Sau khi qua cầu, Giang Châu bèn xuống xe.
Trả tiền, Giang Châu không cần lấy tiền thối, trời lạnh như mình chở mình đi thật không dễ gì.
Người đàn ông trung niên vui vẻ nói cám ơn, lại đạp xe ba bánh rời đi.
Giang Châu đại thể biện nhận phương hướng một chút, thẳng đến một chỗ phố nhỏ xuyên đi vào.
~~~
Vào thời đại này, trong thành phố lớn cái gì kiếm tiền nhanh nhất.
Đó chính là đầu cơ trục lợi thiết bị điện.
Thập niên tám mươi, từ sự hỗ trợ của các chính sách quốc gia, thiết bị điện tại Bằng Thành đã phát triển mạnh, các loại hãng điện tử bắt đầu vùng lên.
Cái gì đồng hồ điện tử, quạt điện, xe đạp, v. v…
Mà mấy thứ có công nghệ cao hơi cao nhưđiều hòa tủ lạnh, đều phải dựa vào bên Dương Thành buôn lậu đến.
Loại làm ăn nguy hiểm lớn, lợi nhuận cao, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ bị bắt.
Mà mặt hàng được sinh viên săn lùng nhiều nhất, chính là những thứ như máy ghi âm cùng đồng hồ điện tử.
Giá cả dao động từ hơn 50 đến hơn 100 tệ.
Sau này tiêu xài dè xẻn chút, vẫn có thể mua được.
Đây cũng là mục đích Giang Châu tới đây lần này.
Xuyên qua con phố nhỏ hẹp dài, lại rẽ thêm hai lần nữa, cuối cùng Giang Châu ngừng lại ở trước cổng một tòa tứ hợp viện.
Nơi này, không phải là người quen, sẽ không tài nào nhận ra đường.
– Cốc cốc, cốc cốc…”
Gõ cửa xong, âm thanh giàu tiết tấu vang lên.
Trong chốc lát cánh cổng mở ra một khe nhỏ, bên trong có cái đầu thò ra dò xét.
“Tìm ai?”
Mở cửa là một thanh niên.
Cao lớn to khoẻ, để râu cằm rậm, mắt to mày rậm, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ.
Giang Châu nói: “Nhận hàng.”
Thanh niên nghi ngờ quan sát toàn thể Giang Châu.
Người này.
Trông rất lạ mặt.
“Lấy hàng gì chứ? Chỗ chúng tôi không có đồ gì cả!”
Gã nói xong bèn đóng cửa lại.
Vào thời đại này một khi bị bắt, buôn lậu chính là tội lớn!
Tất cả những ai xa lạ, đều không bán.
Giang Châu nhanh tay lẹ mắt, dùng một chân ngăn cửa, sau đó cười híp mắt đưa một điếu thuốc qua.
“Người anh em, tôi có người giới thiệu tới, tạo thuận lợi nhé?”
Thanh niên mấp máy môi.
Nhận lấy điếu thuốc, trong ánh sáng ban mai, Giang Châu lại đưa tới một tờ nhân dân tệ.
“Khụ khụ…”
Thanh niên ho khan một tiếng.
Nhìn trái phải một chút, phát hiện không ai phát hiện, lúc này gã mới đưa tay nhận lấy.
“Biết ám hiệu không?”
Thanh niên nhân hạ thấp giọng hỏi.
Giang Châu cười gật đầu: “Đương nhiên biết!”
Lúc này gã mới để Giang Châu vào.
Cửa vừa mở.
Trong sân vốn đang náo nhiệt đồng loạt quay đầu nhìn qua.
“Chu Minh? Ai tới?”
Một người ngồi dậy, cảnh giác hỏi.
Chu Minh khoát khoát tay, tiện tay nhét điéu thuốc vào trong miệng: “Người mới, lão Dư giới thiệu tới.”
Lão Dư là thám tử mà bọn hắn chuyên phái ra ngoài.
Chọn lựa người thích hợp để giới thiệu tới lấy hàng.
Người nọ không suy nghĩ nhiều, nhìn Giang Châu nói: “Thiên vương cái địa hổ!”
Giang Châu: “…”
“Bảo tháp trấn hà yêu.”
“Nguyệt sắc tam lưỡng bán!”
“Giang tâm ngã độc minh.”
Ám hiệu này, mang theo mùi vị giang hồ.
Đời trước, lúc Giang Châu buôn bán ở kinh thành, lúc tán gẫu đã nghe người ta nói rất nhiều.
Lúc ấy còn coi như trò cười.
Khí chất giang hồ bên phương bắc còn khá ănngj.
Làm ăn vào thời đại này, cho tới bây giờ đều không phải là hạng người tuần theo quy củ.
Vì vậy mới có những ám hiệu này.
Ám hiệu đúng, cả đám người thở phào nhẹ nhõm.
Đèn vốn đã tắt lại lần nữa thắp sáng.
Bên trong tứ hợp viện, trong viện tổng cộng có ba bóng đèn lớn, có dây dài treo trên nĩa tre, treo lơ lửng trên không.
Đèn công suất lớn, rất sáng.
Giang Châu cuối cùng đã nhìn rõ, thứ để trong nhà này.
Trong những chiếc giỏ đan bằng mây, có những chiếc hộp nhỏ.
Trên hộp, in các loại thiết bị điện.
Nhìn qua đại khái, nhiều nhất là đồng hồ điện tử cùng máy ghi âm, dựa ở trong góc tường là những chiếc xe đạp mới tinh.
Giang Châu lanh mắt nhìn thấy, trong phòng, còn đặt vài thứ có kích thước lớn.
Đây mới thực sự là vật đáng tiền.
“Muốn mua hàng gì?”
Người đàn ông ban đầu lên tiếng, chắc là người có quyền lên tiếng ở chỗ này.
Y tên là Tề Lực, coi như là nhân vật chủ chốt trong nhóm người này.
Tề Lực đi tới, phủi phủi áo, thuận tay chỉ chỉ: “Cậu nhìn xem, đều là hàng tốt cả, từ Bằng Thành mới tới! Toàn bộ đều là hàng mới đó nha!”
Giang Châu thầm nhẩm tính.
Hắn cười nói: “Anh, giá bao nhiêu? Nói ra con số để em còn tính.”
“Đồng hồ điện tử, thống nhất 30 tệ, máy ghi âm 100 tệ, xe đạp kiểu nam kiểu nữ đều 90 tệ.”
“Tôi nói trước nhé, lấy hàng thì mỗi loại phải lấy 5 cái, nếu không mua được số lượng đó, tôi phải chấp nhận rủi ro vì số tiền ít ỏi đó, không đáng.”
Tề Lực nhét đầu thuốc vào miệng, lầm bầm.
Vào thời điểm này, ngành công nghiệp ở Bằng Thành đang phát triển vượt.
Thuộc về trạng thái cung vượt cầu.
Vì vậy không ít người rục rịch có ý đồ, sang bên đó lấy hàng, rồi bán khắp toàn quốc, giá cả càng cao thì càng lợi.
Tứ hợp viện trong cầu Lập Thủy này, những người này chính là một đoàn thể như vậy.
Bốn người thay phiên đi đến Bằng Thành hoặc là Dương Thành, còn chứng chỉ biên phòng các thứ thì đã có chuỗi công nghiệp.
Cầm hàng về, sau đó lại tiến hành chia nhỏ, rồi bán khắp mọi ngóc ngách kinh đô.
Lợi nhuận trong này, thậm chí có thể cao trên 70%.
Mặc dù qua chia nhiều tầng phân chia, nhưng thu nhập cũng rất khủng.
“Như vậy đi, mỗi loại tôi đều lấy 10 cái.”
Giang Châu nói nhanh: “Tổng cộng 2200 tệ.”
2200 tệ, không tính là nhiều nhưng cũng không tính là ít.
Có thể một lần bỏ ra nhiều như vậy, đã coi là khách hàng lớn của bọn hắn.
Tề Lực cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Y gọi: “Chu Minh, đứng đực ra đó làm gì vậy? Nhanh lấy hàng cho khách!”
Chu Minh cao lớn lên tiếng, vội đi nhanh qua đây, đẩy một chiếc xe ba bánh ra ngoài.
“Bao nhiêu hàng ạ? Chúng ta đưa cho anh ta sao?”
Tề Lực nói: “Hơn 2,000 tệ rồi, hỏi xem cậu ta ở đâu, rồi mày chuyển hàng cho cậu ta.”
Giang Châu báo địa chỉ.
Sau đó lại trả tiền, ký hợp đồng mua bán, lúc này mới theo Chu Minh cầm đồ ra về.
“Xe đạp này không dễ chuyển, tôi theo anh về trước, biết nhà biết cửa, rồi đợi trời sáng, tôi ăn no có sức lực rồi lại chuyển cho anh.”
Chu Minh nói xong, quay đầu nhìn Giang Châu: “Thế được không?”
Giang Châu cười nói cám ơn.
Chu Minh thân thể cường tráng, đạp xe cũng không thở mạnh.
Mấy lần Giang Châu muốn đến giúp đỡ đều bị gã từ chối.
“Kiếm sống bằng nghề này, làm loại công việc này! Những vật này, cũng đâu có nặng, sao lại cần anh phụ cho được?”
Giang Châu đành để gã tự chuyển.
Đến tứ hợp viện.
Lúc này trời đã sáng choang.
Giang Châu vội kêu gã ngừng lại, nhìn thấy có sạp hàng bán món ăn Lỗ Chử, Giang Châu cười nói: “Cậu đã vất vả chuyển hàng tới đây, cũng không dễ gì, mời cậu ăn một bữa ngon.”
Chu Minh rất đói bụng.
Gã cao lớn, ăn nhiều, nhanh đói, tuổi lại không lớn.
Thấy Giang Châu nói như vậy, gã lập tức nhếch miệng cười, đồng ý.
“Được! Vậy thì cám ơn!”
Hai người đi tới cửa hàng Lỗ Chử.
Chu Minh gọi một suất lớn, ăn nhanh như gió cuốn.
Giang Châu vừa ăn vừa nói chuyện.
Hỏi tình hình đại khái.
Thì ra Chu Minh là cháu họ của Tề Lực.
Chu Minh là cô nhi, từ nhỏ sống cùng ông bà nội, sau này trưởng thành, cũng không đi học, quanh năm đạp xe ba bánh nhặt ve chai kiếm sống.
Sau này Tề Lực thấy gã có năng lực, tìm gã làm cu li, cũng là vận chuyển hàng.
Còn về kiếm món tiền lớn, thì chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến gã.
~~~
*Lỗ Chử là một món ăn đường phố thịnh hành ở Bắc Kinh, có nguồn gốc từ cung đình, ngày nay không còn nhiều người biết nấu món này, dạng như lẩu