Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 148: Ông nội, anh họ dường như đang buôn bán?



“Anh! Đi thôi!”

Hắn quay đầu, hướng về phía Giang Minh hô.

Xe lừa lắc lư hướng về phía huyện thành.

~~~

Hơn 1 giờ sau.

Xe lừa đi đến huyện thành.

Hai anh em Giang Minh Giang Châu thật cũng không định gạt Giang Đại Quý về chuyện mình buôn bán.

Hai người đánh xe thẳng đến thuỷ sản Cung Tiêu Xã.

“Đây chính là đơn vị nhà nước!”

Giang Đại Quý liếc mắt liền nhìn ra, đây là đơn vị nhà nước.

Dù lão không biết chữ, thế nhưng cuộn giấy lớn in dòng chữ đỏ treo ở trước cửa — “Vì nhân dân phục vụ!”

Giang Đại Quý vẫn biết.

“Đúng vậy! Đây là thuỷ sản Cung Tiêu Xã, chúng ta thu mua số lươn này, tất cả đều bán cho nhà nước!”

Giang Châu chỉ cho Giang Đại Quý xem, nói: “Ông, chuyện đầu cơ tích trữ bọn cháu không làm! Ông yên tâm!”

Giang Đại Quý cũng yên lòng.

Tiếp đấy lại đi tiệm cơm quốc doanh.

Tuy nói những số chim muông thú rừng này bán cho Hoàng Quảng Dân, nhưng Giang Đại Quý sao biết được?

Lão chỉ biết đây là tiệm cơm quốc doanh do nhà nước mở!

Rất chính quy!

Một chuyến nữa.

Xe lừa trống trơn.

Ba người lại đi Cung Tiêu Xã, mua vải vóc cùng một số nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Vương Tú Nga chọn xấp vải bông màu tối.

Giang Đại Quý thì chọn xấp vải bông màu lục lam, mặc rất thoải mái.

“Vải này mang về…”

Giang Minh cầm vải, để ở trên xe lừa, đang chuẩn bị mở miệng kêu hai người trở về.

Lại không ngờ lời còn chưa dứt, đã bị Giang Châu cắt đứt.

“Anh, trong nhà hiện đang bận bộn, số vải này cứ đưa đến tiệm cắt may đi, tìm người may cho ông bà một bộ đồ vừa người!”

Giang Châu mở miệng nói.

Giang Minh sửng sốt.

Có chút không hiểu.

Tìm tiệm may?

Trong nhà tuy rất bận rộn, thế nhưng máy may cũng không thể bận suốt 24 giờ chứ?

Vợ Diêu Quyên, mẹ Tề Ái Phân, tuy tay nghề may chưa xuất sắc, thế nhưng may một bộ quần áo mùa hè, chắc chắn không có vấn đề.

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

Có gì khó đâu?

Tìm thợ may, lại phải phí tiền!

Giang Minh cau mày, đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, Giang Châu bèn quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt vi diệu.

Dầu sao là hai anh em.

Vừa nhìn, Giang Minh hiểu ngay Giang Châu có dự định khác.

Dù Giang Minh không rõ ràng.

Nhưng vẫn thuận theo lời của Giang Châu.

“Đi đâu?”

Giang Minh hỏi.

Giang Châu cười nói: “Cứ đi tiệm may Mỹ Vân bên cạnh trường trung học số một đi!! Tay nghề của chị Mỹ Vân tỷ không tệ! Lần trước làm đồ đẹp lắm đó nha!”

Giang Đại Quý không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai anh em.

Chợt nghe Giang Châu muốn may đồ cho mình cùng vợ mình, lập tức được vui vẻ nói tốt lắm!

Lão rung đùi ngồi trên xe lừa, lải nhải cả doạn đường.

Cuối cùng đã đến nơi.

“Ông! Ông ươi chậm một chút, cháu dìu ông xuống!”

Giang Châu cùng Giang Minh hai người đỡ Giang Đại Quý xuống khỏi xe lừa.

Buộc kỹ xe lừa, rồi đi thẳng đến tiệm may Mỹ Vân.

Trương Mỹ Vân thấy hai người tới, mới định đi tới hàn huyên, Giang Châu đã đưa hai khối vải cho chị.

“Chị Mỹ Vân, may đồ nào!”

Hắn nhếch miệng cười.

Trương Mỹ Vân cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Lập tức ngậm miệng.

Mang theo Giang Đại Quý đi vào đo kích cỡ, để may đồ.

Còn như Vương Tú Nga, Giang Châu nói mình sẽ về lấy số đo rồi đưa lên cho chị sau.

Sau khi đo đạc hẹn ngày lấy hàng xong xuôi, Giang Đại Quý hài lòng rời tiệm.

Đời này, số lần lão may quần áo không quá một bàn tay.

Bao năm qua sống cùng con trai cả Giang Phúc Toàn.

Thịt chưa ăn, quần áo mới cũng không có mặc.

Giờ mới ngắn ngủi hai ngày.

Ăn số thịt mà cả đời này cũng chưa từng ăn nhiều như vậy, cũng may một bộ quần áo mới.

Trong lòng lão càng nghĩ càng vui.

Chỉ cảm thấy đứa cháu trai út không ra gì trước đây, dường như cũng không còn kém cỏi như zưa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 254: Bị người mua đứt

Giang Đại Quý ngồi xổm trướ cửa tiệm, lấy ra tẩy thuốc lá rời, đang chuẩn bị ung dung rít một ngụm.

Bỗng nhiên chỉ nghe thấy Giang Châu vốn đứng ở trước cửa tiệm mở miệng.

“Ơ? Ông, l dường như cháu nhìn thấy anh họ?”

Giang Đại Quý cũng không ngẩng đầu lên.

“Anh hoh Minh Phàm của cháu hae? Hôm nay anh họ cháu tới huyện thành, nói muốn mua văn phòng phẩm!”

Giang Đại Quý thắp lửa, rít một hơi, cực kỳ sung sướng.

Giang Châu đương nhiên là cố ý.

Trên thực tế, hôm nay hắn vốn định trực tiếp vào trong tiệm, túm lấy Giang thành Tài.

Thằng nhóc này tính tình yếu đuối, dễ phản bội, chỉ cần hăm dọa rồi cho chút tiền, nhất định sẽ lôi cả Giang Minh Phàm xuống nước.

Mà không ngờ hôm nay mình lại hên dữ vâyh.

Trực tiếp nhìn thấy Giang Minh Phàm đang bán quần áo trong tiệm!

Thằng chó này, tay chân lanh lẹ thiệt.

Vừa bán hàng, lấy tiền, trực tiếp nhét vào túi.

Chậc!

Giang Minh vẫn đứng ở bên cạnh xe lừa.

Nghe Giang Châu nói vậy, anh cũng đưa mắt nhìn về phía đối diện.

Mà vừa nhìn.

Anh lập tức nhìn ra chuyện không đúng.

“Ông?”

Giang Minh đi tới, chỉ chỉ đối diện: “Minh Phàm mua đồ? Cháu thấy hình như đang bán hàng mà?”

Lúc này Giang Đại Quý cuối cùng mới ngẩng đầu lên.

Lão hút thuốc, cau mày, trừng Giang Minh: “Nói gì thế hả?! Chỗ nào? Để ông nhìn một chút?!”

“Ăn cơm có thể ăn bậy chứ lời không thể nói bậy! Buôn bán có tương lai gì chứ?! Anh họ cháu luôn muốn ăn cơm nhà nước!”

Ông nói, ngẩng đầu nhìn nghiêng về phía đối diện.

Quả nhiên đã nhìn thấy Giang Minh Phàm đang ở trong tiệm văn phòng phẩm.

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trường cho nghỉ học, học sinh buộc đuôi tóc đi đầy đường.

Lúc này có mấy thiếu nữ, đang đi vào trong tiệm.

Ba người đều mặc váy hoa.

Bên trên mặc áo ngắn tay lụa mỏng, chân mang giày vải màu đen có nút cài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Trông thanh xuân phơi phới, cực kỳ năng động.

Ba cô gái nhanh chóng nhìn thấy Giang Minh Phàm.

Y đang mặc bộ đồ thời thượng nhất, phong cách tây nhất!

Hơn nữa người con trai này này da rất trắng, trên tay còn đeo đồng hồ thép, đây là thứ thời thượng mà chỉ có người trong thành phố mới có thể đeo!

“Đồng chí, cây bút máy bán này giá nhiêu?”

Thiếu nữ đi đầu run run nhìn Giang Minh Phàm, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là trái tim thiếu nữ xao động, cực kỳ xấu hổ.

Giang Minh Phàm cười nói: “2 xu một cây.”

Mấy thiếu nữ còn lại nghe được khẩu âm Bắc trong câu nói của y.

Con mắt lập tức sáng lên.

“Anh tới từ thủ đô sao?”

“Khẩu âm này, không giống là người bản xứ nha?”

“Đúng nha! Bình thường nghe phát thanh, chỉ có bên thủ đô, bọn họ mới nói chuyện như vậy!”

~~~

Ba thiếu nữ cực kỳ sùng bái khiến cho Giang Minh Phàm cực kỳ sung sướng.

Y đấu tranh cả đời, chính là vì nhảy ra khỏi thâm sơn cùng cốc này.

Bây giờ đi kinh thành học hành, nỗ lực học khẩu âm của kinh thành.

Sau này ra trường được phân công công tác, nhất định là người ăn nhà nước cơm.

Không phải là vì ngày này sao?

Y Giang Minh Phàm, đã định trước sẽ muốn trở thành người trên người!

“Anh ở kinh thành học đại học.”

Giang Minh Phàm mỉm cười lịch sự lại dịu dàng với 3 thiếu nữ.

Dáng vẻ này, khiến cho ba thiếu nữ mê mẩn chịu chịu không nổi.

Lập tức lại phát ra một chuỗi tiếng kinh hô sùng bái.

Sinh viên.

Vậy cũng quá hiếm rồi!

Giang Châu ngồi chồm hổm ở bên cạnh nhìn.

Lại hiểu thêm Giang Minh Phàm mấy phần.

Thằng chó này tuy không ra gì, song có tài dụ gái đây.

Lúc này sắc mặt của Giang Đại Quý trông khá cau có.

Ông luôn nói không tin Giang Minh Phàm buôn bán, nhưng nay sự thật bày ra trước mắt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.