Đoàn người lập tức lái xe về phía Toàn Tụ Đức.
Toàn Tụ Đức vào năm 1983 đã được coi là một thương hiệu lớn tại Bắc Kinh.
Thương hiệu vịt quay này đã được thành lập hơn 100 năm, ban đầu được gọi là “Đức Tụ Toàn”, ngụ ý chính là đức cùng tiền đều có cả.
Sau một thời gian thành lập thì mới đổi tên, vô cùng phát đạt cho đến ngày nay.
Hơn nữa, nơi này mặc dù là thập niên tám mươi, vào thời kỳ vật tư thiếu thốn, nó vẫn là một nơi mà những người bình thường không thể vào ăn nổi.
Giá của một con vịt từ 8 tệ đến 10 tệ, thậm chí một tô súp xương vịt lớn có giá 60 xu.
Hơn nữa hành lá dùng làm nước chấm có giá 20 xu một phần.
Ở vào thập niên tám mươi, mức giá này quả thực không thấp.
Giang Châu cùng Dương Thụ Long, cộng thêm 4 bốn tài xế cùng anh hai Giang Minh, tổng cộng 7 người, trùng điệp bước vào nhà hàng.
Trong hành lang, nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy đám người tới.
Cái này lạ nha, lại nhiều người như vậy!
“Quý khách, các anh muốn ăn gì? Chỗ chúng tôi có vịt nướng, và các món ăn khác, các anh nhìn xem, nhìn đi, giá cả đều treo trên tường cả!”
Người bán hàng có chút khinh thường.
Thật ra dù thời đại nào, nhìn người mà đối xử là chuyện bình thường.
Giang Châu cùng Giang Minh ăn mặc tầm thường, Dương Thụ Long thì khỏi nói, vừa nhìn đã biết là một kẻ lao động tay chân, còn về 4 tài xế này tới từ Phí Thành, giờ vào thủ đô, lại được ăn trong Toàn Tụ Đức truyền thuyết, ít nhiều có chút rụt rè.
Hừm.
Đều là lần đầu tiên tới, chắc chắn trong túi không có tiền, chắc tính qua đây nếm món ăn mới!
7 người, có thể gọi hai con vịt quay coi như không tệ rồi!
Có thể có bao nhiêu tiền?
Đối phương hiển nhiên không coi bọn họ ra gì.
Giang Minh vô cùng khó chịu, nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng, Giang Minh đã đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ lại.
“Anh, không cần thiết, hà tất phải tính toán với chúng?”
Giang Châu thật không tức giận.
Thật ra, trên thế giới này người chia làm ba bảy loại, hầu hết đều có liên quan trực tiếp với mình.
Ít nhất, ở vào thập niên tám mươi này, khi cơ hội tràn ngập khắp nơi, thì đó thường là thời điểm bắt đầu phân hóa giai cấp.
Không giống như ở hậu thế.
Đẳng cấp cố hóa, hơn nữa càng ngày càng cố hóa.
Nói nôm na, kẻ giàu sẽ càng ngày càng giàu, không tiền thì dù liều mạng thế nào đi nữa, cũng chỉ sẽ trở thành công cụ làm việc cho người khác.
Mà vào lúc này, chỉ có người thật tinh mắt, có kiến thức, có can đảm, mới có thể trở thành nhóm người kinh doanh kiếm tiền đầu tiên.
Còn như… kẻ dùng lỗ mũi nhìn người, cũng chứng tỏ thân phận hiện tại cùng tầm nhìn của kẻ đó, cùng với kiến thức không đủ.
Hà tất tính toán?
Ở một khía cạnh nào đó, thật đáng thương hại.
Giang Minh thấy Giang Châu kéo mình, đành buồn bực không nói gì nữa.
Đám người Dương Thụ Long liếc nhìn bảng giá treo trên tường, ai nấy đều sợ hết hồn.
Á đù.
Đây là cái quái gì vậy, đắt quá!
Một con vịt thôi cũng gần bằng phân nửa tháng tiền lương của người thường!
Ngay cả nước chấm cũng tốn tiền!
Quan trọng nhất là họ nhìn thấy vịt quay ở bàn bên cạnh, trong đĩa chỉ đặt một ít da vịt quay, bọc bằng lớp bánh tráng rất mỏng, sau đó bỏ vào trong miệng.
Thứ này cần ăn bao nhiêu mới có thể ăn no?
4 người tài xế lập tức tái mặt.
Họ vội xua tay: “Ông chủ Giang, hay chúng ta đừng ăn chỗ này nữa, ăn chỗ này thì tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ ăn!”
“Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta da dày thịt béo, không kén ăn, ăn gì cũng được, bánh xèo hành lá bán ở cửa cũng ngon, chúng ta đi mua vài cái, ăn lót dạ! Ăn lót dạ đi! Chắc chắn ăn no hơn ăn thứ này!”
“Nhìn giá tiền xem! Tôi không ăn đâu!”
~~~
Mấy người nói xong thì đứng dậy muốn đi.
Giang Châu cười cười, vội đứng lên, ấn mấy người ngồi xuống.
“Còn những món ăn khác nữa, vất vả lắm mới tới Bắc Kinh một chuyến, nói gì cũng phải ăn thử vài món.”
Giang Châu nói: “Các chú cứ yên tâm, tôi mời khách!”
Giang Châu nói xong cũng bắt đầu gọi món.
Trên thực tế, hắn cũng có chút mưu đồ nên mới làm việc này.
Phải biết rằng, sau cuộc triển lãm bán hàng này, tiệm trang phục của hắn Kinh nhất định phải được mở tại Bắc Kinh.
Ban đầu hắn định dùng tàu hoả để vận chuyển quần áo, nhưng các chuyến tàu đến Bắc không chuyển hàng, như vậy có nghĩa là một đoạn thời gian rất dài sau này cũng phải dựa vào Đại Đông Phong để vận chuyển.
Dọc theo con đường này, nghìn dặm xa xôi.
Một khi xảy ra sự cố, tổn thất sẽ rất lớn.
Vào thời đại này, tài xế xe vận tải lớn đều là doanh nghiệp nhà nước, ăn cơm nhà nước, đồ mất không cần gánh trách nhiệm, tối đa là bị đuổi việc.
Bao nhiêu tài xế xe vận tải cấu kết với bọn cướp?
Nuốt hàng, lấy phần trăm, một chuyến thôi cũng kiếm nhiều hơn so với bản thân làm suốt bảy tám năm!
Giang Châu hiểu rất rõ.
Một bữa cơm, thu mua lòng người, không hề lỗ.
“Phúc vụ, gọi món!”
Giang Châu đứng dậy kêu.
Nhân viên phục vụ kia có chút lười nhác đi tới, nhìn Giang Châu, không nhịn được nói: “Gọi món gì?”
“Cho 7 con vịt trước, mỗi người thêm hai phần bánh da, sau đó là một con vịt chiên nhúng dầu, tôm chiên mềm, thịt lợn xào Moo shu, thịt thăn chiên khô, đậu hũ thịt thái mỏng.”
“Còn về rau thì là nấm hương xào măng thái lát, rau xanh xào cọng hoa tỏi.”
“Cuối cùng cho món canh chua cay Tứ Xuyên.”
Giang Châu suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Được rồi, cho 5 cân cơm trước, không đủ lại thêm.”
Nghe loạt món ăn vừa gọi này, khiến cho mọi người đều kinh hãi!
Ngay cả Giang Minh cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn Giang Châu, sau khi lấy lại tinh thần, mới vội vã kéo góc áo của hắn.
Chậc.
Thế này có khác gì gọi hết món ăn ghi trên thực đơn treo trên tường!
Vào thời điểm này, ai vào Toàn Tụ Đức không chắt bóp tính từng đồng để đủ trả tiền?
Chơi trội gọi nhiều món như Giang Châu, thực sự là mấy năm qua lần đầu mới thấy!
Mới mẻ!
“Ngài chắc chắn chứ? Thật gọi nhiều món như vậy? Giá tiền không hề rẻ đâu nha!”
Nhân viên phục vụ chậm rãi lấy lại tỉnh táo, nuốt một ngụm nước bọt đang chặn họng, lúc này mới lên tiếng.
Giang Châu cũng nghiêm túc, gật đầu, tiện tay móc ra một xấp tiền, để lên bàn, hiếm thấy khoe giàu một lần.
“Tiền không thiếu, mau đi đi.”
Nhìn thấy một xấp tiền, nhân viên phục vụ lập tức đã hiểu được đây là đại gia.
Lập tức vui vẻ, nhanh chóng quay đầu đi gọi món.
Nhìn mấy người khiếp sợ bất an nhìn mình chằm chằm, Giang Châu cười khoát khoát tay, nói: “Các chú à, lâu lâu mới tới một chuyến, cứ mặc sức mà ăn, ta cũng không thể đói bụng trở về.”
“Huống hồ, sau này tôi ở Bắc Kinh mở tiệm bán quần áo, cũng phải nhiều lần dựa vào công ty vận chuyển Phí Thành, các chú lại là gạo cội trong công ty, biết nhiều đường, kiến thức nhiều, tôi còn phải dựa vào các chú nhiều!”
Giang Châu nói, cầm lấy một chai rượu xái, rót cho mỗi người một chén.
Hắn mở miệng cười nói: “Ngày hôm nay khoan hẵng về, chúng ta uống chút rượu, buổi tối thuê nhà khách ngủ, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ngày mai tôi sẽ không tiễn các chú!”
Mấy người thấy đây là Giang Châu thành tâm thành ý mời bọn họ ăn, nên cũng không khách sáo nữa.
Lập tức đồng loạt bưng ly rượu lên, cụng với Giang Châu, ai nấy kích động uống rượu.
Vịt nướng lên chậm, mãi đến hơn nửa giờ sau, một bàn vịt nướng mới bưng ra.
* Toàn Tụ Đức (QuanJuDe) là nhà hàng vịt quay Bắc Kinh nức tiếng gần xa. Đây từng là nơi ghé thăm của nhiều nguyên thủ quốc gia. Vào những năm 90, Toàn Tụ Đức bắt đầu nhượng quyền thương mại để nhân rộng tiếng tăm