Cuối cùng, tác giả Cổ Kì, người được thế giới bên ngoài ca ngợi là nhà văn thiên tài về tiểu thuyết trinh thám vẫn giúp bạn trai nhỏ của mình tham gia các lớp học trực tuyến một cách nghiêm túc mặc dù lịch trình bận rộn.
Sau kỳ thi cuối cùng của Lạc Thiên Dịch, cậu được đạo diễn Lý Ba mời đến một nhà hàng để ăn tối, đi cùng còn có một số nhân vật quan trọng trong đoàn phim và vài diễn viên chính.
Mấy diễn viên đều là gương mặt mới, hình như đạo diễn Lý Ba rất muốn sử dụng người mới, quan hệ giữa mấy diễn viên rất khách sáo, xa lạ.
Về bộ phim “Giấc mơ của tòa nhà cổ”, ban đầu Lạc Thiên Dịch chỉ đơn thuần là thích tiểu thuyết của Cổ Kì, thích nhân vật Ôn Tốn này, muốn trở thành một nhân vật trong tác phẩm của cô, nhưng bây giờ cậu có thêm một suy nghĩ chính là cố gắng kiếm tiền.
Sau khi ở với Cổ Kì cậu mới nhận ra mình thiếu tiền đến mức nào, Cổ Kì có thể tùy tiện tặng cậu một chiếc xe thể thao nhưng cậu phải trả góp để mua cho cô một chiếc váy tử tế.
Không chỉ vậy, những nhà hàng mà Cổ Kì tới đều là nhà hàng cao cấp, muốn đãi cô một bữa cậu phải thanh toán bằng thẻ bố mẹ cho, nếu tiêu quá nhiều mẹ sẽ gọi điện hỏi, tạo cho cậu cảm giác bị hạn chế ở mọi nơi.
Tiền phải kiếm được, nếu không mỗi lần đi hẹn hò với Cổ Kì đều phải tiêu tiền của chị gái, nếu cứ mãi như vậy cậu có cảm giác mình thật sự là một cái tên trong danh sách ăn bám phú bà.
Sau khi được mời ăn tối, Lạc Thiên Dịch đã bay đến Na Uy cùng Cổ Kì.
Một năm qua Cổ Kì không đi du lịch, nửa năm đầu dành cho việc sáng tác “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, nửa năm sau vì tình yêu, cô chỉ muốn yêu mà không muốn đi du lịch xa, vậy nên vẫn chưa đi du lịch.
Bây giờ, cuối cùng cũng chờ được đến kỳ nghỉ đông của Lạc Thiên Dịch, đương nhiên phải chơi như điên một hồi.
Trước kia Cổ Kì quen ở một mình, nhưng bây giờ cô đã quen với việc có cậu bên cạnh, Cổ Kì ra đường không cần phải nhìn bản đồ vì cậu chính là bản đồ hình người, cảm giác phương hướng của cậu luôn khiến Cổ Kì khâm phục.
Tiếng Anh của Lạc Thiên Dịch rất trôi chảy, dù sao thì cậu cũng là sinh viên xuất sắc nhất được nhận vào Đại học A. Cậu có thể hiểu được nhiều từ vựng khó hiểu của người dân địa phương, sau đó làm phiên dịch viên cho Cổ Kì.
Trên thực tế, tiếng Anh của Cổ Kì không tệ, nhưng khả năng ăn nói của Lạc Thiên Dịch thậm chí còn tốt hơn nhiều.
Hai người đi trượt tuyết ở gần khách sạn Na Uy, sau đó đến Tromsø để ngắm cực quang.
Mùa đông ở Tromsø về cơ bản là đêm tối, dậy muộn cũng không ảnh hưởng đến lịch trình đã định, Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch đi cáp treo đến đài quan sát trên núi tuyết Storsteinen, tay cầm cốc ca cao nóng, ngắm cảnh cảnh ban đêm trong khi chờ đợi cực quang xuất hiện.
Hai ngày cuối cùng của chuyến đi, vì quá mệt mỏi nên cả hai không ra ngoài, chỉ nằm dài trên chiếc giường trong khách sạn, sống cuộc sống tình d*c buông thả, không biết trời trăng mây gió.
Nếu Lạc Thiên Dịch là một cái cây, Cổ Kì sẽ là dây leo, dây leo quấn quanh thân cây, thân cây để dây leo bám vào, dẫu thời gian có trôi qua thế nào thì dây leo và thân cây vẫn quấn lấy nhau sít sao.
Ở chung lâu ngày, giữa hai người có một sự ăn ý ngầm, chỉ cần Cổ Kì có một biểu cảm nhỏ nào đó là Lạc Thiên Dịch sẽ biết cô thích gì, vậy nên cậu luôn có thể khiến cô sướng đến điên người, kéo cậu cùng sa vào trụy lạc.
Tất nhiên, đoạn tình yêu cuồng nhiệt khó quên này khiến họ không chỉ yêu thích tình d*c mà còn tận hưởng khoảng thời gian cùng nhau thức dậy từ trong mơ, cùng nhau ngửi mùi ga giường và cùng nhau ăn sáng.
Sau khi chuyến đi tám ngày kết thúc, hai người trở lại thành phố Giang, chia tay nhau ở sân bay.
Tết đến, Lạc Thiên Dịch sẽ trở lại thành phố Ô Thủy để đón năm mới cùng gia đình, còn Cổ Kì ở lại thành phố Giang đón năm mới với Cổ Như Tâm.
——
Lạc Thiên Dịch đẩy hành lý của mình vào sân trước, trong sân vẫn như trước, cây cối xanh tốt, cây mai đỏ trong góc đang nở rộ, nụ hoa đỏ rực lửng lơ nơi đầu cành đẹp đến mức phi thực tế.
Chiếc va li kêu lộc cộc khi đi qua đống đá cuội trước sân, hình như Tiếu Suất đã nghe thấy tiếng động, lập tức nhảy ra từ trong sảnh chính của nhà họ Lạc, phía sau còn có vài bạn học cấp ba.
“Lạc đại ca! Tụi tao chờ mày lâu lắm rồi! Cuối cùng cũng về!”
Tiếu Suất mỉm cười chào đón cậu, cậu ấy đứng cách Lạc Thiên Dịch hai mét, sau khi nhìn từ trên xuống dưới, cậu ấy thốt lên: “Mẹ kiếp, sao mày lại càng đẹp trai hơn rồi, sao hay thế?”
Lạc Thiên Dịch quả thực đẹp trai hơn rất nhiều, không chỉ vì cảm giác trưởng thành và rắn rỏi do tuổi tác mang đến mà còn vì đã yêu nên trên người anh luôn toát ra một khí chất gợi cảm khó tả.
Lạc Thiên Dịch đưa tay chạm vào ngực Tiếu Suất, khẽ cười: “Tối nay đi ăn chung, tao mời.”
“Yeah! Chỉ chờ câu này của mày.”
Tối hôm đó, Lạc Thiên Dịch và Tiếu Suất ra ngoài ăn, sau khi về nhà thì phát hiện Dương Vân không có ở nhà, đã trở về nhà mẹ đẻ.
Lạc Chiêu Niên cũng về nhà rất muộn, chỉ có cụ ông, cụ bà nhà họ Lạc với dì Giang ở nhà.
Lúc này, phòng khách nhà họ Lạc.
Lạc Thiên Dịch xoa huyệt thái dương cho cụ bà, gần đây bà cụ bị đau đầu, giấc ngủ rất nông, uống thuốc bắc cũng không đỡ, cuối cùng cũng đợi được cháu trai về, đương nhiên muốn cậu ấn huyệt giúp.
“Ngày mai cháu giúp bà châm cứu.” Lạc Thiên Dịch vừa nói vừa giúp bà xoa thái dương.
Cụ bà: “Bà đã đi khám, cũng đã châm cứu rồi nhưng vẫn không đỡ, con người ta khi về già sẽ không tránh khỏi bệnh tật”.
Lạc Thiên Dịch dừng lại một chút, dẫn chủ đề đến chỗ Dương Vân.
“Sao mẹ con lại về nhà ngoại vậy?”
“Hình như có mâu thuẫn gì đó với cha con, một mực không chịu trở về, Tết Nguyên Đán cũng sắp đến rồi.”
“Mâu thuẫn gì?”
“Bọn họ đều không nói cho bà, sao bà biết được.”
“Thái độ của cha thế nào ạ?”
“Gần đây thằng Niên rất dễ cáu kỉnh, mẹ con về nhà mẹ đẻ, tâm trạng của nó cũng không tốt lắm.”
“Sao cha không đến nhà ngoại dỗ mẹ về?”
“Từng tới một lần mà không được.”
Lạc Thiên Dịch: “…”
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy cha mẹ mình cãi nhau.
Trong nhận thức của cậu, người mà mẹ yêu nhất chính là cha, sau đó mới đến cậu.
Trước đây ở nhà có một ruộng thuốc, cuối tuần cậu và bố phải vác cuốc ra đồng, mỗi lần mẹ đến đều mang dưa hấu cho hai cha con, những miếng dưa hấu to nhất định là của cha, miếng nhỏ mới là của cậu.
Nếu muốn nói trên đời này có người khó có thể trở thành con trai cưng của mẹ nhất thì người đó nhất định là Lạc Thiên Dịch, từ nhỏ cậu đã không phải là cục cưng của mẹ.
“Ngày mai con dẫn mẹ về.” Lạc Thiên Dịch nói.
Cụ bà nhà họ Lạc nói: “Được, bà cũng hi vọng con có thể.”
Ngày hôm sau, Lạc Thiên Dịch lái xe rời thành phố Ô Thủy đến nhà bà ngoại cách đó hàng chục km.
Dưới sự thuyết phục của Lạc Thiên Dịch, Dương Vân cuối cùng đã đồng ý quay lại nhà họ Lạc cùng cậu.
Thật ra dù Lạc Thiên Dịch không đến tìm thì Dương Vân cũng định về nhà họ Lạc. Cha Dương Vân mất sớm, mẹ đang sống cùng anh trai và chị dâu, đoạn thời gian này một mực ở nhà anh trai làm trong lòng Dương Vân băn khoăn mãi.
Kết hôn với Lạc Chiêu Niên nhiều năm như vậy, bà đã coi nhà họ Lạc như nhà của mình, hiện tại con trai tới đón mình, bà đương nhiên bằng lòng xuống thang.
Trên đường trở về, Lạc Thiên Dịch lái xe, Dương Vân ngồi ở ghế phụ.
“Cha con đã nghỉ chưa?” Dương Vân hỏi.
Lạc Thiên Dịch: “Vẫn chưa.”
“Ừm.”
Trong xe yên tĩnh một hồi, Dương Vân lại hỏi: “Con vẫn còn quen Cổ Kì sao?”
Khi nhắc đến Cổ Kì, đôi mắt của Lạc Thiên Dịch dịu lại.
Cậu yêu cô rất nhiều, có lẽ cả đời cậu cũng không thể yêu một người như thế này nữa.
“Dạ.” Lạc Thiên Dịch trả lời.
Dương Vân: “Thiên à, con có thể vì mẹ mà ngừng hẹn hò với Cổ Kì được không? Chia tay với con bé đi, trên đời này thiếu gì con gái mà đúng không?
Lạc Thiên Dịch ngạc nhiên, cậu nhìn Dương Vân rồi im lặng.
“Cu Thiên?” Dương Vân thăm dò hỏi.
Thực ra bà cũng không biết mối quan hệ giữa con trai mình và Cổ Kì đã đi đến đâu, nếu Lạc Thiên Dịch có thể tách khỏi Cổ Kì là tốt nhất, hai nhà không còn liên lạc với nhau nữa, sống cuộc sống của chính mình.
Lạc Thiên Dịch tiếp tục lái xe, nhìn thẳng về phía trước: “Tại sao?”
Nghĩ đến mối quan hệ giữa Lạc Chiêu Niên và Cổ Như Tâm, Dương Vân cảm thấy hơi khó nói trước mặt con trai mình.
“Con có thể hứa với mẹ không?”
“Không được.”
Dương Vân kinh ngạc, bà không ngờ Lạc Thiên Dịch lại quyết đoán như vậy, nhưng mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Khẽ thở dài, Dương Vân không nói thêm gì nữa.
Xe chạy trên đường, cảnh vật dọc đường không ngừng trôi đi.
Lạc Thiên Dịch điều khiển tay lái im lặng một lúc lâu, cậu nói một cách bình tĩnh: “Có phải khi còn trẻ cha hẹn hò với dì Cổ đúng không?”
Dương Vân sửng sốt, kinh ngạc: “Sao con biết?”
“Đoán.”
Lần đầu tiên Cổ Kì đến nhà, cha đã cố tình ngăn cản cậu ở cùng Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch đã gặp Cổ Như Tâm vài lần, Cổ Như Tâm liên tục hỏi cậu về cha mình, hiện tại mẹ cậu đột nhiên phản đối cậu với Cổ Kì, nguyên nhân cũng không khó đoán lắm.
“Mẹ luôn cảm thấy cha con đối đãi với mẹ chỉ là xuất phát từ trách nhiệm cùng bồi thường.” Dương Vân cúi đầu, ánh mắt mất đi sự sáng ngời trước kia.
Lạc Thiên Dịch đưa tay ra nắm tay mẹ mình.
“Mẹ, mẹ là người đã cùng cha trải qua mấy chục năm thăng trầm, mẹ là người quan trọng nhất với cha, mẹ đừng nghĩ lung tung.”
Dương Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu.
Bà nhớ đến một tháng trước, khi bà hỏi chồng mình có còn yêu Cổ Như Tâm không, ông đã im lặng rất lâu, lâu đến mức bà còn cho rằng ông sẽ không trả lời ông mới nói: “Không còn nữa.”
Ông ấy nói rằng đã quen sống chung với bà, như vậy rất tốt.
Cho dù Lạc Chiên Niên giải thích như vậy nhưng trong lòng Dương Vân vẫn có uẩn khúc, không ngừng để tâm vào những chuyện nhỏ.
Thế là bà lại hỏi thêm một câu đáng ra không nên hỏi, đó là một mũi dao đâm vào bà và tình cảm của bọn họ.
Lúc đó bà hỏi: “Quên cô ấy có khó không?”
Lạc Chiêu Niên nhìn vào mắt bà, im lặng hồi lâu rồi nói: “Ừm, rất khó quên.”
Thật ra bà ước gì chồng mình có thể phủ nhận, cho dù có là nói dối cũng được, nhưng người chồng yêu quý của cô lúc này lại chọn nói ra sự thật, ông chưa bao giờ nói dối bà cả, vẫn luôn như vậy.
Mắt bà đỏ hoe như sắp khóc.
Lạc Chiêu Niên ôm lấy bà, dịu dàng: “Đừng khóc, đã qua hết rồi, mình là vợ của tôi.”
Sau khi trở về nhà mẹ đẻ, sau khi bình tĩnh lại Dương Vân dần hiểu ra.
Thật ra Lạc Chiêu Niên không làm gì sai, đó không phải là lỗi của ông.
Không ai có thể kiểm soát sự bắt đầu của một mối quan hệ, không ai có thể đoán trước được liệu người mình từng yêu chân thành có đến với mình hay không.
Ông chỉ yêu một lần, nghiêm túc và có trách nhiệm, thế thôi.
Đêm đó, Lạc Thiên Dịch đã gọi video cho Cổ Kì.
Lạc Thiên Dịch ngồi trước bàn học, đặt điện thoại di động của mình lên giá đỡ, hai người nhìn nhau qua màn hình điện thoại di động.
“Nhớ chị à cục cưng.” Cổ Kì đang nằm trên ghế lồ ng chim với một cuốn sách trong tay, cô mặc một bộ đồ ngủ dài màu trắng trông rất xinh đẹp.
Lạc Thiên Dịch khẽ cười: “Ừm, chị có nhớ em không?”
“Nhớ, hằng ngày đi ngủ đều nhớ em.”
Cổ Kì nói đùa với cậu, Lạc Thiên Dịch chỉ cười, chị tuy xấu nhưng cậu rất thích, ai dám nói chị gái lạnh lùng?
“Qua hết năm, đầu tháng ba em sẽ tới tìm chị.” Lạc Thiên Dịch nói.
Cổ Kì nhướng mày: “Đừng quá lo lắng, hãy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.”
“Vừa rồi chị nói nhớ em, em đòi gặp chị thì lại lại không muốn nữa?”
“Ừm, vậy em tới đi.”
“Chờ em ở nhà.”
“Ừm.”
“Hôn em đi.” Lạc Thiên Dịch đến gần điện thoại hơn và áp khuôn mặt đẹp trai vào nó.
Cổ Kì: “……”
“Nhanh lên.”
“Chị từ chối.”
“Bình thường chị cũng hay lén hôn em lắm mà.”
“…”
Cuối cùng Lạc Thiên Dịch không hỏi về mối quan hệ giữa cha cậu và dì Cổ, cho dù mối quan hệ giữa cha mẹ cậu có khác thường đến đâu cũng không thể ngăn cản cậu ở bên cô.
______________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chuyện phụ của cha mẹ kết thúc tại đây.