Chu Nghị nói: “Chuyện là như thế này, tôi cùng em trai cũng kinh doanh quần áo ở Thạch Gia Trang, mở hai cửa hàng may. Đáng tiếc hai năm qua xung quanh đã có quá nhiều cửa hàng quần áo được mở, tất cả đều nhập hàng từ Quảng Châu, công việc làm ăn của chúng tôi kém xa so với hồi trước. “
Người kia cười cười có chút bất lực, rồi thở dài, nhìn Giang Minh thăm dò: “Cái kia… tôi muốn hỏi chút. Quần áo của anh có thể bán cho chúng tôi với giá tiện nghi một chút được không?
Chúng tôi tuyệt đối sẽ nhập hàng với số lượng lớn!”
Hai anh em vốn định đóng cửa tiệm may, sau đó sẽ bắt chước mấy tên nhà buôn kia, đến Quảng Châu nhập hàng về bán.
Trước khi đi, hai người đã hạ quyết tâm đến Bắc Kinh đi dạo một vòng, coi như là ngắm thủ đô một cái.
Không nghĩ tới lại bắt gặp sự kiện khai trương cửa hàng quần áo Đoàn Viên.
Tốt rồi…
Hai người quả thực là bị sợ ngây người!
Bọn họ ngồi xổm ở đây mấy ngày, phát hiện loại quần áo này bán cũng quá chạy rồi.
Kiểu dáng này, chất liệu này, có chỗ nào kém quần áo ở Quảng Châu đâu?
Mà tính khoảng cách ra, lấy hàng từ Bắc Kinh về Thạch Gia Trang gần hơn so với Quảng Châu nhiều!
Vậy nên hai anh em mới họp lại với nhau, rồi quyết định đến đây hỏi xem có thể lấy hàng về bán không.
Giang Minh cũng không quyết được việc này.
Anh cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hai người đợi một lát, để tôi gọi em trai tôi đến, cả hai cùng bàn bạc.”
Lúc này Giang Châu đang ở cửa hàng điện khí Liễu Giang.
Cũng may, hai cửa hàng cách nhau không xa, một cửa hàng đầu phố còn một cửa hàng cuối phố.
Mười phút sau, Giang Minh đã đưa Giang Châu qua đây.
“Đây, là bọn họ, nhìn chút xem. Bọn họ nói muốn mua quần áo, còn hỏi xem có thể mua với giá rẻ hơn không.”
Giang Châu bước vào, mỉm cười bắt tay hai người bọn họ, sau đó đưa 2 người ra khỏi cửa hàng đến quán trà.
“Trong cửa hàng có nhiều người, không tiện nói chuyện.”
Giang Châu cười cười nói.
Hai anh em Chu Nghị Chu Hùng vội vàng gật đầu.
“Đúng, đúng, là tôi cùng em trai không suy nghĩ chu toàn, quên mất việc này.”
Chu Nghị vội vàng nói.
Chu Hùng cũng gật đầu phụ họa: “Chúng tôi không có nhiều văn hóa, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy. Thực xin lỗi.”
Giang Châu cười cười khoát tay.
“Hai người muốn nhập quần áo vào phải không?”
Giang Châu hỏi.
“Đúng! Hai anh em chúng tôi đã tính toán qua rồi. Nếu đi Quảng Châu thì chi phí quá cao, đường lại dài. Ở thời đại này cũng không yên ổn, trong thôn chúng tôi cũng có hai người chết trên đường đi rồi.”
Chu Nghị thở dài, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hai anh em tôi, trên có già dưới có trẻ, nếu có thể mua quần áo từ Bắc Kinh rồi bán lại, tôi nghĩ là sẽ tốt hơn so với việc nhập hàng từ Quảng Châu.
Anh xem… nếu hai chúng tôi nhập hàng với số lượng lớn thì giá có thể rẻ hơn chút không?”
Giang Châu cũng không tiếp lời.
Hắn chỉ gõ nhẹ vào bàn bằng ngón trỏ, sau nâng tách trà lên nhẹ nhàng gật đầu.
“Có thể thì có thể, nhưng có chuyện tối cũng phải nói rõ với các anh.”
Giang Châu nói: “Quần áo của tôi cũng được chuyển từ Phí Thành đến, chi phí trên đường cũng không nhỏ.”
Hắn thực sự nói thật.
Ở thời đại này, phần lớn chi phí cũng là phí vận chuyển.
Không nói những cái khác, chỉ riêng tiền xăng dọc đường của bốn chiếc xe thì đã là hơn 20.000 tệ rồi.
Lại thêm tiền ăn uống, tiêu dùng, chi phí lao động, v. v.
Đây cũng đều là những chi phí lớn.
“Nếu anh thực sự muốn lấy hàng, thì giờ đặt hàng luôn, sau đó đến trực tiếp Phí Thành lấy hàng. Bằng cách này, thì giá cả có thể giảm xuống rất nhiều, anh thấy sao?”
Hai người vừa nghe xong, trong lòng lại bắt đầu suy tư, rồi lại bắt đầu bàn tính.
Khoảng cách từ Quảng Châu đến Thạch Gia Trang là hơn 1.800 km.
Còn từ Phí Thành đến Thạch Gia Trang, chỉ có hơn 800 km.
Chênh lệch đến cả ngàn cây số!
“Thành giao!”
Chu Nghị đồng ý ngay lập tức, anh có chút hưng phấn nói: “Vậy thì tôi đặt hàng ngay, khi nào thì có hàng?”
Giang Châu liền lộ ra nụ cười.
“Bây giờ đặt hàng, ký hợp đồng, thanh toán 30%. Số tiền còn lại thì khi nào đến Phí Thành lấy hàng thì thanh toán sau…”
Ngay sau đó.
Giang Châu giải thích cẩn thận về quy trình, bao gồm địa chỉ, tuyến đường cụ thể, cách liên hệ khi đến nơi, v. v.
Chu Nghị cùng Chu Hùng lúc đầu cảm thấy không ổn.
Tuy nhiên, sau khi nghe Giang Châu sắp đặt xong, hai người đột nhiên lại cảm thấy rất đáng tin cậy!
Mà mấy ngày kế tiếp.
Ngày càng có nhiều người liên tục đến mua quần áo.
Giang Minh nhìn chồng đơn hàng dày cộp, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.
“Tiểu Châu, có nhiều đơn hàng như vậy, chúng ta bán quần áo kiểu gì đây?”
Giang Minh nói: “Cửa hàng của chúng ta hầu như không đủ để cung ứng lượng quần áo này!”
Giang Châu đặt chiếc vali đã sắp xếp xong trước mặt Giang Minh, phủi phủi tay nói: “Cho nên, chúng ta phải trở về một chuyến.”
“Trở về?”
“Đúng, trở về, mở thêm phân xưởng.”
~~~
Sáng sớm hôm sau, sau khi Giang Châu sắp xếp mọi việc ổn thỏa xong thì cùng Giang Minh trở về Phí Thành.
Lần trở lại này mang theo nhiều trọng trách, thế nên không thích hợp mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên.
Mà vào lúc này.
Phí Thành.
Bên trong văn phòng chính quyền thành phố.
Trưởng các bộ phận khác nhau đang báo cáo về công tác của họ.
Một người đứng lên với vẻ mặt phẫn nộ: “Bí thư Lưu, các kho hàng của mấy cửa hàng bách hóa tại thành phố chúng tôi đã trống trơn! Đã hơn một tháng rồi!”
“Tất cả đều do Trần Hữu Chính và xưởng may số ba của Giang Châu liên hợp lại làm ra! Đây chính là lợi dụng xí nghiệp quốc doanh để làm việc riêng, là phạm pháp, phải bỏ tù! Bí thư Lưu, ngài nhất định phải kiểm tra kỹ càng!”
Cả tháng nay, và máy số một và số hai vẫn luôn may quần áo giúp Giang Châu.
Sự kiện này, giống như là giấy không thể gói được lửa vậy, mặc dù Trần Chính Hữu đã giúp Giang Châu lừa gạt khắp nơi, nhưng sau một thời gian dài thì chuyện nào cũng sẽ bị phát giác.
Bất quá bởi vì Trần Chính Hữu lại là tâm phúc của cấp trên, mấy cán bộ kỳ cựu của ủy ban thành phố cũng không kiếm được cơ hội nào.
Lâu lâu mới có một cuộc họp cán bộ, thế nên họ phải nắm bắt cơ hội này để kiện anh ta!
Trần Chính Hữu đang ngồi bên cạnh Bí thư Lưu.
Anh đang cầm bút trên tay, ghi ghi chép chép gì đó, nghe thấy lời này, liền liếc xéo về nơi phát ra giọng nói.
Đó là Triệu Phúc Tân, Giám đốc Sở Công nghiệp và Thương mại của thành phố.
Người này đã giữ chức vụ trên nhiều năm, các doanh nghiệp lớn nhỏ đều do người này quản lý.
Mấy cái cửa hàng bách hóa kia cũng không ngoại lệ.
Vì các cửa hàng bách hóa về cơ bản là đơn vị anh em, kết nối trực tiếp với các xưởng may.
Ngoài ra, ngành công nghiệp quần áo ngày càng bị đình trệ, thế nên Triệu Phúc Tân cũng không mấy chú ý.
Cho đến vài ngày trước, người phụ trách của cửa hàng bách hóa đột nhiên đến nói rằng hàng trong kho đã bán gần hết rồi.
Đã hơn 1 tuần rồi mà vẫn chưa có hàng mới để nhập.
Kết quả không thể đợi được nữa nên mới đi vào nhà máy, thì thấy một nửa nhân công đang làm những kiểu dáng quần áo khác ở bách hóa!
Tìm được manh mối rồi thì sẽ rất dễ để đào sâu tìm hiểu, kết quả là tìm ra sự tình liên quan đến Giang Châu.
Triệu Phúc Tân cực kỳ tức giận.
Đây quả thực là trắng trợn khiêu chiến quyền uy của anh ta!
Hơn nữa lại còn liên quan đến Trần Chính Hữu!
Bí thư Lưu cầm bút, viết vài chữ rồi lại liếc nhìn những người bên dưới.
Chuyện này, dây vào cũng không tốt lành gì.
Thế nên khi thấy bí thư Lưu nhìn tới, thì cả lũ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, căn bản là không dám đáp lời.
Bất quá Triệu Phúc Tân lại có hai người bạn ở đây, hai người này cũng đứng ra với vẻ mặt bi phẫn, rồi bắt đầu chỉ trích một phen, mười phần hiên ngang lẫm liệt