Anh nhìn chằm chằm vào Giang Thấm Mai,, nghĩ một lúc rồi nói: “Thấm Mai, em đã từng nghĩ đến chuyện tìm người khác chưa? Em là phụ nữ có hai đứa con, làm sao có thể sống mãi như thế được? Mấy ngày nay, không ít người nói mấy lời xấu xa, anh nghe mà phát bực, sao em có thể tiếp tục như vậy được?”
Hai mắt Giang Thấm Mai đỏ hoe, nhưng không nói gì gì.
Những năm 80, nữ nhân mà ly hôn, đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở, cuộc sống có bao nhiêu là khó khăn, cô biết rõ tất cả..
Cho dù anh cả và em trai có tốt đi chăng nữa thì họ vẫn là người ngoài cuộc.
Cô cũng không muốn làm phiền họ.
Bây giờ Trần Mã Long nhắc đến chuyện kia, lập tức khiến cô cảm thấy chua xót.
“Chuyện qua thì cũng đã qua rồi.”
Giang Thấm Mai cúi đầu nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vì hai đứa nhỏ, em có thể chịu đựng bất cứ khổ cực nào, không sao đâu.”
“Chuyện đã qua là qua thế nào?
Trần Mã Long nghiêm mặt, nhíu mày, nói: “Anh cũng không muốn dấu diếm gì nữa, nhìn anh đi, em có muốn sống cùng anh không? Tuy rằng anh cũng không chu đáo gì, nhưng anh có thể cam đoan rằng nếu em ở cùng anh nhất định sẽ không chịu uỷ khuất.
Anh có tiền, nhất định sẽ không để Đại Phi Tiểu Phi thua thiệt. Làm gì có ai Tinh Tử có cảm tình như hai đứa đấy đâu? “
Trần Mã Long chăm chú nhìn cô: “Thấm Mai, em cân nhắc một chút đi, ở lại với anh, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em! Đây là những lời xuất phát từ tâm can anh! “
Thường thường anh rất bận.
Thế nên khi nói đến loại quan hệ tình cảm, thì sẽ rất nghiêm túc thật lòng, tìm được người mình thích không dễ, tìm được người mình thích và đối xử tốt với Tinh Tử lại càng khó hơn.
Nửa đường phu thê như hai người, nhiều khi phải suy tính nhiều thêm, thực tế nhiều hơn.
Giang Thấm Mai cứng đờ cả người, đóng băng tại chỗ khi nghe thấy lời Trần Mã Long nói.
Ở với anh ấy?
Ở với Trần Mã Long?
Đầu óc Giang Thấm Mai bắt đầu ong ong, mặc dù mấy ngày nay ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu cô, nhưng bây giờ khi nó thật sự thoát ra khỏi miệng Trần Mã Long, cô cũng không thể tin được!
Trong phòng, nhiệt độ bắt đầu tăng lên.
Nhiệt độ thiêu đốt khiến cả hai người đều rịn ra một tầng mồ hôi.
Trần Mã Long nhìn chằm chằm vào Giang Thấm Mai, sau hồi lâu im lặng, anh không chần chờ thêm chút nào nữa, đưa tay nắm lấy tay Giang Thấm Mai.
“Thấm Mai, em nói một câu đi, được hay không?”
Trần Mã Long nói: “Cả ngày hôm nay em cũng không nói chuyện với anh, khiến trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, anh không hiểu được tâm tư phụ nữ bọn em. Em à, cho anh một lời thống khoái đi, được hay không!”
Bàn tay Giang Thấm Mai bị Trần Mã Long nắm lấy.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bỏng khiến trái tim cô run lên.
“Anh Long, em…”
Cô vốn dĩ muốn nói mình không xứng, nhưng chưa kịp nói ra thì đã tự nuốt trở lại.
“Em không biết.”
Giang Thấm Mai nghẹn ngào mở miệng, nhìn Trần Mã Long với đôi mắt đỏ hoe: “Đoạn hôn nhân lúc trước của em rất thất bại, Đại Phi Tiểu Phi theo em chịu khổ cũng không ít, em sợ…”
Trần Mã Long thấy cô khóc, trái tim cũng nhũn ra.
Nhiều năm rồi anh đã không yêu đương, lúc nhìn thấy người phụ nữ mình thích khóc liền vội vàng lau nước mắt cho cô.
“Đừng sợ, cũng không phải là ép em ngay ngày mai kết hôn với anh.”
Trần Mã Long nói: “Trước tiên hai ta ở cùng nhau đã, em thấy có được không? Khi nào em bằng lòng, thì chúng ta kết hôn, được không?”
Giang Thấm Mai bị anh nhìn đến mức hai má nóng bừng, rồi sau đó cúi đầu, gật gật, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”
“Em đáp ứng rồi sao?”
Trần Mã Long thấy Giang Thấm Mai đồng ý liền cực kỳ cao hứng.
Anh đột nhiên nắm lấy tay Giang Thấm Mai, kéo cô vào lòng.
Hai người ôm lấy nhau, trái tim bắt đầu đập thình thịch..
Đã bao lâu rồi Trần Mã Long không chạm vào một người phụ nữ?
Anh lập tức cúi đầu xuống, hôn lên môi của Giang Thấm Mai.
Vừa vụng về lại vừa thích thú, anh bắt đầu gặm nhấm đôi môi cô.
Giang Thấm Mai bị doạ kêu lên một tiếng, vô thức cố gắng đẩy anh ra.
Trần Mã Long hôn lên vành tai cô một cái nói: “Đừng lo anh sẽ không động vào em, anh chỉ hôn, chỉ hôn thôi.”
Tuy là người lỗ mãng, nhưng anh cũng biết rằng mình phải kìm chế vào lúc này.
Bằng không mà vừa mới xác nhận quan hệ trong phòng khoá, mà đã muốn chiếm lấy cô.
Thì nhất định cô sẽ cảm thấy anh vì ham muốn mà lừa dối cô!
Giang Thấm Mai sững sờ.
Cô không nghĩ tới Trần Mã Long sẽ nói lời này.
Ngay sau đó cô mím môi liếc nhìn Trần Mã Long, trong lòng cũng trở lên ấm áp.
~~~
Hai ngày sau.
Công việc kinh doanh của Trần Mã Long không thể bị đình trệ, thế nên anh đã trở về một mình, còn Trần A Tinh ở lại đây để học.
Ở thời đại này, muốn đi học thì chỉ cần có tên tuổi, tìm được mối quan hệ là có thể vào trường học.
Giang Châu đã trì hoãn ở Phí Thành đã lâu, vấn đề của xưởng may cũng đã được giải quyết, giờ đã đến lúc anh trở lại Bắc KInh.
Khi dậy sớm thu dọn đồ đạc, hắn đã thấy Diêu Quyên dọn ra một bàn điểm tâm nóng hôi hổi.
“Tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong thì đi nhà ga.”
Diêu Quyên nói: “Mấy ngày trước cha và mẹ mang theo rau khô cùng một ít thịt ba chỉ đến, tất cả được đóng gói hết rồi, chờ em mang đi thôi.”
“Đúng rồi, chị Mỹ Vân mang lá trà tươi tới, nói là hai bố con hái trên núi, ngâm rất thơm uống rất ngon, em cũng mang theo đi.”
Diêu Quyên vừa bận làm vừa nói chuyện, Giang Minh liếc cô một cái, cau mày nói: “Được rồi, được rồi, lải nhải mãi không xong, em trai còn chưa ăn xong!”
Diêu Quyên lập tức giận dỗi nói: “Giang Minh! Nếu anh mà còn nói nữa thì tự đi mà làm! Nếu không giải thích rõ ràng mọi chuyện thì tiểu đệ làm sao biết được có bao nhiêu thứ? Có mà anh nhiều chuyện đấy! Em trai còn chưa nói gì đây này!
Giang Minh lập tức nín lặng.
Anh bưng một bát cháo tới, đặt trước mặt Giang Châu rồi nói: “Anh sẽ để ý đến việc của xưởng may, tổng cộng có 50.000 bộ quần áo. Bao giờ làm xong anh sẽ gửi điện báo cho em.”
Giang Châu ăn hết bát cháo, rồi gật đầu nói:
“Có việc gì thì cứ gửi điện tín cho em, đừng lo lắng về tiền bạc, hội chợ thương mại hẳn là sẽ diễn ra trước sau tết Đoan Ngọ, lúc ấy em sẽ trở về để chuyển quần áo lên Bắc Kinh, tiện thể về thôn Lý Thất thăm cha mẹ.”
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Đoàn Đoàn Viên Viên cùng Liễu Mộng Ly cũng đã đi ra
Ăn sáng rồi giao phó xong, Giang Châu mới cùng mọi người rời đi.
Trước khi rời đi, Giang Châu lại đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói với Giang Minh: “Anh cả, hai ngày nữa anh đưa chị dâu đi kiểm tra cơ thể một chút đi, mấy hôm nay chị dâu sụt cân nhiều lắm, kiểm tra một chút cho yên tâm.”
Giang Minh sững sờ.
Sụt cân không ít ư?
Thế mà anh ngày nào cũng nhìn vợ lại không nhận ra, nghe Giang Châu nói chuyện mới biết.
Anh gật đầu nói: “Được, hai ngày nữa anh sẽ đưa cô ấy đi. Ở Bắc Kinh em cũng phải chăm sóc thật tốt cho Mộng Ly đấy.”
Sau đó hai anh em liền nói lời từ biệt.
Hai ngày sau, Giang Châu đưa cả nhà đến thủ đô bằng xe lửa.
Vừa mới vào tứ hợp viện, hai tiểu bảo bối đã cực kỳ cao hứng, lon ton chạy vào trong sân hô lớn: “Ông nội Trịnh! “Ông nội Trịnh! Bọn cháu trở về rồi!
Trong sân rất yên tĩnh.
Giang Châu sờ sờ đầu của hai đứa nhỏ rồi nói: “Ông nội Trịnh đang đi làm, Đoàn Đoàn Viên Viên ngủ trước một lát, khi tỉnh lại ông nội Trịnh sẽ trở lại.”
Ngồi tàu hỏa cũng khiến hai đứa nhỏ mệt nhỏ, chúng ngáp một cái rồi ngoan ngoãn đi ngủ.
Giang Châu chào tạm biệt Liễu Mộng Ly rồi đi thẳng đến cửa hàng điện khí Liễu Giang.