Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 92: Ngoại truyện 2



Một tuần sau khi Lạc Thiên Dịch rời đi, thành phố Giang trút xuống một trận mưa tầm tã.

Mưa rơi mãnh liệt nương theo từng đợt sấm ầm ầm, dù là buổi chiều tối bầu trời cũng âm u u ám, nhìn ra xa, toàn thế giới đều bị bao phủ bởi một tầng màu xám nặng nè.

Cổ Kì đang ngồi trong lớp học của một trường đại học nào đó nghe tọa đàm của một bậc thầy văn học hàng đầu, cả phòng học tối om và chật ních người.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa to nhưng không ai quan tâm, mọi người đều tập trung sự chú ý vào bục giảng, lắng nghe bài diễn thuyết của nhà văn.

Bài diễn thuyết kéo dài ba tiếng đồng hồ, đến cuối bài diễn thuyết, cơn mưa lớn dần ngớt và có xu hướng tạnh dần.

Nhà văn bậc thầy đứng trên bục giảng được các sinh viên vây quanh, mọi người đều xin chữ ký của ông ấy, Cổ Kì ôm laptop lặng lẽ bước ra từ cửa sau của khán phòng, đội chiếc túi LV tùy tiện mang theo lên đầu rồi bước vào mưa với đôi giày cao gót.

Bước chân của cô không nhanh không chậm, mũi giày cao gót giẫm trên mặt đất ẩm ướt, hạt mưa rơi xuống người cô, chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị ướt sũng, dính vào sát da lộ ra một màu trắng đục.

Không màng cơn mưa, Cổ Kì đi về phía bãi đậu xe của trường, cô đi ngang qua một con đường nhỏ, hai bên đường là những luống hoa tươi tốt, bởi vì cơn mưa lớn đột ngột này nên lá cây trong vườn hoa đặc biệt xanh tươi và sáng bóng, màu sắc của chúng sống động hơn bao giờ hết.

Đúng lúc đó, một con mèo đen đột nhiên lao ra từ trong bồn hoa, kêu lên một tiếng thảm thiết, con mèo đen quái dị nhảy lên người Cổ Kì, vừa vặn đụng vào bụng Cổ Kì.

Va chạm bất ngờ này nằm ngoài dự đoán của Cổ Kì.

Cô lùi lại mấy bước, giày cao gót giẫm phải hòn đá nhỏ, mắt cá chân bị bong gân.

Đầu con mèo bị đụng trúng đến xoay mòng mòng, nó lăn lộn trên nền đất mưa ẩm ướt rồi nhảy đi bằng hai chân sau, dường như không muốn trả giá cho tai họa mà nó đã gây ra.

Cổ Kì cúi xuống véo mắt cá chân cô, đau kinh khủng, nhưng hiện tại cô rất lo lắng, dù sao bây giờ trời đang mưa, cô lại không có ô nên phải quay lại xe trước.

Năm phút sau, Cổ Kì lên xe, lúc này quần áo và đầu tóc đều ướt sũng, cô hắt hơi nhìn xuống mắt cá chân trái, trời đất, nó đã sưng thành một cái bánh bao rồi.

Sau đó, Cổ Kì lái xe đến một hiệu thuốc rồi lái xe về nhà.

Tuy nhiên, con đường về nhà không suôn sẻ, vì một vụ tai nạn xe hơi, con đường cô đi qua bị ùn tắc giao thông, tất cả các chủ xe buộc phải chờ đợi trên cầu vượt gần hai tiếng nhưng lại không thể oán than. Nghe nói phía trước có một chiếc xe buýt bị lật xe do tai nạn, bên trong có không ít học sinh, mạng người quan trọng, mọi người đều ở yên tại chỗ và kiên nhẫn chờ đợi, cũng coi như hợp tác với chiến dịch giải cứu, không gây thêm hỗn loạn cho xã hội.

Khi Cổ Kì trở về nhà đã hơn tám giờ tối.

Cô chữa trị sơ qua mắt cá chân, xịt thuốc Vân Nam Bạch Dược lên đó, băng bó vết thương, sau đó khuỵu một gối xuống bếp nấu mì gói cho mình.

*Thuốc Vân Nam Bạch Dược: có công dụng hoạt huyết, làm tan huyết ứ, tiêu sưng, giảm đau, dùng cho các trường hợp chấn thương do va đập, sưng và đau do huyết ứ, đau cơ bắp & đau do thấp khớp.

Bữa tối thì dễ giải quyết nhưng đi tắm thì tương đối khó.

Cổ Kì phải mất một tiếng mới ra khỏi phòng tắm và nằm trên giường.

Bong gân mắt cá chân đã qua mấy tiếng, cơn đau không những không thuyên giảm mà giờ phút này vẫn còn nhức nhối như thể gân chân bị dao đâm.

Cô cố gắng không để ý đến cơn đau, đắp chăn kín mít, ép mình đi ngủ sớm, biết đâu ngày mai tỉnh dậy cơn đau sẽ biến mất.

Trước khi đi ngủ cô theo thói quen nhìn vào điện thoại di động, Lạc Thiên Dịch đã gửi vài bức ảnh, đó là bầu trời đêm đen kịt trên núi, trong ảnh cô có thể nhìn thấy những vì sao, yên bình và lãng mạn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 88: Thông Báo Tìm Người

Sau khi gửi cho cậu một dấu chấm biểu thị rằng cô đã xem tin nhắn, Cổ Kì đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, sau đó tắt đèn ngủ, để bóng đêm bao trùm toàn bộ căn phòng.

Bị thương ở chân nên không thể ngủ ngon.

Cổ Kì trằn trọc hơn một tiếng trước khi ngủ thiếp đi.

Đêm đó, cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô ngã từ ban công biệt thự của Cổ Như Tâm, bị bong gân mắt cá chân, lúc nào cũng đau.

Khi tỉnh dậy cô thấy chân mình rất đau, đã ba giờ sáng rồi.

Cổ Kì bật đèn ngủ lên, từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên nhìn mắt cá chân trái của mình, nó càng ngày càng sưng tấy, không biết bàn chân nhỏ của mình xảy ra chuyện gì.

Haizzz, nếu có em giai Lạc ở đây thì tốt biết mấy, cậu nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.

Ý tưởng này đột nhiên hiện lên trong đầu khiến Cổ Kì khá bất ngờ, hóa ra cô đã dần trở nên phụ thuộc vào cậu mà không hề hay biết.

Nửa đêm nhớ nhung ai đó thì nỗi khao khát ấy sẽ ùa về như thủy triều.

Cổ Kì nghĩ đến khuôn mặt của cậu, hơi thở của cậu, nhiệt độ cơ thể cậu, nghĩ đến tiếng r3n rỉ mê hoặc và gợi cảm của cậu.

Năm nay Lạc Thiên Dịch đã hai mươi lăm tuổi, cậu và cô đã ở bên nhau bảy năm, điều kỳ lạ là họ đã hẹn hò nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn giữ được một chút tươi mới với cậu, có vẻ như cô sẽ không bao giờ cảm thấy chán ngấy cậu.

Đối với vấn đề này, Cổ Kì đã cố gắng tìm kiếm câu trả lời và cuối cùng đưa ra kết luận rằng chính khí chất sảng khoái và tươi sáng trên cơ thể cậu đã mê hoặc đôi mắt cô.

Nghĩ đến Lạc Thiên Dịch, Cổ Kì lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở danh bạ và bấm số điện thoại của cậu.

Cổ Kì không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn nghe giọng nói của cậu hoặc hỏi cậu mắt cá chân sưng lên phải làm sao, cô không nghĩ đến thời gian có thích hợp hay không, cho dù là nửa đêm.

Gọi mãi mà không thấy ai trả lời.

Lúc đó Cổ Kì mới nhớ ra còn đang sáng sớm, có thể cậu đang ngủ.

Không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, cuối cùng Cổ Kì cũng cúp điện thoại.

Cô chậm rãi xuống giường, đặt chân phải xuống đất, từng bước một đi ra khỏi phòng, định ra phòng khách lấy thuốc, cô nhớ đêm qua đã để thuốc trên sô pha.

Bôi thuốc mỡ lên ghế sô pha trong phòng khách xong, khi trở về phòng cô thấy điện thoại rung không ngừng.

Nhảy về phía trước, là Lạc Thiên Dịch.

Nhìn tên người gọi trên điện thoại, Cổ Kì cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hóa ra lúc cần nhất, điều cô muốn chính là sự quan tâm của cậu.

“Alo?”

“Sao vậy? Sao mà nửa đêm lại gọi cho em.”

Giọng cậu vừa thấp vừa trầm như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

“Em vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy chị ngã cầu thang, chân bị thương đau đến phát khóc, em muốn chạy tới ôm chị, sau đó tỉnh lại, cầm điện thoại lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của chị.” Cậu nói.

Cổ Kì khá ngạc nhiên: “Em mơ thấy chân chị bị thương?”

“Ừm.”

Không thể tin được…

Có lẽ thực sự có thần giao cách cảm giữa hai người yêu nhau.

Cổ Kì ngồi xuống, chậm rãi nhấc chân bị thương đặt lên giường, nói: “Chân chị đau, đau từng cơn.”

Nói xong bên kia yên tĩnh.

Cổ Kì còn tưởng cậu đã ngủ, vừa muốn gọi tên cậu thì cậu cúp máy gọi video tới.

Sau khi kết nối cuộc gọi video, khuôn mặt đẹp trai của cậu xuất hiện trên màn hình.

“Cho em xem thử bị thương ở đâu vậy?”

Giọng nói của cậu rất dịu dàng như ngâm mình trong nước ấm, rất thoải mái và yên bình, khiến người ta không thể không say mê.

Cổ Kì xoay điện thoại lại để camera quay được mắt cá chân trái của cô, sau đó cô nghe thấy giọng nói vội vàng của ai đó.

“Đã sưng đến thế rồi mà giờ mới nói với em hả? Chị……”

Tiếng “chị” cuối cùng của cậu ít nhiều mang tính trách móc, nhưng tất nhiên là xót xa và quan tâm nhiều hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 103: Chương 104

“Bao lâu rồi?” Cậu hỏi.

Cổ Kì: “Bảy tám tiếng.”

“Vẫn còn đau?”

“Ừm.”

“Chị không muốn chân nữa hả?!”

Giọng điệu của cậu trở nên hung dữ giống như một người anh lớn đang mắng em gái, nhưng em gái của cậu là ai? Cổ Kì không muốn nói chuyện với cậu.

“Chườm đá chưa?”

“Chị chườm hai bịch sữa bò rồi.”

“Hai bịch sữa bò? Chị giỏi thật đấy, Cổ Kì.”

Cậu đột nhiên không dịu dàng, Cổ Kì cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”

“…”

Bên phía cậu đột nhiên im lặng, Cổ Kì giơ điện thoại lên nhìn mặt cậu mới nhận ra cậu đã biến mất.

Mặc dù không nhìn thấy người nhưng Cổ Kì có thể nghe thấy giọng nói của cậu, hình như cậu đang dùng một chiếc điện thoại di động khác để gọi cho ai đó, nội dung có lẽ là——

“Ê Thương…bạn gái tao bị thương ở chân…tao không chạy về được…giúp tao…bệnh viện khám…cảm ơn…mày cẩn thận một chút, chị ấy sợ đau.”

Cổ Kì không thể nghe rõ những từ trước đó nhưng cô ấy đã nghe thấy tất cả những lời phía sau.

Cẩn thận một chút, chị ấy sợ đau…

Ừm, cô thừa nhận giờ phút này cô có cảm giác như được ai đó nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù cậu không ở bên cạnh, cô vẫn có thể cảm nhận được tình yêu dịu dàng của cậu.

Sau cuộc điện thoại, cậu xuất hiện trong video và nói: “Em đã nhờ Thương Chí Trạch đưa chị đến bệnh viện. Nhất định phải chụp phim, dù không bị gãy xương cũng có là bị trật khớp, đừng cãi lời em.”

“Thật ra thì cũng không nghiêm trọng lắm…” Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch: “Chị là bác sĩ à? Chị hiểu hay em hiểu?”

“…”

Nửa tiếng sau, Thương Chí Trạch xuất hiện ở cổng nhà Cổ Kì.

Chung cư Cổ Kì sống không cho phép người ngoài vào, không biết Lạc Thiên Dịch làm cách nào để Thương Chí Trạch thuận lợi vào chung cư.

Với sự giúp đỡ của Thương Chí Trạch, Cổ Kì đã đến bệnh viện.

Sau khi chụp X-quang, bác sĩ cho biết chỉ là chấn thương dây chằng, cần băng cố định lại để tránh để lại tai họa, bác sĩ cho biết có thể Cổ Kì đã không bảo vệ mắt cá chân tốt khi bị bong gân mới tạo thành chấn thương thứ hai khiến mắt cá chân sưng tấy và đau.

Lúc Thương Chí Trạch đưa Cổ Kì về nhà đã là năm giờ sáng.

Thương Chí Trạch đặt Cổ Kì trên ghế sô pha trong phòng khách, buông ra và cười nói: “Được rồi, em đã hoàn thành nhiệm vụ của anh Lạc rồi, có thể yên tâm đi về..”

“Cảm ơn, vất vả cho cậu rồi.”

“Không có việc gì, anh Lạc cũng giúp đỡ em không ít.”

Sau vài lời khách sáo, Cổ Kì nhìn Thương Chí Trạch rời đi cho đến khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

——

Vào ngày thứ hai sau khi bàn chân trái của Cổ Kì được bó bột, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đột nhiên đến cửa, nói ngài Lạc đã mời dì ấy tới chăm sóc chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Cổ Kì trong những ngày này.

Kể từ đó, gia đình đột nhiên có một bảo mẫu.

Cổ Kì không quen ở cùng phòng với người lạ nên phần lớn thời gian cô ở trong phòng, cô đọc sách trong phòng, xem phim trong phòng, viết lách trong phòng, ngủ trong phòng, đói bụng mới gọi bảo mẫu mang thức ăn vào.

Vì vết thương ở chân, Cổ Kì đã ở trong phòng được một tuần, cô cảm thấy mình sắp thoái hóa thành vượn, sắp mất đi chức năng xã hội của con người.

Nam vương họ Lạc với tư cách là bạn trai của cô đã bày tỏ sự lo lắng về tình trạng “vô dụng” của Cổ Kì, cậu gọi điện cho cô mỗi ngày và tìm mọi cách để khiến cô vui vẻ.

Một đêm nọ, khi Cổ Kì đang ngủ trên giường, Lạc Thiên Dịch gọi điện.

“Chị đang làm gì vậy?” cậu hỏi.

“Ngủ.” Cổ Kì uể oải nói.

“Chị có nhớ em không?”

“Nhớ, mỗi ngày đều nhớ.” Cổ Kì tùy ý nói.

Bên kia điện thoại, cậu cười tủm tỉm nói: “Hai anh ở cùng ký túc xá đều đã ra ngoài, hiện tại chỉ có một mình em.”

Cổ Kì nhướng mày: “Em muốn nói cái gì?”

“Em sợ chị buồn chán, cho nên muốn “chơi” với chị.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

Cổ Kì rất ngạc nhiên và nhẹ nhàng hỏi: “Chơi như thế nào?”

“L@m tình qua điện thoại*.”

*L@m tình qua điện thoại hay còn gọi dân dã là phone s3x là loại quan hệ tình d*c “ảo” theo đó các bên thực hiện những hành vi tình d*c của mình thông qua đường liên lạc bằng điện thoại, chủ yếu bằng âm thanh kích d*c và coi đó là thú vui để thoả mãn kh0ái cảm

“…”

Ban đầu Cổ Kì khá buồn ngủ, nhưng sau khi nghe những lời của cậu, cô trở nên tỉnh táo ngay lập tức.

Cổ Kì không phải là người bảo thủ, cô sẵn sàng thử nhiều điều mới mẻ, chẳng hạn như cái gọi là “l@m tình qua điện thoại”.

Cô đã đọc rất nhiều sách, cũng nhìn thấy những nét kỳ quặc này của nhân vật chính trong tiểu thuyết, cô rất muốn thử xem, đây hẳn là một điều tuyệt vời đối với những người bị tách ra ở hai nơi khác nhau.

“Được, chúng ta chơi như thế nào?”

“Ừm……”

Cậu ở bên kia suy nghĩ, nói có thể đóng vai nhân vật, cô là nữ vương còn cậu là thị vệ đẹp trai.

“Chị hiểu rồi, đã bắt đầu chưa?”

“Bắt đầu.”

“Được.”

“Thưa bệ hạ, thần là cận vệ của ngài. Thần nghe nói ngài sắp kết hôn với hoàng tử nước láng giềng. Trước đó, thần nhất định phải tiết lộ suy nghĩ của mình. Bệ hạ, thần yêu ngài. Khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của ngài cứ xuất hiện trong tôi những giấc mơ của thần, khiến thần nhớ nhung vạn phần, mất hồn mất vía…”

Cổ Kì muốn cười nhưng phải ráng nhịn.

“Ồ? Ngươi yêu ta và sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho ta?”

“Đúng vậy, thần nguyện ý.”

“Nguyện ý chết vì ta?”

“Vâng, thưa nữ vương, ngày ngài gả cho hoàng tử nước láng giềng, ta sẽ uống thuốc độc tự sát, đem tình yêu cùng sự không cam lòng đối với ngài chôn sâu trong đất.”

“Ngươi là một thị vệ tốt, lần trước ta xuất hành gặp thích khách, chính người đã liều chết cứu ta.”

“Được nữ vương nhớ rõ là niềm vinh hạnh của thần.”

“Thương thế của ngươi đã khỏi chưa? Ta nhớ ngươi bị thích khách đả thương bên eo.”

“Đa tạ nữ vương nhớ đến, vết thương của ta đã khỏi.”

“Cởi áo giáp ra để ta xem cho kỹ.”

“Vâng, nữ vương bệ hạ.”

“Lại đây để ta kiểm tra.”

“Điện hạ, tay của ngài thật ấm áp.”

“Ngươi đã yêu ta, có phải rất thích ta chạm vào hay không?”

“Vâng, thần rất thích.”

“Để ta nhìn mặt người xem, ừm, đẹp hơn cả Phan An, còn đẹp hơn cả hoàng tử nước láng giềng kia, đáng tiếc ngươi lại là mệnh ti tiện.”

“Ngài nói không sai, nhưng thần trung thành với ngài hơn hoàng tử nước láng giềng, nữ vương bệ hạ, tay người không thể sờ…”

“Không được sao?”

“Không, không, xin nữ vương cứ tự nhiên…”

Cuộc nói chuyện sau đó thật không thể miêu tả được.

Cổ Kì rất giỏi kể chuyện, Lạc Thiên Dịch cũng vậy, hai người ở bên nhau trêu chọc nhau bằng lời nói, khỏi phải nói hăng đến mức nào, Cổ Kì đã cảm thấy má mình nóng ran.

Vừa đúng lúc có tiếng gõ cửa, tiếng bảo mẫu truyền đến.

“Cô Cố, cô còn chưa ăn tối, tôi đã làm cho cô một số món ăn, bây giờ tôi mang vào có tiện không?”

Cổ Kì dừng một chút, vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến bảo mẫu đưa cơm xong có lẽ phải vội về nhà, không thể trì hoãn người ta tan làm, vì vậy cô nói: “Mang vào đi.”

“Vâng.”

Bảo mẫu đặt mấy cái đ ĩa nhỏ lên bàn, hành động cẩn thận đâu vào đấy.

Bên kia, Lạc Thiên Dịch không biết rằng bảo mẫu đã vào, giọng nói phát ra từ điện thoại: “Nữ vương, *&*@#%*, *&…%#@* (nội dung không lành mạnh, đã bị nhiễu)”

Cổ Kì không bật loa ngoài, không áp sát tai nghe mà sao vẫn nghe được??

Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng…

Cổ Kì nhìn bảo mẫu mà thấy chột dạ.

“*&*@#%*, *&…%#@* nội dung không lành mạnh, đã bị nhiễu)”

Cậu lại nói một câu không lành mạnh, Cổ Kì: “…”

Thực ra cô rất muốn nói với cậu: Nam vương họ Lạc có thể đừng nói nữa không? Em đã chết trước mặt bảo mẫu rồi.

Cổ Kì vùi điện thoại vào dưới chăn bông, đặt mông ngồi trên đó, lúc này rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.