Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 338: Cái gì? Sao tôi lại nợ tiền Giang Châu



“Anh Tô, xong hết rồi!”

Thiếu niên nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng.

“Tốt, về trước đi, đợi ông chủ Giang đưa tiền, anh sẽ trả cho các chú, bệnh của ông nội chú còn có thể chữa, đừng lo lắng.”

“Dạ dạ! Cảm ơn anh Tô! Cảm ơn ông chủ Giang!”

Thiếu niên nói, sau đó nhanh chóng chạy đi phi.

Giang Châu tạm biệt Tô Cường Tô Lực, lại hẹn hôm sau kết toán, lúc này mới rời khỏi.

~~~

Ngày hôm sau.

Lúc trời còn tảng sáng.

Tối hôm qua Chu Khải Văn gặp ác mộng cả đêm.

Gã như là bị bóng đè, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, gã lại không dậy nổi.

Thực sự là kỳ quái.

Trên thực tế, cái viện này của gã, vô cùng dễ dàng leo tường tiến vào, lại chưa từng có kinh nghiệm chịu thiệt, cả đống hàng đều để hết ở trong sân.

Ly nước uống trước khi đi ngủ, sớm đã bị bỏ thuốc.

Buổi sáng, ngáp một cái, xoa xoa khuôn mặt, vô cùng vui vẻ đẩy cửa ra chuẩn bị mang hàng đi bán, nhưng ngay khi cửa vừa mở ra.

Gã trợn tròn mắt!

Gì gì gì gì gì?!

Hàng… hàng đâu?!

“Hàng của tôi đâu?!”

Chu Khải Văn kinh hãi hét lớn.

Ba chân bốn cẳng đi về phía trong viện, cúi người xuống, tỉ mỉ nhìn vào vị trí hôm qua mình để radio, lại mờ mịt nhìn chung quanh.

Sạch sẽ, cả cọng tóc cũng không để lại cho gã.

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Bọn trộm chó chết!”

Gã lập tức hét lớn.

Vội xoa xoa mặt rồi lao nhanh ra khỏi cổng.

Thế nhưng, bên ngoài bông liễu đầy đất tơ, làm gì có cái bóng nào.

Chu Khải Văn bối rối.

Huyệt Thái Dương giựt mạnh, đầu óc trống rỗng, tuyệt vọng dựa vào tường ngồi thụp xuống, miệng ahs to, muốn khóc nhưng lại khóc không được!

Không còn nữa?!

Mất hết mất hết rồi?!

Không được, không được!

Gã phải tìm hàng về!

Phải tìm hàng về!

Đó là sinh mạng của mình mà!

Trong đôi mắt của Chu Khải Văn chỉ toàn là màu đỏ đậm, gã qua quýt vuốt vuốt mặt, vội đứng dậy chuẩn bị đi tìm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33: Tên thủy tổ này giả vờ đứng đắn (9)​

Mới vừa đi ra chưa được hai bước, bèn nhìn thấy chú đưa thư đạp xe tới.

“Là Chu Khải Văn sao?”

Chú đưa thư thường đưa thư cho mình, coi như là quen thuộc.

Lập tức hô gọi gã: “Thư của cậu tới rồi!”

“Thư? Thư gì?”

Chu Khải Văn mờ mịt, mãi cho đến chú đưa thư đặt thư vào trong tay của mình, gã cúi đầu, liếc nhìn, bỗng nhiên siết chặc nắm tay.

Là thư từ nhà gửi tới.

Mỗi tháng một phong.

Gã trầm mặc, mở ra, quả nhiên là kiểu chữ quen thuộc.

Là của em trai mình, Chu Sùng Sơn.

Trên thực tế, Chu Khải Văn cũng không phải là con trai độc nhất trong nhà, thậm chí nói đúng ra, gã không phải con trai ruột của ba gã.

Năm đó mẹ Chu Khải Văn sinh Chu Khải Văn không bao lâu, thì chồng qua đời, mẹ goá con côi sống trong thôn, cuộc sống cực kỳ khó khăn.

Vì vậy dưới sự chủ trì của trưởng thôn.

Mẹ mang theo Chu Khải Văn 6 tuổi, gả cho một người đàn ông độc thân trong thôn.

Năm thứ hai bèn sinh ra em trai Chu Sùng Sơn.

Chu Khải Văn sống những ngày tháng như thế nào, có thể tưởng tượng được, trên cao nguyên đất cằn sỏi đá mênh mông, gã thường xuyên khát nước đến mức khóe môi khô nứt, rất vất vả đọc sách, một lòng muốn chạy ra thế giới bên ngoài.

Nhiều năm bị xem nhẹ.

Gã vô cùng tự ái, hiếu thắng, biến tướng thành ham tiền thích sĩ diện.

Càng thiếu cái gì, gã càng muốn khoe khoang cái đó.

Gã nghĩ.

Nếu mình cũng đủ ưu tú, cũng vượt trội hơn người, mẹ sẽ lấy bớt sự chú ý dành cho em trai, chia bớt cho mình đôi chút hay không?

“Khải Văn:

Con đã có tiền đồ, vào học đại học Bắc Kinh, em trai con Sùng Sơn lại học hành không tốt, sau này chỉ e không thi đậu đại học, nghe nói con sống rất tốt, ăn mặc đều rất tốt, con đừng quên em trai mình, giúp đỡ em trai con, xây nhà hầm mới, để cho em trai con cưới vợ, như vậy hai anh em con cùng được sống tốt, vậy thì mẹ mới có thể yên lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

– – mẹ Mỹ Liên, viết thay em trai Sùng Sơn.”

Là nửa tháng trước gửi đi.

Lúc ấy Chu Khải Văn vô cùng đắc ý, nhưng hôm nay, lại hoàn toàn là một quang cảnh khác.

Chu Khải Văn nhìn chằm chằm câu chữ trong thư, chỉ cảm thấy phỏng cả mắt.

Gã hít sâu một hơi, gấp gọn thư để ở trong túi, bắt đầu gõ cửa từng nhà, muốn hỏi rõ tình huống xảy ra tối hôm qua.

Nhưng đám người kia, không nói đến đám thợ đụng, vào thời đại này, không có thiên võng, mặc dù có là giết người cũng chỉ lưu hồ sơ, thành bản án cũ nhiều năm.

Huống chi cậu chỉ là 1 vụ trộm?

~~~

Một tuần lễ sau.

Chu Khải Văn cũng không dám báo công an.

Mình đang kinh doanh không giấy phép, lén lút bán một hàng trái phép, một khi báo công an, tra ra, mình sẽ mắc tội đầu cơ trục lợi.

10,000 tệ…

Ở thời đại này, xem như là số tiền lớn.

Không chừng sẽ ăn đạn.

Chu Khải Văn gầy như cái ví da, ngồi trước cổng viện, thấy ai đi ngang đều chặn lại hỏi có nhìn thấy hàng của tôi hay không.

Con mắt của gã đỏ kè, môi khô nứt, có vẻ cả tinh thần cũng có chút ngây dại.

“Xin hỏi anh biết ở gần đây ai là trộm cắp không? Hàng của em mất rồi, đại ca, anh giúp em một chút…”

Người đàn ông trung niên đi qua bực bội hất tay gã ra, bỏ đi xa.

Chu Khải Văn lại định hỏi tiếp.

Bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Là Trương Liễu.

Chỉ là lúc này đây, ánh mắt của Trương Liễu có chút thương xót, lúc nhìn Chu Khải Văn, mang theo sự lạnh lẽo.

“Chu Khải Văn, có người báo công an, nói chú nợ tiền không trả.”

Chu Khải Văn sửng sốt.

“Chú Dương?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Xao xuyến

Đôi môi khô khốc của gã giật giật, một lát sau mới nói nên lời: “Là chú Dương Dương Thụ Long sao? Chuyện này em chưa kịp nói với chú ấy, nhưng em mới chậm có một ngày, sẽ không có chuyện gì chứ!?”

Chu Khải Văn nói, cố gắng đứng dậy.

Gã nghĩ.

Chú Dương khá tốt tình, giờ mình bị trộm đồ, gã đi năn nỉ một chút, chắc sẽ không có chuyện gì đâu!?

Có thể.

Gã còn có thể mượn thêm chút hàng cho mình, để cho mình bắt đầu kinh doanh lại!

Chu Khải Văn cuối cùng đã tỉnh táo.

Nhưng Trương Liễu lại lắc đầu, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn gã.

“Không phải Dương Thụ Long.”

“Vậy là ai?”

Chu Khải Văn lập tức đờ ra, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Những món nợ trước đó chắc đều đã trả hết rồi!?

Nào còn thiếu tiền ai?

“Giang Châu.”

Trương Liễu mở miệng.

Con ngươi của Chu Khải Văn co rụt mạnh.

Cả người gã run lên, gần như vô thức đứng lên, kinh sợ trợn to mắt, nhìn Trương Liễu.

“Anh… anh nói người nào? Giang Châu? Không thể nào!”

Chu Khải Văn hét lớn: “Sao em có thể thiếu tiền hắn?! Anh nói bậy!”

Trương Liễu không đáp.

Lập tức đưa bản sao giấy nợ ra, mở ra cho Chu Khải Văn.

Anh ta nói: “Bên B chủ hàng đúng là Dương Thụ Long không sai, thế nhưng Dương Thụ Long cùng hàng trong tay ông ta, đều thuộc về cửa hàng thiết bị điện Liễu Giang, nói rõ hơn, ông ta chính là nhân viên của Giang Châu.”

Trương Liễu không chút cảm xúc.

“Chu Khải Văn, làm phiền chú đi với anh một chuyến, chú yên tâm, quá hạn một ngày thôi, chưa bị tạm giam, chú có thể thương lượng với Giang Châu, cố trong thời gian quy định trả tiền lại là được.”

Đầu của Chu Khải Văn ong ong vang từng đợt.

Gã chán nản ngồi phệt ra đất, một tia sáng cuối cùng trong mắt cũng tan biến.

Gã bỗng nhiên phá lên cười.

“Giang Châu! Mẹ kiếp! Mày giỏi lắm! Thủ đoạn thật giỏi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.