qua khe hở, cô nhìn thấy bên trong ngăn dưới chứa đầy loại trái cây màu xám, thậm chí còn có một hai quả lăn ra khỏi tủ.

Mạnh Dĩ Lam đã sớm chuẩn bị sẵn mọi thứ, nên Bạch Tử cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.

Cô nhẹ nhàng cất trái cây vào tủ, sau đó mặc áo khoác vào, lúc đi ra cửa cô còn quay lại nhìn người trên giường.

Mạnh Dĩ Lam vẫn trong tư thế ngủ như vừa rồi được Bạch Tử ôm, hai mắt nhắm lại, có lẽ cô ấy đã lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Không dám ở lại lâu nữa, Bạch Tử xoay người rời khỏi phòng.

Trên hành lang, tiếng mưa ngày càng trở nên nhỏ dần.

Bạch Tử bước nhanh tới cuối hành lang, khi đến cầu thang, cô đang định đi xuống lầu, thì phát hiện bên cạnh tường có một cái cửa sổ hình tròn.

Hạt mưa vẫn đang không ngừng rơi trên cửa kính – lúc này Bạch Tử mới chợt nhớ ra mình đang ở trên một chiếc tàu.

Từ ngày cô rời khỏi hang động, bầu trời dường như bị thủng một lỗ, nước không ngừng rỉ xuống, nhiệt độ trong không khí cũng càng ngày càng lạnh.

Bạch Tử đứng trước cửa sổ một hồi rồi xoay người đi xuống lầu.

Khi Bạch Tử đi vào phòng bếp cũng không gặp Hầu Tắc Văn, người kia hẳn là còn chưa dậy.

Đúng như Hầu Tắc Văn đã nói, trên tàu không thiếu điện cũng không thiếu nước, thậm chí trong phòng bếp còn có một chiếc tủ lạnh lớn.

Trước đó ở khu dân cư, bởi vì mỗi ngày chỉ có ba giờ được cung cấp điện, nên tủ lạnh ở nhà hoàn toàn không thể sử dụng được.

Bạch Tử từ trong tủ lạnh lấy ra một ít nguyên liệu dựa theo sở thích của Mạnh Dĩ Lam, rồi bắt đầu nấu ăn.

Khi cô đang chiên thịt nguội, Hầu Tắc Văn vẫn giống như trước, mặc một chiếc quần ngắn đột nhiên xuất hiện ở cầu thang, trông như vừa mới ngủ dậy.

Cô ấy lần theo mùi thơm đi vào phòng bếp.

Bạch Tử không quay đầu lại, mặc dù cô biết Hầu Tắc Văn đang nhìn mình.

Nhưng Bạch Tử không hề hay biết, rằng cái nhìn của Hầu Tắc Văn về cô đã thay đổi một chút.

Cách đây một thời gian, sau khi bảo tàng nghệ thuật tạm thời đóng cửa, Hầu Tắc Văn bị mất việc.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc cô ấy không thể sống trong bảo tàng nghệ thuật được nữa và phải chuyển nhà.

Khi Hầu Tắc Văn còn đang lo lắng không biết đi đâu, thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Mạnh Dĩ Lam, cô ấy nói rằng muốn biết một chút chuyện về bảo tàng nghệ thuật, sau khi biết Hầu Tắc Văn tạm thời không có nơi nào để ở, Mạnh Dĩ Lam đã mời cô đến sống trên con tàu trên sông.

Hầu Tắc Văn không cần suy nghĩ, liền đồng ý.

Cô vốn tưởng tượng có thể ở một mình cùng với Mạnh Dĩ Lam trên tàu, nhưng không ngờ rằng, vào ngày họ chính thức “sống chung”, không chỉ có thêm một Bạch Tử, mà còn có thêm một con đười ươi tóc đỏ.

Cho đến trước ngày hôm qua, Hầu Tắc Văn vẫn còn cho rằng Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đang trong giai đoạn mập mờ nào đó, cả hai dường như đều đã phải lòng đối phương, nhưng vẫn còn đang thăm dò lẫn nhau, chưa phá vỡ ranh giới mỏng manh cuối cùng.

Chính vì chuyện này, Hầu Tắc Văn càng cảm thấy mình phải tranh thủ cưa đổ Mạnh Dĩ Lam trước khi hai người đó đến với nhau – dù cho cô đã cố gắng hơn nửa năm mà vẫn không có chút tiến triển gì.

Nhưng bây giờ, Hầu Tắc Văn không còn lo lắng như vậy nữa.

Cô cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này phức tạp hơn nhiều, không đơn giản như bề ngoài.

So với việc hai người họ đang thích nhau, cách họ hòa hợp với nhau…

Mạnh Dĩ Lam giống như một nữ vương sống trong lâu đài, mà Bạch Tử lại là người hộ vệ, hay nói cách khác, cô ấy trông giống một con chó canh gác trung thành hơn.

Nhìn bóng lưng Bạch Tử, Hầu Tắc Văn nheo mắt, suy đoán càng thêm càn rỡ – có lẽ, đây là sở thích đặc biệt nào đó của Mạnh Dĩ Lam chăng?

Bạch Tử vẫn như cũ không để ý tới Hầu Tắc Văn, cô lấy ra ba cái đĩa, cẩn thận đổ đồ ăn đã nấu chín vào.

Là một người biến dị đã bị tiêm thuốc hai lần, thực chất Bạch Tử không cần ăn sáng.

Thậm chí cô cũng không cần ăn mà vẫn có thể sống được.

Nhưng khi cô mới chuyển đến nhà Mạnh Dĩ Lam, vào một buổi sáng nọ, sau khi Bạch Tử chuẩn bị xong bữa sáng, Mạnh Dĩ Lam tắm rửa xong ngồi xuống, nhìn thấy Bạch Tử ngơ ngác đứng ở một bên, cô suy nghĩ hồi lâu rồi ra “một án tử” – Bạch Tử nhất định cũng phải cùng cô ăn sáng.

Kể từ đó, Bạch Tử bắt đầu hình thành thói quen ăn cơm cùng với Mạnh Dĩ Lam và Mao Mao.

Sau khi Bạch Tử đặt ba đĩa thức ăn đầy lên bàn ăn, Hầu Tắc Văn cố ý ngồi xuống trước một bữa sáng, nhưng sau đó cô nghe thấy giọng của Mạnh Dĩ Lam từ phía sau: “Seven, đó là bữa sáng của Mao Mao.”

Hầu Tắc Văn nhìn lại cầu thang, thấy Mạnh Dĩ Lam ăn mặc chỉnh tề đang đi về phía bàn ăn, trên tay còn ôm Mao Mao đang bị thương.

Sau đó, cô nghe thấy Bạch Tử ở bên cạnh nói: “Nếu cô cần, ngày mai tôi có thể nấu thêm một phần.”

“Cho cô một nửa của tôi.” Mạnh Dĩ Lam kéo ghế ra, đặt Mao Mao vào đó.

Bạch Tử nhíu mày lại, xoay người đi vào phòng bếp: “Tôi làm thêm một phần.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, khiến Hầu Tắc Văn cảm thấy mình như một vị khách không mời mà đến, cô có chút khó chịu đứng dậy: “Không cần, bữa tối hôm qua tôi còn chưa ăn xong.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 170

Hầu Tắc Văn đen mặt đi mở tủ lạnh, lấy ra một lon đồ hộp lạnh băng, nhưng sau đó cô lại nghe Mạnh Dĩ Lam nói: “Người mà lúc trước tôi có nhắc đến với cô, vài ngày nữa sẽ chuyển đến đây.”

Mạnh Dĩ Lam quay sang Bạch Tử, giải thích nói: “Nơi Hoa tỷ ở, nước cũng không thể uống được, mà mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn giúp tôi xử lý công việc, chuyển đến đây sẽ thuận tiện hơn.”

Một năm qua, Mạnh Dĩ Lam thông qua những mối quan hệ tích lũy được, cô làm một số công việc giống như môi giới, cộng thêm sự giúp đỡ của Hắc Cầu, công việc tiến triển thuận lợi đến lạ thường.

Sau khi trở về thành phố B lần này, cô quyết định để Hoa tỷ cùng tham gia vào.

Ăn sáng xong, Mạnh Dĩ Lam đi đến phòng làm việc, cô còn liên tục dặn dò Bạch Tử không được tùy tiện rời đi.

Nhưng Bạch Tử lại làm ngơ, một mình lang thang trên tàu, mưa vừa tạnh, cô liền chạy ra ngoài đi loanh quanh vài vòng.

Không đến nửa ngày, Bạch Tử đã làm quen với toàn bộ cách bố trí của con tàu và môi trường xung quanh, cô phát hiện nơi này quả thực là một nơi an toàn và yên tĩnh hơn khu dân cư trước đó.

Dù buổi sáng hay buổi tối cũng đều không có tiếng còi giới nghiêm, cũng không có cảnh vệ tuần tra khắp nơi, nếu không cẩn thận quan sát kỹ, sẽ cho rằng nơi đây là một góc bị chính phủ bỏ quên.

Nhưng trên thực tế, khu vực này cũng thuộc thẩm quyền quản lý của chính quyền thành phố B, nó giống như “bức tường thành” được xây dựng tương đối lớn hơn mà thôi.

Mặc dù vị trí địa lý tương đối xa, nhưng chỗ này rất tốt.

Chắc chỉ một số người có điều kiện rất tốt mới đến đây sinh sống, hơn nữa khoảng cách giữa các dinh thự cũng cách xa nhau, nên cư dân sinh sống ở đây cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự riêng tư của nhau.

Sau khi điều tra tỉ mỉ, Bạch Tử mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm, sau đó thỉnh thoảng cô còn cùng với Mạnh Dĩ Lam dẫn Mao Mao đi dạo đến một trang trại bỏ hoang gần đó.

Vài ngày sau, chú Hồng lại lái xe đến bờ sông, đưa Mạnh Dĩ Lam đến trụ sở chính của tập đoàn Hoành Á, để gặp Mạnh Nguyệt.

Đương nhiên, Bạch Tử cũng đi cùng, còn Mao Mao chỉ có thể ở lại tàu để dưỡng thương, vì vết thương của nó vẫn chưa lành.

“Người của Vĩnh Thái vẫn chưa rời đi,” chú Hồng vừa lái xe vừa báo cáo tình hình mới nhất cho hai người, “Nhưng chính phủ đã bắt đầu điều động nhân lực, đoán chừng chuyện này sẽ sớm được giải quyết.”

Mạnh Dĩ Lam gật gật đầu, cũng không có trả lời.

Từ lúc lên xe, Bạch Tử đã chú ý thấy Mạnh Dĩ Lam có điều gì đó không ổn.

Hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng nhận ra, có lẽ là vì xe đang chạy đến trụ sở chính của tập đoàn Hoành Á.

Nơi mà Mạnh Dĩ Lam đã né tránh hơn mười năm.

Không lâu sau, chú Hồng chở hai người vào trung tâm thành phố.

Khu vực này từng là địa điểm đắc địa của thành phố B, nhưng giờ đây nó gần như đã trở thành lãnh địa riêng của tập đoàn Hoành Á.

Sau khi vượt qua vô số trạm kiểm tra, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một toà nhà chọc trời.

Chú Hồng dẫn hai người vào trong tòa nhà, trong khoảng thời gian này, Bạch Tử thân là trợ lý của Mạnh Dĩ Lam, lại bị khám xét thêm hai lần nữa.

Sau đó, ba người vào thang máy đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 80.

Sau khi cửa thang máy mở ra, họ bước vào một hành lang không dài lắm, cuối hành lang là một cánh cửa gỗ lớn màu nâu, được chạm khắc vô cùng tinh xảo.

Chú Hồng đứng ở cửa, sau khi nhấn chuông, một người giúp việc mặc đồng phục mở cửa nghênh đón ba người vào trong.

Vừa bước vào, Bạch Tử phát hiện trong phòng có máy sưởi.

Tiếp đến, sau khi nhìn thấy phòng khách rộng rãi, được trang trí sang trọng cùng những cửa sổ khổng lồ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn, Bạch Tử mới ý thức được, rằng tuy tòa nhà này là trụ sở của tập đoàn Hoành Á, nhưng đồng thời cũng là nhà của Mạnh Nguyệt – bà ấy chắc chắn là “những người đứng đầu” mà Lưu Tử đã từng nhắc tới.

Nhưng mà… Cha của Mạnh Dĩ Lam đâu?

Bạch Tử còn chưa kịp suy nghĩ, chú Hồng đứng ở cửa phía sau đột nhiên nói: “Mạnh tiểu thư, không làm phiền cô và phó chủ tịch ôn lại chuyện cũ, lát nữa tôi sẽ đến đón cô.”

Sau khi chú Hồng rời đi, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử được người giúp việc dẫn vào một nơi trông giống như phòng tiếp khách.

Bạch Tử vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi đang đeo kính, ngồi ở bàn trà đọc một cuốn sách hơi sờn cũ, bên cạnh chân bà ấy, có một con mèo Ba Tư màu trắng đang nằm ngửa bụng lên.

Chắc hẳn, người phụ nữ trung niên ấy chính là Mạnh Nguyệt.

Lúc này bà ấy mặc một bộ sườn xám nhung màu tím, tóc búi cao, thể hiện khí chất đoan trang cùng tao nhã.

Tuy trên mặt là nụ cười hiền lành, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác khó có thể đến gần.

Nhìn thấy người tới, Mạnh Nguyệt lập tức đặt sách xuống, tháo kính ra, cười nói: “Dĩ Lam, con đến rồi.” Sau đó nhìn Bạch Tử phía sau Mạnh Dĩ Lam: “Cô Bạch cũng ở đây, hai con ngồi đi.”

Bạch Tử đi theo Mạnh Dĩ Lam đến bên bàn trà, ngồi xuống, trong lòng không khỏi khẩn trương: “… Chào ngài.”

“Hôm đó ta cũng ở trên cầu,” Mạnh Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc rời khỏi phòng, sau đó đích thân pha trà cho Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử, “Nhưng nhìn thấy hai con đang trò chuyện trên xe, nên ta không đến chào hỏi.”

Mạnh Nguyệt lại mỉm cười với Mạnh Dĩ Lam: “Vũ Đình đã ra ngoài, phải đến tuần sau mới về, lúc đó chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé.”

Mạnh Dĩ Lam gật đầu, nhưng không mở miệng.

“Nhà mới ở có quen không?” Mạnh Nguyệt lại hỏi, “Tuy rằng điều kiện nơi đó không tệ, nhưng vẫn là quá xa trung tâm, lại có chút gần với khu vực màu vàng bên ngoài thành phố B, Dĩ Lam, sao con không nghe lời ta chuyển đến đây…”

“Cô mẫu yên tâm,” Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc cũng lên tiếng, “Nơi con ở bây giờ an toàn hơn nơi trước đây rất nhiều.”

“Chuyện trước đó,” Mạnh Nguyệt nhíu mày, “Chính phủ đã hoàn toàn phong tỏa khu dân cư đó… Chú Hồng đã nói với con rồi phải không?”

Mạnh Dĩ Lam gật đầu: “Có nói một chút.”

“Bất quá, Dĩ Lam…” Nụ cười của Mạnh Nguyệt hơi nhạt đi, bà trầm giọng nói: “Lần này chúng ta ra mặt can thiệp, về sau có lẽ sẽ không dễ dàng thoát thân.”

Tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói của bà ấy dường như có ẩn ý gì đó.

“Xin lỗi,” sắc mặt Mạnh Dĩ Lam hơi biến hoá, “Con đã gây rắc rối cho ngài.”

Mạnh Nguyệt cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, đều là người một nhà sao lại gây rắc rối? Đây cũng là một cơ hội…” Nói đến đây, bà ấy ngừng lại, lơ đãng nhìn thoáng qua Bạch Tử.

“Không sao đâu cô mẫu,” Mạnh Dĩ Lam cũng nhìn Bạch Tử, “Cô ấy cũng là người của chúng ta.”

Mạnh Nguyệt do dự một chút, nhưng vẫn nói tiếp: “Cậu thanh niên trẻ bị tiêm cùng loại thuốc với cô Bạch cách đây không lâu, chính phủ đã gửi cậu ấy cho chúng ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 651-652

Nghe vậy, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đều sững sờ – Thật ra, Mạnh Nguyệt đã biết rõ ràng hết mọi việc.

“Yên tâm,” Mạnh Nguyệt lập tức nhìn thấu tâm tư của hai người trẻ, “Bên ngoài không ai biết về chuyện của cô Bạch.”

Mạnh Dĩ Lam im lặng hồi lâu, cuối cùng cau mày hỏi: “Vì sao chính phủ lại đưa người đó đến chỗ của ngài, là…”

“Có thể hiểu như thế này,” Mạnh Nguyệt rót trà cho hai người, sau đó cầm tách trà lên nhấp một ngụm, “Người đó hiện tại là một khẩu súng được chính phủ nghiên cứu và phát triển, còn chúng ta là một trong những nhà sản xuất phụ trách chế tạo nó.”

Lúc này, con mèo Ba Tư nằm dưới chân Mạnh Nguyệt tỉnh dậy, nó vặn vẹo thân hình mập mạp đến gần Bạch Tử cọ xát, sau đó lại đi về phía Mạnh Nguyệt, nhảy lên đầu gối của bà ấy.

Mạnh Nguyệt thuận thế ôm con mèo vào lòng: “Mấy ngày nữa, chính phủ muốn dùng chuyện của Vĩnh Thái để thử nghiệm khẩu súng này.”

Nghe xong, Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đều im lặng.

“Yên tâm đi,” Mạnh Nguyệt lại nói, “Sự việc sẽ sớm được giải quyết thôi.”

“Cô mẫu,” Mạnh Dĩ Lam chợt nói, “Đó không phải súng, đó là con người.”

Mạnh Nguyệt sững sờ, nhướn mày, dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve đầu của con mèo Ba Tư, một lúc sau mới mỉm cười: “Đương nhiên, cậu thanh niên đó là con người.”

Bầu không khí có chút vi diệu, tâm tình của Mạnh Dĩ Lam hình như không ổn lắm.

Cô ấy thường rất điềm tĩnh và tự chủ, nhưng vừa rồi khi phản bác Mạnh Nguyệt, cô ấy lại hành động như một sinh viên vừa mới ra xã hội, bày tỏ quan điểm một cách ngây thơ mà không cần phân biệt tôn ti.

“Cô Bạch,” Mạnh Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Tử, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng khiến người ta sợ hãi đến gần, “Tôi muốn nói vài lời với Dĩ Lam, cô không phiền ra ngoài một lúc được chứ?”

Bạch Tử nhìn Mạnh Dĩ Lam, đối phương hướng về phía cô gật đầu: “Cô ra ngoài đợi tôi trước.”

Mạnh Nguyệt gọi người giúp việc ngoài cửa vào: “Đưa cô Bạch lên lầu nghỉ ngơi.”

Bạch Tử không do dự nữa, đi theo người giúp việc ra khỏi cửa, nhưng cô lại dừng trước một cây đàn piano cách cửa không xa: “Cảm ơn, tôi ở chỗ này được rồi.”

Vì lý do nào đó, Bạch Tử không muốn cách Mạnh Dĩ Lam quá xa.

Người giúp việc vốn đang muốn dẫn Bạch Tử lên lầu, lúng túng đứng đó một lát, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Sau khi Bạch Tử ngồi xuống bên cạnh cây đàn, cô quay đầu nhìn về bóng tối ngoài cửa sổ, trong lòng có hơi bất an.

Không giống với Mạnh Dĩ Lam xoắn xuýt việc Mạnh Nguyệt gọi ai đó là “súng”, Bạch Tử lại lo lắng về một chuyện khác.

Nếu đúng như lời Mạnh Nguyệt nói, thì tập đoàn Hoành Á sẽ cho người bị tiêm giống mình, đến khu dân cư bị Vĩnh Thái chiếm đóng…

Bạch Tử không cần đoán cũng biết, người đó nhất định sẽ thoả sức giết người.

Nhưng mà, anh trai Bạch Tang của cô vẫn đang ở đó.

Dù đã nhiều năm không gặp, dù cảm thấy có nhiều điều không ổn, nhưng Bạch Tử vẫn không thể thờ ơ khi biết tin anh trai mình có thể bị giết.

Ngay lúc Bạch Tử đang suy nghĩ lung tung, thì thính lực phi thường của cô lại đột nhiên phát huy tác dụng.

“Dĩ Lam, con quá bốc đồng rồi.” Đó là giọng của Mạnh Nguyệt.

Bạch Tử biết mình không nên nghe lén, đang định rời đi thì nghe Mạnh Nguyệt hỏi: “Cô Bạch và con, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

Rốt cuộc là quan hệ như thế nào – câu hỏi này giống như một sợi dây xích, trói chặt lấy chân Bạch Tử đang muốn rời đi.

Chờ một lúc lâu, Bạch Tử vẫn không nghe được câu trả lời của Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Nguyệt thở dài: “Đừng khẩn trương, ta chỉ lo lắng con nhất thời không phân biệt được mức độ nghiêm trọng của sự việc.”

Mạnh Dĩ Lam vẫn không lên tiếng.

“Cô ấy là… Người yêu của con?”

Trái tim Bạch Tử có chút nghẹn lại.

Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc cũng mở miệng: “…Không phải.”

Giọng điệu rất kiên định, không chút do dự.

“Ta không phải người cổ hủ,” Mạnh Nguyệt lại nói, “Con cứ nói đi, đừng ngại.”

Mạnh Dĩ Lam lại phủ nhận: “Không phải loại quan hệ đó.”

Mạnh Nguyệt im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “À, đó là một người bạn tốt.”

Lần này, Mạnh Dĩ Lam không có trả lời.

“Hoặc là nói, mối quan hệ còn thân mật hơn cả người bạn tốt,” Mạnh Nguyệt chậm rãi nói thêm, “Từ nhỏ con đã không thích kết bạn, giống hệt như ta, con thích một mình phấn đấu, đặc biệt mạnh mẽ.”

Nói đến đây, Mạnh Nguyệt lại thở dài: “Khi ta còn trẻ, ta cũng có một người bạn như vậy, không phải là tình yêu, mà là ta chỉ muốn giữ người đó ở bên cạnh, giống như… Con mèo ta đang nuôi này.”

Nghe Mạnh Nguyệt nói, Bạch Tử ngồi bên cây đàn hơi sững sờ, sau đó cảm thấy có chút choáng váng.

“Ta rất thích nó, nó khác với những con mèo ta từng nuôi trước đây, nó đặc biệt còn rất nghe lời,” Mạnh Nguyệt nói với giọng điệu có chút ý cười, “Gọi nó tới thì nó tới, bảo nó đi thì nó đi, nếu nói nó là mèo, ta thấy nó càng giống một con chó hơn.”

Bạch Tử hít sâu một hơi, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Một lúc sau, hoặc có lẽ rất lâu sau đó, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nói: “… Có lẽ vậy.”

Có lẽ vậy.

Đây chính là câu trả lời.

Trong phòng tuy đã bật máy sưởi, nhưng Bạch Tử lại cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Cô đã từng muốn biết, bản thân mình trong lòng của Mạnh Dĩ Lam là như thế nào, cuối cùng cô đã giải đáp được những nghi ngờ của mình.

Sau đó, người trong phòng tựa hồ đang nói sang chuyện khác, nhưng Bạch Tử hoàn toàn nghe không vào.

Cô nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, toàn thân bất động.

Qua một lúc sau, cuối cùng Bạch Tử cũng đứng dậy.

Cơn chóng mặt trong đầu cô ngày càng nặng hơn, nhưng cô vẫn nhất quyết đi chầm chậm về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.

Hoá ra đây chính là cách mà Mạnh Dĩ Lam nhìn nhận về mình.

Càng giống một con chó sao?

Thì ra là thế.

Chú thích:

– Mộng và lỗ mộng*: Để tạo được mộng gỗ, người thợ mộc khi chế tác vật dụng cần phải dùng đục để đục phần gỗ thừa tạo thành một bên lồi (凸) và một bên lõm (凹), khi đó đầu khúc gỗ sẽ có âm dưng, sẽ được đóng và ôm khít lấy nhau, đây được gọi là “mộng” và “lỗ mộng”.

– Thiên hoang địa lão*: dùng để hình dung khoảng thời gian dài đăng đẳng, lâu như trời đất. Thường đặt cạnh những câu chuyện tình yêu cảm động.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Xin lỗi, chương này mất quá nhiều thời gian để chỉnh sửa, nhưng đừng lo, tôi không gặp bất kỳ trục trặc nào.

Đoạn kết đã được viết sẵn trong dàn ý rồi!

Canh gà trích lời hôm nay:

Hãy nhẹ nhàng với chính mình!

Editor lảm nhảm:

Edit đến chương này, thấy hai chữ “sùng bái” làm mình nhớ đến bộ phim “My Liberation Notes” của Hàn Quốc ghê, trong 2 năm gần đây thì chắc đây là phim mà mình ấn tượng nhất. Phim nói về một nỗi cô đơn đẹp đẽ của người trẻ tuổi, nếu bạn nào thích phim chậm chậm có thể xem thử nha ^^

Chương này dài quá, chương sau sẽ còn gấp 3 lần chương bình thường. Hai ba hôm nữa mình sẽ post nha (xong sớm post sớm).

Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.