“Có còn Hồng Tháp Sơn không?”
Giang Châu liếc nhìn Hầu tử.
Nghe vậy, Hầu tử nhếch miệng cười rồi nhanh chóng mở hộp thuốc lá của mình ra.
“Gần đây có rất nhiều người mua Hồng Tháp Sơn, nhìn xem, đều là Hồng Tháp Sơn!”
Giang Châu liếc mắt nhìn.
Đúng là như vậy.
Toàn bộ phía trên là Hồng Tháp Sơn.
“Cho tôi hai hộp.”
Giang Châu nói.
“Được!”
Hầu tử nhanh chóng lấy ra hai hộp Hồng Tháp Sơn rồi đưa chúng cho Giang Châu.
Giang Chu nhét vào trong túi rồi đưa một tờ nhân dân tệ cho Hầu tử.
“Đừng tìm nữa.”
Giang Châu nói: “Tiền còn thừa cậu cứ cầm lấy đi. Chuyện nghe ngóng tin tức khá là khó khăn, chắc chắn sẽ làm chậm trễ công việc kinh doanh của cậu.”
Đôi mắt Hầu tử sáng lên.
Cậu hơi xấu hổ, nhưng rồi cũng thoải mái nhận lấy.
“Cảm ơn Giang ca.”
Cậu vui vẻ cười toe toét.
Giang Châu xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên lại quay lại nhìn lại Hầu tử.
“Cậu định vẫn luôn bán thứ này à?”
Câu nói không đầu không đuôi này của Giang Châu khiến Hầu tử sững sờ trong giây lát.
“Sao vậy?”
Cậu gãi đầu, mất một lúc mới kịp phản ứng.
“Không bán thì không biết làm gì. Bố mẹ già rồi, còn chỉ mình em kiếm tiền trở về!”
Hầu tử nở nụ cười.
Hàng năm cầm tiền trở về, đã sớm thành thói quen của cậu.
Vốn dĩ quan hệ với những người trong nhà đã không tốt, nếu lại bỏ qua phần đưa tiền, phỏng chừng gia đình sẽ quên mất cậu.
Cậu cũng không có suy nghĩ gì khác.
Cho dù đó là cách làm đó là sai hay đúng.
Chỉ cần kiếm tiền.
Thêm vài năm nữa, xây thêm một cái nhà, lấy một cô vợ khác, đời này cũng chỉ muốn vậy.
Giang Châu im lặng một hồi.
“Nên sớm tìm một con đường khác.”
Giang Châu nói: “Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Gia đình cậu là gia đình của cậu. Cậu phải nghĩ đến bản thân mình trước đã.
Có người là có tiền. Cái con đường sai lệch này, không đi lâu được đâu.”
Hầu tử khựng lại.
Cậu gật đầu, không nói gì thêm.
Giang Châu không nói thêm nữa, xoay người rời đi.
Khi trùng sinh trở lại.
Hắn muốn sử dụng sức mạnh của chính mình để thay đổi dòng chảy lịch sử.
Việc này không khác gì kiến càng lay cây
Nhưng mà…
Nếu hắn có thể thay đổi hướng của một hai cơn sóng nhỏ.
Như vậy là đủ rồi.
……………………
Sau khi cùng Giang Minh đi giao ba ba cùng các món ăn đặc sản khác.
Hai anh em cùng trở về.
Tề Ái Phân nhìn đống vải lớn trên xe, cảm thấy vô cùng đau khổ.
Bà cứ lẩm bẩm rằng mình có quần áo để mặc rồi, bảo Giang Châu, Giang Minh rằng bản thân phải tiết kiệm vải rồi may một chiếc áo khoác nhỏ cho Đoàn Đoàn Viên Viên và Giang Hạo Minh.
Giang Minh cùng Giang Châu trực tiếp lựa chọn bỏ qua lời khuyên của mẹ.
Giang Châu xách một túi nylon lớn bước vào nhà.
Liễu Mộng Ly đang đạp máy may.
Nghe thấy giọng nói của Giang Châu, cô dừng lại và quay lại nhìn hắn.
“Về rồi sao?”
“Ừm.”
Giang Châu gật đầu, đặt túi nylon xuống đất.
“Tất cả chỗ này là vải vụn, có rất nhiều.”
Giang Châu nói.
“Không nhiều, không nhiều.”
Liễu Mộng Ly nhìn những miếng vải vụn, mỉm cười nói: “Những thứ này cho dù là khăn tay hay túi vải, đều rất dễ bán, tất cả đều là tiền!”
Giang Châu cực kỳ vui mừng khi nghe thấy điều đó.
Cô vợ này.
Kiếm tiền còn có tâm hơn cả hắn!
Giang Châu tùy ý lấy một cái ghế đẩu để ngồi.
Vừa nhìn Liễu Mộng Ly vừa ngẫm lại rồi kể cho cô tin tức mà mình thăm dò được.
Khi kể xong, Liễu Mộng Ly nhìn hắn, hơi nhíu mày, thần sắc vẻ nhẹ nhõm.
“Thảo nào. Lần trước cô ấy về nhà dì Trương, tui thấy cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, thì ra là thế.”
Kể từ khi thay người khác dạy học, Đặng Thúy Hồng hiếm khi trở về nhà.
Chủ yếu là vì sợ quá phô trương, thu hút sự chú ý, sợ bị vạch trần mình là kẻ mạo danh.
Giang Châu nhìn cô chằm chằm: “Em không tức giận sao?”
Liễu Mộng Ly sửng sốt, kinh ngạc nhìn Giang Chu: “Tại sao tui phải tức giận?”
“Lúc trước em dạy Đặng Thúy Hồng, nhưng bây giờ cô ấy là giáo viên, thái độ của cô ấy đối với em rất khác, còn dì Trương luôn nói những điều không hay.”
Giang Châu dừng lại, nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh của Liễu Mộng Ly, nhìn chằm chằm rồi bình tĩnh hỏi: “Em không tức giận sao?”
Liễu Mộng Ly bật cười một tiếng.
Cô lắc đầu rồi tiếp tục bước đạp máy may.
“Khi em dạy cô ấy học, đó là em cam tâm tình nguyện. Khi cảm thấy buồn chán, kiếm vài thứ để giết thời gian cũng tốt.
Đầu óc cô ấy nhanh nhạy, ham học hỏi, nói đến cùng thì tất cả những gì cô ấy có đều là do sự tiến bộ của cô ấy.
Tính tình dì Trương vẫn luôn như vậy. Máy khâu là đồ đắt tiền, dì ấy không vui lòng cho mượn là chuyện bình thường. Nhờ người ta giúp mình, có khi nào là dễ dàng không?”
Giọng điệu của Liễu Mộng Ly rất bình tĩnh và thoải mái.
Giang Châu nhìn cô, quả thực không giống như đang nói dối.
Trong một khoảnh khắc, hình như có điều gì đó đã được khai thông trong lòng hắn.
Thực ra.
Suốt quãng đường quay lại, hắn đã suy nghĩ.
Làm thế nào để xử lý việc này.
Hắn là người có tính bao che.
Không để Liễu Mộng Ly nhận ủy khuất.
Cuối cùng, không ngờ khi nói với Liễu Mộng Ly về chuyện này, cô lại độ lượng như vậy.
Tâm trí hắn bỗng chốc thông thoáng hơn không ít.
Liễu Mộng Ly ngẫm nghĩ, đột nhiên khựng lại, quay lại nhìn hắn.
“Anh định vạch trần cô ấy? Vì… nghĩ tui bị bắt nạt?”
Giang Châu chỉ cười.
Liễu Mộng Ly thấy hắn nhìn mình.
Hai ngọn lửa mờ ảo bốc lên trong đôi mắt đen.
Không thể không nhớ tới nụ hôn ngày hôm đó.
Thân thể cô cứng đờ theo bản năng.
Cô muốn quay đầu lại và tiếp tục đạp máy may.
Thế mà không nghĩ rằng Giang Châu lại gật đầu.
“Ừm.”
Giang Châu đáp lại, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và dịu dàng: “Anh hay bao che khuyết điểm, không thể chịu nổi khi thấy em gặp ủy khuất, thế nên dành thời gian tra xét cả buổi. Không nghĩ tới tấm lòng của em lại độ lượng như thế.”
Liễu Mộng Ly sững sờ.
Cô mím môi, cố gắng nói điều gì đó, nhưng không nói lên lời.
Cô chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang bập bùng trong lồng ngực mình.
Nóng bỏng mà hạnh phúc.
“Không, không…”
Nửa ngày sau cô mới lắp bắp mở miệng, cúi đầu, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
“Tôi… tôi rất vui.”
Giọng nói của Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng như một làn sương mỏng thấm vào lòng Giang Châu.
Thật sự là, muốn chết.
“Đúng rồi.”
Khi Liễu Mộng Ly nhìn thấy biểu hiện của Giang Châu, tựa hồ như thấy có điều gì đó không ổn.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đỏ mặt nói với anh: “Tui cho anh xem một thứ.”
Giang Châu bình tĩnh hỏi: “Cái gì vậy?”
Liễu Mộng Ly đứng dậy và đi về phía trong phòng.
Một lúc sau, cô ấy cầm ra một thứ gì đó.
Đó là một phong thư màu vàng nhạt.
“Cái này là cái gì?”
Giang Châu hỏi.
Liễu Mộng Ly đưa nó cho hắn, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại để trả lời.
“Đó là một lá thư.”
Giang Châu sửng sốt.
“……bức thư?”
Bức thư của vợ đột nhiên lấy ra khiến Giang Châu có chút tò mò.
Nó từ đâu đến vậy?
Hắn nhận lấy nó, khi vừa nhìn thoáng qua đồng tử của hắn hơi co lại.
Đó là tem thư của Bưu điện nhân dân, được dán cả tem, lớp sơn phía sau đã bị xóa mất.
Điều khiến Giang Châu bối rối là cột người gửi.
Ba chữ đơn giản.
“Thẩm Tòng Văn.”
Giang Châu: “…”
“Nó ở bên trong quyển sách “Biên thành”, kẹp ở mặt sau cùng, sáng nay tui mới tìm thấy nó.”
Liễu Mộng Ly nói: “Hẳn là do thanh niên có tri thức nào đó lưu lại”
Giang Châu mở nó ra xem qua, phát hiện nó thực sự được viết cho một người bạn.
Về cơ bản là một số lời động viên.
Điều này khiến Giang Châu có chút dở khóc dở cười.
Một bức thư của Thẩm Tòng Văn.
Lọt vào trong tay mình.
Cái này là cái gì?
Một niềm vui nho nhỏ sao?
……………………
D/g: Quyển “Biên thành” là do Thẩm Tòng Văn viết, thế nên là về cơ bản Giang Châu kiếm được một bức thư của tác giả nổi tiếng ngang với Lỗ Tấn ngay trong quyển sách của tác giả đó