Trịnh Trung Quang hơi sững sờ.
Rồi chợt ông lộ ra vẻ mặt vui cười rồi đưa tay vỗ vỗ vào người mình rồi nói: “Có sao? Có lẽ dạo gần đây bụng dạ khó chịu, ăn không vô nên sụt cân.”
Ông nói xong lại tựa hồ sợ Giang Châu lo lắng, sau khi dừng một chút lại bổ sung: “Giảm cân cũng tốt. Người cũng đã già rồi, gầy thêm một chút thì khỏe mạnh hơn. “
Giang Châu tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn, đang định hỏi thêm, nhưng hiển nhiên là Trịnh Trung Quang không muốn nói ra.
Cầm trong tay bát thuốc đen như mực, ông xoay người đi về phía bên kia tứ hợp viện.
Quay lưng lại với Giang Châu.
Giang Châu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, cau mày, sau khi suy nghĩ một hồi thì quyết định bao giờ đưa chị dâu Diêu Quyên đến Hiệp Hòa kiểm tra thì đưa luôn ông theo cùng.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn lại chào hỏi mấy người trong tứ hợp viện, rồi đi về hướng Tây Đan.
~~~
Lúc đến Tây Đan thì đã gần trưa.
Đêm qua trên tàu hắn mất ngủ cả đêm.
Trên người mang theo không ít tiền cùng với một số ghi chú dịch thuật quan trọng, một khi bị mất thì đó chính là một tổn thất quan trọng.
Nhưng mà khi nghĩ đến việc gặp lại Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên, hắn lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Giang Châu gọi một chiếc xe ba bánh người kéo đi thẳng đến cửa hàng quần áo.
Bây giờ các cửa hàng điện khí về cơ bản đều do Diệp Mẫn Kiệt quản lý.
Anh ấy là người thông minh và làm được việc, công việc lần trước đi Quảng Châu lấy hàng về rồi phân phối, anh làm rất là ổn.
Còn Liễu Mộng Ly cùng Hạ Chiêu Thiến thì làm việc ở chỗ cửa hàng quần áo.
Buổi sáng cửa hàng rất đông khách, còn giờ là buổi trưa, lượng khách qua lại ít người hơn rất nhiều.
Tổng cộng có hai cửa hàng, mỗi người một cửa hàng cùng với hai nhân viên bán hàng.
Khi Giang Châu bước vào, Liễu Mộng Ly đang chào hỏi hai nhân viên bán hàng.
“Hai người cứ về ăn cơm trước đi, chiều lại đến, buổi trưa chị sẽ trông chừng cho.”
Cô dịu dàng cười nói.
Hai tiểu cô nương kia thấy vậy liền vui vẻ khoác tay nhau rời đi, Liễu Mộng Ly nhìn về hướng hai người họ một chốc rồi xoay người, nhanh chóng lấy ra một cuốn sách từ dưới quầy, bắt đầu tỉ mỉ đọc.
Ngay cả ở xa, Giang Châu cũng có thể thấy rõ ràng, đó là một cuốn sách toán học.
Dường như gặp phải vấn đề khó giải, Liễu Mộng Ly lại lấy ra một cây bút bi, nghĩ nghĩ rồi viết vài dòng lên giấy, sau đó lại cau mày rồi bắt đầu đưa đầu bút vào miệng cắn cắn.
Cô đang rất nghiêm túc.
Từ góc độ của Giang Châu nhìn qua có thể thấy mái tóc mượt như nhung và hàng mi dài cong vút của cô ấy.
Làn da mỏng manh, trắng nõn, trong một năm khi hắn tái sinh trở lại này, cô dường như đã trút bỏ được rất nhiều gút mắc, cũng dần chấp nhận bản thân.
Bây giờ…
Giang Châu ngẫm nghĩ, trong lòng cô hẳn là đang rất vui?
Bất quá, với Giang Châu mà nói, hắn hiểu điều đó hơn ai hết.
Kiếp trước cô ấy đã thua thiệt quá nhiều, bây giờ hắn bù đắp đến bao nhiêu cũng vẫn gọi là thiếu, thế nên kiếp này tất cả những gì hắn có thể làm là cố hết sức để đối tốt với bọn họ.
Cảm xúc dâng trào, Giang Châu không kìm được mà bước vào cửa hàng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Mộng Ly sững người một lúc rồi vô thức ngẩng đầu lên nói: “Bạn muốn mua gì? Quần áo nữ hay quần áo nam? Chúng tôi đều là…”
Trước khi cô kịp nói xong, giọng cô bỗng ngừng lại trong cổ họng.
Đôi mắt cô lập tức sáng lên long lanh, kinh ngạc hô lên: “Giang Châu? Anh đã trở lại rồi sao?”
Ở tuổi hai mươi chính là thời điểm bông hoa nhiệt liệt đang nở rộ.
Cô vội vàng đặt quyển sách trên tay xuống, đặt bút bi lên quầy, sau đó chạy ra ngoài, chạy vào trong vòng tay Giang Châu.
Giang Châu lập tức vươn tay ra.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Thân thể mềm mại, hương thơm ấm áp, khiến trái tim vốn đang sóng gió tiều tụy của Giang Châu trong phút chốc tràn đầy lại.
Hắn tựa cằm lên đầu Liễu Mộng Ly, cọ cọ, sau đó cười nhẹ nói: “Ừm, lần này trở về cũng hơi lâu, em và các con đợi cũng lâu rồi đúng không?”
Liễu Mộng Ly đang vùi đầu vào ngực Giang Châu, nghe thấy thế liền thẳng thắn lắc đầu.
“Anh trở về là có chính sự, em cùng con đang sống rất tốt, rất viên mãn, anh đừng lo lắng.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Sau khi nói xong, cô liền dừng lại một chút rồi kéo dài giọng điệu, thanh âm chôn chặt vào trong lồng ngực hắn, ậm ậm ừ ừ nghe không rõ..
“Chỉ là… Đoàn Đoàn Viên Viên rất nhớ anh.”
Giang Châu nghe vậy liền nhướng mày.
Rất nhớ mình sao?
Giang Châu nhớ tới lúc hắn trở về, khi ôm hai đứa nhỏ để hôn một cái, thế mà hai tiểu bảo bối lại không cho hắn mặt mũi, chưa kịp hôn cái nào đã vội vàng muốn xuống chơi cùng anh Hạo Minh rồi.
Cái này mà là gọi là rất nhớ mình sao?
Hai mắt Giang Châu lóe lên, trong lòng hắn đã đại khái hiểu được ý của Liễu Mộng Ly.
Hắn cúi đầu, hôn nhanh lên môi cô, nói: “Đoàn Đoàn Viên Viên rất nhớ anh? Hay là em rất nhớ anh?”
Liễu Mộng Ly: “…!”
Người này!
Có biết cái gì gọi là nhìn thấu nhưng không nói không đấy?
Cô quay đầu lại đỏ mặt không nói thêm lời nào, một lúc sau, cô mới nhận thấy Giang Châu đang siết chặt vòng tay hơn một chút, thì mới thì thào: “Là em rất nhớ anh.”
Thanh âm nho nhỏ, có chút ủy khuất khiến mắt Giang Châu trong chốc lát mờ đi.
Hắn vươn tay vỗ vỗ Liễu Mộng Ly: “Đi đọc sách chút đi.”
Liễu Mộng Ly sững sờ.
Đọc sách?
Tại sao đột nhiên lại để cô đọc sách chứ?
Chỉ là Giang Châu đã nói như vậy thì Liễu Mộng Ly cũng đành đứng dậy đi trở lại quầy, chuẩn bị cầm quyển sách tới để thảo luận bài toán khó kia cùng Giang Châu.
Không ngờ khi vừa quay đầu lại, cô đã thấy Giang Châu đã lập tức kéo cánh cửa chớp trong cửa hàng xuống.
Liễu Mộng Ly sững sờ.
“Sao anh lại đóng cửa?”
Giang Châu quay đầu nhìn Liễu Mộng Ly, đút hai tay vào túi, cười cười đi tới, hơi ngẩng đầu lên.
“Làm chút chuyện nên làm giữa vợ chồng.”
Nói xong hắn liền đi tới, vươn tan cầm lấy quyển sách cùng cây bút trong tay Liễu Mộng Ly.
Cây bút bi là là loại nút bấm kiểu cổ điển nhất, giờ nó đang bị Giang Châu cầm trong lòng bàn tay, ấn nhè nhẹ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Liễu Mộng Ly liền lập tức hiểu ý hắn.
“Giữa ban ngày ban mặt,… Anh nhịn một chút đi.”
Mặt cô nóng lên, phần da thịt đang dựa vào người Giang Châu hình như đang nóng lên.
Người ta đều nói, tiểu biệt thắng tân hôn, nhất là cái tuổi này.
Liễu Mộng Ly sao mà không hiểu chứ?
Vấn đề là, tại lúc này, thì cả địa điểm lẫn thời gian đều không đúng!
Cô vội vàng đi vòng qua Giang Châu để mở cửa, nhưng không ngờ lúc cô vừa lướt qua Giang Châu đã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Lồng ngực áp sát vào nhau, khiến nhiệt độ nóng đến kinh người.
Không đợi Liễu Mộng Ly lên tiếng, Giang Châu đã quay đầu lại, hôn lên vành tai nhỏ của cô.
Hắn hôn dọc theo dái tai, hôn đến tận môi cô, thậm chí Giang Châu còn hơi ấn gáy cô xuống, càng lúc càng hôn sâu hơn.
Trong quầy hàng có rất nhiều quần áo, tất cả đều bị Giang Châu kéo bừa xuống rồi chất thành đống trên mặt đất.
Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng cũng rất vội vã, có một tia ôn như xen lẫn cả chút cảm xúc khi sắp được phát tiết tâm tình.
“Giang, Giang Châu…”
Cô vòng tay qua người hắn, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở bên ngoài cửa.
Tiếng bước chân lặp đi lặp lại khiến tinh thần cô trở lên căng thẳng, đối với phụ nữ thời đại này, cái chuyện kia mà không nằm ở trong phạm vi chiếc giường là đã phá hỏng quy tắc rồi.
Nhưng đối với người đã sống hai kiếp như Giang Châu, thì hắn cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy.