Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 301: Chu Khải Văn lộ diện



Giang Châu cười khanh khách nhận lấy, cơ bản đều là những tờ nhân dân tệ chỉnh tề, tiền lẻ cũng không thèm động đến.

Trần Khánh kéo Chu Khải Văn theo, cuối cùng cũng chen được lên phía trước.

Anh nói: “Nhìn xem, tất cả đều là đồ tốt! Cậu xem một chút đi!”

Nói xong, anh cầm một cái đồng hồ điện tử lên, xem xét một cách cẩn thận.

Giang Châu lúc này đang cúi đầu thu tiền.

Chu Khải Văn nghi hoặc quan sát hắn, như thể y đã nhìn thấy người trước mặt ở đâu đó rồi.

Cơ mà y cũng không nghĩ nhiều về nó.

Y đang nghĩ về việc mua một máy ghi âm mới.

Ngay sau đó.

Y cầm máy ghi âm lên, nhìn kỹ chiếc hộp rồi liếc nhìn chiếc máy ghi âm được đặt bên ngoài làm vật trưng bày.

Trong nội tâm đại khái đã có cân nhắc.

“Ông chủ, cái máy ghi âm này của ông có thể rẻ hơn một chút được không? Cái máy này bao nhiêu tiền thì bán được?”

Giang Châu nghe vậy liền ngẩng đầu lên mỉm cười.

“Một trăm ba đã là giá rẻ nhất rồi.”

Nhưng mà

Lúc Giang Châu ngẩng đầu lên, Chu Khải Văn liền sửng sốt!

Y trừng lớn mắt, thân thể cứng đờ, sắc mặt kịch biến.

Y cẩn thận nhìn chằm chằm vào Giang Châu, trong đầu liền nhớ tới cái chuyện Giang Minh Phàm nói hồi đầu năm với y!

Đây, đây không phải là Giang Châu sao?!

“Giang, Giang…”

Chu Khải Văn dù sao cũng là người thông minh.

Ngay khi lời vừa ra khỏi miệng, y ngay lập tức ngậm miệng lại.

Giang Châu dường như… không nhận ra y?

Tâm tư Chu Khải Văn bắt đầu hoạt động.

“Không thể giảm 1 tệ nữa sao?”

Chu Khải Văn cố gắng đổi thành giọng khác, mặc dù lúc này căng thẳng đến mức chân tay lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng y vẫn cố kiềm chế cảm xúc của mình, cúi đầu giả vờ nhìn máy ghi âm, tránh ánh mắt Giang Châu.

“Thật xin lỗi, cái máy ghi âm này tôi mua cũng không rẻ chút nào, chỉ kiếm được một hai tệ tiền lời. Nếu rẻ hơn nữa thì tôi không kiếm được đồng nào.”

Giang Châu cười nói.

Lúc này Chu Khải Văn vừa hoảng lại vừa khẩn trương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 898: Vẻ mặt lạc tử dạ tỏa sáng như nhặt được năm xu (3)

Mặc dù Giang Châu dường như không nhận ra y, nhưng mà nhìn thêm vài lần nữa thì chắc chắn sẽ nhớ mặt.

“Ừm, thế thì được!”

Chu Khải Văn trả lời một cách qua loa rồi, móc ra một xấp tiền từ trong túi đưa cho Giang Châu.

“Tôi lấy một cái, anh kiểm lại tiền đi!”

Giang Châu nhận lấy, cẩn thận đếm ngay trước mặt y, sau đó lập tức cười nói: “Đủ rồi, vừa đủ một trăm ba!”

Chu Khải Văn thấy Giang Châu đếm tiền xong, liền không nhiều lời nữa mà cầm máy ghi âm rồi nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông.

Trần Khánh cũng mua một cái đồng hồ điện tử.

Phía trước quầy hàng càng ngày càng có nhiều người tụ tập, mấy món đồ điện do Giang Châu mang đến đã sớm bán hết sạch.

Hắn cất chiếc khăn trải bàn đi rồi cười nói: “Thực xin lỗi mọi người, hôm nay bán hết rồi, mai quay lại nhé!”

Lúc này mọi người mới rời đi trong nỗi thất vọng.

Đám đông dần dần tản đi.

Ánh mặt trời từ giữa trưa ở trên cao chiếu xuống Giang Châu, xua tan không ít lạnh lẽo.

Hắn thu dọn đồ đạc rồi trả lại bàn cho bảo vệ.

Sau đó đi ra ngoài, tìm một bậc thềm tùy ý ngồi xuống.

Lúc này hắn đang cố lưu lại gương mặt kia vào trong trí nhớ của mình.

Trên thực tế.

Việc ẩn tàng của Chu Khải Văn cũng không đến mức cao minh.

Với sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, vừa nói vừa cố gắng né tránh ánh mắt của Giang Châu, còn thêm cả phản ứng gần như là vô thức gọi ra tên của Giang Châu ngay khi vừa nhìn thấy.

Tất cả đủ khiến cho Giang Châu trực tiếp khóa chặt người này lại.

Tên kia là Chu Khải Văn.

Nếu mà bây giờ trực tiếp chạy đến tra hỏi người vừa xuất hiện trước mắt, chắc chắn sẽ không công trở về.

Vậy…

Làm cách nào để bắt thóp đối phương để khiến kẻ kia khai ra tình hình thực tế?

Giang Châu thản nhiên nắm lấy một ít tuyết trong lòng bàn tay.

Hơi lạnh bị nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn hòa tan từng chút một.

Mặt trời đang phủ trên đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 126: C126: Tôi muốn nhận cô làm đồ đệ

Hắn dò xét từng manh mối một, và sau một lúc một ý niệm từ từ hiện ra trong đầu Giang Châu.

Giang Châu đứng dậy vươn vai.

Một nụ cười xuất hiện.

~~~

Hắn trở lại tứ hợp viện.

Hai tiểu bảo bối đang đắp người tuyết trong sân.

Giang Châu bước vào nhà, đổ hết tiền trong túi ra.

Hôm nay hắn mang tổng cộng sáu máy ghi âm và sáu đồng hồ điện tử đi bán.

Rất nhanh đã bán hết.

Lợi nhuận nhiều nhất là đồng hồ điện tử, 40 tệ một chiếc, còn lợi nhuận của máy ghi âm là 30 tệ.

Nói cách khác, lợi nhuận ròng của hắn hôm nay là 420 tệ!

Hắn chỉ được coi như là tuyến tiêu thụ cấp hai, nhưng lợi nhuận cũng không thể nói là không lớn!

Giang Châu phân loại tiền rồi nhét vào trong hộp, sau đó ngồi ở cạnh bàn gõ nhẹ lên mặt bàn.

Muốn hàng bán một cách ổn định thì việc bày quầy bán hàng không phải là giải pháp lâu dài.

Hắn phải thuê một cửa hàng bên cạnh Đại học Bắc Kinh.

Nếu có một cửa hàng ổn định thì có thể giúp duy trì được lượng khách hàng lâu dài.

“Oa… Ô ô ô…!”

“Xin lỗi, xin lỗi… oa oa…”

Ngay lúc Giang Châu đang nghĩ cách mở rộng kinh doanh, bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng khóc.

“Giang Quân Đoàn, Giang Quân Viên! Mau chuẩn bị để xin lỗi Trịnh gia gia đi!”

Đây là giọng nói của vợ hắn – Liễu Mộng Ly.

Giang Quân Đoàn, Giang Quân Viên…

Đây là tên của Đoàn Đoàn Viên Viên.

Sau khi trùng sinh, Giang Châu chưa bao giờ nghe thấy Liễu Mộng Ly gọi trực tiếp tên của tụi nhỏ.

Giờ rõ ràng là hai tiểu bảo bối gặp rắc rối rồi.

Giang Châu lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra đã thấy hai tiểu bảo bối đứng thành một hàng.

Hai đứa nhỏ mắt đỏ hoe, đang lau nước mắt thì thấy Giang Châu đi ra, lập tức quay đầu nhìn hắn.

Hai tiểu bảo bối ủy khuất cầu cứu: “Baba, cứu con!”

Giang Châu cố nhịn cười.

Khi hắn đi tới, liền thấy Liễu Mộng Ly đang tức giận.

“Vợ à, có chuyện gì vậy?”

Liễu Mộng Ly thấy Giang Châu tới, tức giận nói: “Hai tiểu nha đầu này, càng lớn lại càng nghịch ngợm!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17

Lúc này cô mới kể lại toàn bộ sự việc, tiện thể nhét đồ trong tay mình vào tay Giang Châu.

Thì ra vừa rồi hai đứa nhỏ đang chơi trò trốn tìm trong sân.

Các phòng trong sân đều giống nhau.

Không hiểu Đoàn Đoàn Viên Viên chơi trốn tìm kiểu gì mà lại trốn vào trong nhà của Trịnh Trung Quang.

Dáng người Viên Viên còn nhỏ nên chui được vào trong gầm giường, khi bị phát hiện thì quên mất mình đang ở đâu không cẩn thận làm đổ cái hộp được đặt ở tủ cạnh giường.

Cái hộp được làm bằng gỗ, thế nên khi rơi xuống từ trên cao thì “cách” một cái đã bung ra.

Đồ đạc vương vãi khắp sàn nhà, nắp hộp cũng rơi vỡ làm đôi.

Liễu Mộng Ly vốn đang nấu ăn, nghe thấy thanh âm rơi vỡ mới phát hiện ra.

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc, cô mới nổi giận giáo huấn hai tiểu bảo bối.

Giang Châu trấn an: “Vợ à, đừng lo lắng, em cứ đi nấu cơm đi, đợi lát nữa ông chủ Trịnh về anh sẽ đưa Giang Quân Đoàn cùng Giang Quân Viên đến xin lỗi!”

Anh nghiêm mặt nói.

Liễu Mộng Ly nói vài câu nữa với hai tiểu bảo bối, và sau đó mới đi nấu ăn.

Giang Châu ngồi xổm xuống, nói với Đoàn Đoàn Viên Viên đang đẫm nước mắt nước mũi: “Hai đứa biết sai chưa?”

Hai nha đầu ủy khuất gật đầu.

“Biết.”

“Vậy thì chờ lát nữa Trịnh gia gia trở về, Đoàn Đoàn Viên Viên phải xin lỗi gia gia, sau đó theo baba đi mua hộp mới cho gia gia, được không?”

Đoàn Đoàn Viên Viên vừa gật gật đầu vừa lau nước mắt.

Lúc này Giang Châu mới đứng dậy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trong tay.

Chỉ là khi cúi đầu xuống rồi nhìn thấy thứ trong tay, hắn lại hơi sửng sốt.

Hửm!

Hắn thấy trong tay mình là những cái huy chương quân đội!

Những huy chương quân sự này có đủ loại, Giang Châu cũng không nhận dạng được hết, nhưng số lượng huân chương rất lớn, có cả loại huân chương treo còn có cả loại huân chương gắn trên vai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.