Tiền hàng đến nơi, khoản tiền này sẽ được gửi trực tiếp vào sổ tài khoản bưu điện.
Căn dặn xong, ba người rời đi, Giang Châu xoay người bước vào sân.
Khi đi ngang qua xưởng may Thanh Thanh, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.
Giang Châu sửng sốt.
Vô thức dừng lại.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là gặp kẻ trộm.
Dù sao xưởng may hiện tại đã đóng cửa, cộng thêm bên trong đều là máy may, khóa bằng hai sợi xích sắt, chung quy không an toàn lắm.
Giang Châu trầm mặt, bất giác chuẩn bị xông vào.
Tuy nhiên, chưa kịp nhấc chân, cửa xưởng may Thanh Thanh đã mở ra.
Giang Thấm Mai xách đèn dầu trong tay, vội vã đi ra với vẻ mặt lật đật.
“Chị hai?”
Giang Châu sửng sốt.
Bất chợt lên tiếng: “Sao chị lại ở đây?”
Hai mắt Giang Thấm Mai đỏ lên.
Chị ta xách đèn dầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, bộ quần áo vải cotton đang mặc trên người cũng dính vào người, ướt đẫm.
“Chị, chị không tìm được nguyên liệu vải!”
Chị ta nói với Giang Châu: “Một mảnh vải màu xanh thẫm, bên trên có thêu một đóa hoa cúc, em có nhìn thấy không? Mấy ngày trước rõ ràng là chị để ở trong kho hàng, sao lại tìm không thấy đâu?”
Giang Thấm Mai vẫn luôn cắt chỉ trong kho hàng.
Liễu Mộng Ly cũng tiện thể dạy chị ta thêu thùa ở bên trong.
Kết quả là hoàn toàn không ngờ, xế chiều hôm nay lúc đếm quần trong kho hàng, tiện tay chất lên trên.
Giang Châu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lắc đầu.
“Chị hai, đừng lo lắng, ngày mai trời sáng em bảo mọi người cùng tìm, hôm nay muộn quá rồi, Đại Phi và Tiểu Phi còn đang đợi chị ở nhà, chị về trước đi!”
Đôi mắt của Giang Thấm Mai đỏ đến mức sắp khóc.
Đó là đóa hoa cúc mà chị theo Liễu Mộng Ly học mấy ngày mới thêu ra được.
Mặc dù tay nghề chưa tốt.
Nhưng cũng đã dốc lòng thêu ra.
Lúc này vẫn còn một nửa chưa thêu xong, tìm không thấy đâu, chị ta vô cùng sốt ruột.
Chỉ là em trai nói cũng đúng, lúc này đã muộn, không có cách nào ngoài lo lắng, chỉ có thể ngày mai đến tìm.
Giang Thấm Mai lau đi nước mắt, nói thêm vài câu với Giang Châu, sau đó xách đèn dầu trở về.
Giang Châu trở về nhà.
Học tiếng Anh với Liễu Mộng Ly thêm một lúc, ôn tập bài vở một lát.
Hai người đi ngủ sớm.
~~~
Hai ngày sau.
Ba người Hầu Tử, Tề Lỗ Sinh và Tề Lỗ Danh đã đến Dương Thành.
Trên đường đi cả ba đều cảnh giác, xuống tàu, mọi dây thần kinh trên người Hầu Tử đều căng thẳng.
“Chú, chúng ta đến nhà khách ngủ lại một đêm, sáng mai dậy sớm đến tiệm may.”
Hầu Tử nói: “Tối đi ngủ thì cháu nằm trên sàn cạnh cửa, như vậy sẽ không lo có ai vào.”
Tề Lỗ Sinh và Tề Lỗ Danh chỉ cảm thấy thoải mái.
Cả hai gật đầu, đi theo Hầu Tử vào nhà khách.
Thực ra.
Trong lòng Hầu Tử rất hoảng sợ.
Lần đầu tiên ra bên ngoài không có Giang Châu, gã cảm thấy trách nhiệm lớn lao.
Cả đêm đó không làm sao ngủ được.
Buổi sáng, tiếng ngáy của Tề Lỗ Sinh trực tiếp đánh thức gã.
Hầu Tử thức dậy, thấy hai người ngủ say sưa, lập tức cảm thấy bất lực lại buồn cười.
Gã đưa tay, tát cho hai người thức dậy.
“Chú, đi thôi, trời sáng rồi!”
Đánh mấy cái.
Hai anh em Tề Lỗ Sinh và Tề Lỗ Danh gần như bật dậy khỏi giường!
“Trời, trời sáng rồi?!”
Tề Lỗ Sinh xoa xoa tay, cau mày: “Cậu em, cả đêm qua tôi đâu ngủ ngon chút nào! Nào dám ngủ thiếp đi! Nhiều quần như vậy, đáng tiền! Nếu bị trộm mất thì xong đời!”
Tề Lỗ Danh gật đầu, ngáp một cái, rồi lại dụi mắt.
“Phải đấy! Anh, cả đêm em cũng lắng tai nghe! May mà lần này vận may tốt, không gặp phải kẻ cắp.”
Hầu Tử: “?????”
Khóe miệng gã giật giật.
Ngược lại cũng không bóc trần.
Ba người thức dậy, thu dọn đồ đạc, trả phòng rồi đến thẳng tiệm may Lục Dĩ.
Hầu Tử cầm bức thư Giang Châu đưa.
Đang định gõ cửa.
Không ngờ người bên trong vừa lúc xoay người, nhìn thoáng qua đã thấy đám người Hầu Tử đứng ngoài cửa.
Là một nữ thợ may, để kiểu tóc xoắn lọn thời thượng nhất và tô môi đỏ mọng.
Nhìn thấy ba người đang đứng ngoài cửa, rồi lại thấy một đống quần bên chân họ.
Cô ấy sững sờ một hồi, sau đó hai mắt sáng lên, quay đầu lại hét vào trong.
“Chú Chung, chú Chung à?! Chú ra đây một lát!”
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy đống quần, lập tức hiểu ra.
Ông cười hì hì, nói: “Vào trong đi! Tôi lập tức đi gọi anh Long!”
Hầu Tử gật đầu và bước vào cùng Tề Lỗ Sinh và Tề Lỗ Danh.
Cả ba hơi mất tự nhiên.
Ngồi trên băng ghế, hai chân chụm vào nhau, tay cũng co ro, đầu cúi xuống.
Mãi cho đến khi nữ nhân viên mang trà tới, rồi lại đem hạt dưa và đậu phộng lên, lúc này ba người mới thả lỏng hơn nhiều.
Trần Mã Long rất nhanh đã tới.
Anh ta có vẻ vừa tỉnh ngủ, sắc mặt có chút ảm đạm.
Đẩy cửa đi vào câu đầu tiên là hỏi Hầu Tử.
“Làm mẹ gì đấy!”
Anh ta bước vào, ngồi xuống: “Ăn sáng chưa?”
Hầu Tử rõ ràng bị dọa sợ.
Bất giác lắc đầu.
“Chưa ăn sáng, cũng không ngủ đủ, liền tới giao hàng?”
Trần Mã Long tức giận mắng chửi vài câu thô tục.
“Giang Châu cho các cậu bao nhiêu tiền? Có muốn tới chỗ tôi đây làm việc không hả? Gan dạ như vậy!”
Hầu Tử: “…”
Ông chủ Dương Thành, dường như khác hẳn với những gì bản thân tưởng tượng?
Diệp Lâm Lâm cũng là cô gái Dương Thành.
Có vẻ…
Rất dịu dàng mà?
Trần Mã Long liếc nhìn chú Chung.
“Kiểm hàng một chút, đưa cậu em trai này đi ăn sáng đi!”
Anh ta lại đổi tư thế, ngồi bắt chéo chân, liếc nhìn đống quần: “Quần này không tệ! Thằng nhóc Giang Châu đó có chút bản lĩnh, rất được các cậu yêu mến hả!”
Hầu Tử vội vàng gật đầu.
Lúc này, chú Chung và nữ nhân viên đang đếm hàng.
600 chiếc quần, đếm cũng lên.
Chẳng bao lâu đã sắp đếm xong.
Tuy nhiên.
Khi đếm đến xấp cuối cùng, chú Chung liếc nhìn thấy tấm vải xanh.
Tấm vải không lớn, chỉ to hơn chiếc khăn tay một chút.
Là nguyên liệu vải lụa mỏng, hẳn là để lâu, cứng lại rất nhiều.
Cầm ở trong tay, có chút trọng lượng.
Chú Chung là một thợ may lão luyện.
Ở Dương Thành, sống trong một đại gia đình nhờ vào nghề may quần áo.
Sau đó tuổi tác lớn, người trong nhà đều theo Trần Mã Long làm việc, lại thêm tiệm may luôn bị thu phí bảo vệ, ông dứt khoát bán đi cửa tiệm, cũng theo Trần Mã Long làm việc.
Trần Mã Long nhìn thấy chú Chung có điều bất thường.
Lập tức nghĩ rằng quần xảy ra vấn đề.
Sắc mặt biến đổi ngay tức khắc.
“Mẹ kiếp! Có chuyện gì vậy? Quần không tốt à?”
Chú Chung định thần lại, vội vàng lắc đầu.
“Không phải! Không phải!”
Chú Chung đi tới chỗ Trần Mã Long, đưa tấm vải lụa mỏng trong tay qua cho anh ta.
“Long Tử, con nhìn cái này.”
Trần Mã Long cau mày, cầm lấy, nhìn thấy bông hoa cúc bên trên.
Anh ta nhìn không ra là tốt hay xấu, chỉ biết nhìn vào đẹp dã man.
Lập tức nghi ngờ nói với Chú Chung: “Sao vậy chú Chung? Hoa này không tệ mà!”
Chú Chung cuống cuồng nói: “Long Tử, con quên rồi sao? Lần trước con mua một chiếc sườn xám ở thành phố Hồng Kông? Chiếc sườn xám đó có giá khoảng 200 tệ! Con bảo chú may, chú nói là không may được! Lúc này vẫn còn để ở trong đó!”
Chú Chung nói xong, nhanh chóng xoay người chạy vào nhà, chẳng mấy chốc đã cầm một chiếc sườn xám đi ra.