Trần Mã Long đang kinh doanh, tất nhiên anh sẽ nghĩ cách tối đa hóa lợi nhuận của mình.
Nếu chiếm những bộ quần áo này làm của riêng, rồi bán chúng dưới thương hiệu của chính mình thì lợi nhuận sẽ lớn hơn.
Giang Châu tin rằng Trần Mã Long tuyệt đối rõ ràng việc này hơn hắn.
“Không phải là việc làm ăn lâu dài!”
Mặc dù Trần Mã Long vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lời nói của anh cũng đã lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Cậu là người có bản lĩnh, việc làm ăn của cậu sau này nhất định sẽ vươn tới tận Hồng Kông!”
Trần Mã Long châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Đến lúc đó cậu sẽ bán quần áo có thương hiệu của cậu, thế thì quần áo tôi tự đặt thương hiệu sẽ bán được ở đâu nữa?
“Làm ăn thì phải tính đến việc kinh doanh lâu dài, đấy mới là thương nhân.”
Giang Châu mím môi, trong lòng có chút xúc động.
Ách
Khó trách đời trước công việc làm ăn của Trần Mã Long có thể lại thuận buồm xuôi gió đến như vậy.
Anh vừa kiếm được tiền vừa trọng tình trọng nghĩa, thấy tốt thì nhận, về mặt lợi nhuận, anh đơn giản chính là người tỉnh táo trong giới làm ăn.
Công việc làm ăn đời này của anh cũng thuận buồm xuôi gió, còn về phần tình cảm, Giang Châu cũng không biết giới thiệu chị hai cho anh là đúng hay sai nữa.
Nhưng mà hắn cũng tin rằng với phần nghĩa khí này của Trần Mã Long đối với mọi người và công việc, thì ngay cả khi hai người chia tay nhau cũng không có gì khó chịu.
“Cậu muốn cái thân phận doanh nhân Hong Kong kiểu nào? Anh đã tìm được một người có thể giải quyết được vấn đề của cậu, nhưng nếu cậu muốn kinh doanh thì thân phận là một vấn đề lớn, làm thân phận giả sẽ không tốt lắm. Vì vậy, anh sẽ để anh ấy xử lý về phần quy trình cho cậu, nhưng sau đó cậu phải tìm một người mà cậu có thể tin tưởng để sử dụng danh tính của người đó để đăng ký. “
Giang Châu nghe vậy liền trầm mặc một lát.
Trên thực tế thì những gì Trần Mã Long nói rất dễ lý giải.
Sở dĩ Giang Châu muốn đầu tư vào Bằng Thành là vì Bằng Thành có những ưu đãi rất lớn đối với các doanh nhân Hong Kong.
Nhất là đối với quạt điện, điều trọng yếu nhất vẫn là động cơ.
Ở thời đại này, không thể phủ nhận rằng công nghệ động cơ nước ngoài quả thực phát triển hơn trong nước rất nhiều.
Khi mùa hè đến gần, Giang Châu nhất định phải kiếm được nhà máy sản xuất động cơ, và để tiết kiệm chi phí, hắn muốn sử dụng tư cách doanh nhân Hong Kong để sống ở đây.
Thế nhưng nhắc đến doanh nhân Hong Kong, thì phiền phức cũng theo đó mà ập đến.
Nặng nhất cũng là vấn đề về thân phận.
Hắn là người nội địa điển hình, không khó để kiếm một cái thân phận giả để đầu tư phát triển ở Bằng Thành.
Thế nhưng, cái kiểu kinh doanh này cũng giống như Trần Mã Long đã nói, lùi lại từ 20 đến 30 năm trước, một khi mà cấp trên tra ra việc này thì nhất định là sẽ toi cơm.
Kinh doanh giống như xây một tòa nhà bằng từng viên gạch vậy.
Từng bước phải được thực hiện một cách hoàn hảo, để tòa nhà tài chính này không bị sụp đổ trong tương lai.
“Em biết rồi.”
Giang Châu nói thêm: “Hai ngày nữa em sẽ đến Hong Kong một chuyến, đưa người tới đây.”
Trần Mã Long gật gật đầu rồi vỗ vỗ vai Giang Chu, lần này lực vỗ đã giảm đi không ít.
“Cậu là người thông minh, biết cách làm ăn. Nhìn sơ qua anh cũng có thể thấy cậu sắp phát tài!”
Đang trò chuyện bỗng chiếc xe dừng lại.
Hoá ra là đã tới quán cơm.
Lúc nhận phòng, trong đó cũng đã có mấy người, Trần Mã Long lần lượt giới thiệu một vòng, nghe tên và chức vụ được nhắc tới, Giang Châu không tránh khỏi có chút nghiêm túc.
Trong lòng hắn hiểu rõ.
Đây là Trần Mã Long muốn mạng lưới quan hệ cho mình.
Đây có thể coi là chân chân chính chính xem hắn như là người nhà của anh rồi.
~~~ hai ngày sau.
Lúc Giang Châu gặp lại Trịnh Hành, bộ dáng của anh ta xem ra đã đứng đắn hơn không ít.
Anh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, tóc được cắt tỉa lại, mặc vest thắt cà vạt, có một chiếc cặp ở dưới cánh tay, đầu được vuốt sáp bóng mượt kèm theo một cặp kính gọng vàng.
Trông rất là tinh tế và nhẹ nhàng.
Nhưng mà anh vẫn có hai quầng thâm dày dưới mắt, đôi mắt cũng vẫn đỏ ngầu.
Anh đang ngồi ở trong quán cà phê, khi nhìn thấy Giang Châu thì hơi kinh ngạc.
“Tại sao lại là anh?”
Anh vừa tan làm đang chuẩn bị ăn cơm, thì nghe thấy đồng nghiệp báo rằng có người đang tìm mình.
Trịnh Hành rất là nghi hoặc.
Sau khi chuyển ra khỏi Cửu Long thành trại, về cơ bản anh thì đã cắt đứt liên lạc với mọi người trước đây, và giờ gia đình anh coi như là có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Người nào còn muốn tới tìm anh nữa?
Khi bước vào quán cà phê, nhìn thấy Giang Châu đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát sàn, trên tay đang cầm một cốc cà phê rồi nhấp một ngụm, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khác lạ.
Vào những năm 80, mặc kệ là nhịp sống hay là văn hóa sinh hoạt thì Hồng Kông đều khác xa so với đại lục.
Mấy người nội địa chứng kiến được sự phồn vinh của Hồng Kông, ai mà không khỏi kinh ngạc và tự ti từ đáy lòng cơ chứ?
Đó là một loại rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên, rất khó diễn tả.
Giống như lúc trước khi anh đến Hồng Kông năm mười tuổi, khi nhìn thấy những tòa nhà khổng lồ như quái vật kia, anh đã vô cùng kinh ngạc và kèm theo đó là sự tự ti vô song.
Anh cũng đã từng có nhiều tham vọng, muốn nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng cuối cùng, anh cũng đều biến thành lao động nhập cư ở tầng chót nhất.
Mà bây giờ, người gọi là Giang Châu ở trước mặt kia lại đang cầm ly cà phê trông, cực kỳ thong dong tự tại.
Giang Châu đang hơi dựa người vào gian hàng phía sau, ánh mắt thanh đạm tự nhiên, thấy anh tiến đến thì nở nụ cười nhàn nhạt
Đó là một kiểu tự tại tản ra từ trong xương.
Từ giờ khắc này, Trịnh Hành đã hiểu ra, mình xa xa không sánh nổi với người trước mắt này.
“Tôi tìm anh có việc, có phải hay không đã làm phiền anh rồi?”
Giang Châu cười nói.
Nói rồi hắn đẩy ly cà phê đến trước mặt anh.
“Cafe Americano.”
Trịnh Hành nghe vậy liền hơi khựng lại, rồi thấy động tác của hắn rất là uyển chuyển tự nhiên, so với anh còn quen thuộc hơn.
“Cảm ơn.”
Trịnh Hành nói: “Tôi vừa mới tan ca, anh có chuyện gì cứ nói đi.”
“Vậy thì để tôi đi thẳng vào vấn đề.”
Giang Châu nói: “Tôi chuẩn bị đầu tư vào Bằng Thành với thân phận là một thương nhân Hồng Kông, nhưng bởi vì thân phận của tôi không phải người ở Hong Kong, thế nên muốn tìm một người để mở tài khoản. “
“Tôi không có ai đáng tin tưởng ở Hồng Kông, thế nên tôi đến gặp anh. “
Trịnh Hành nghe vậy thì nhướng mày, trong nội tâm có chút do dự.
Tất nhiên Giang Châu biết anh đang lo lắng điều gì.
“Anh cứ yên tâm, lúc đó chúng ta sẽ ký một bản hiệp nghị mỗi người giữ một bản, có nội dung là chuyện đầu tư này không liên quan gì đến anh cả.”
Hắn có chút chế nhạo nói: “Anh thì sợ mất tiền cho tôi, nhưng tôi còn sợ phải chia tiền cho anh hơn cơ. Thế nên cái thỏa thuận này phải tìm luật sư để công chứng. “
Lúc này nghe thấy vậy Trịnh Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt anh lộ ra vẻ vui cười, nói: “Được rồi, tôi vốn nợ anh một cái nhân tình, chuyện này tôi sẽ giúp anh.”
Tuy rằng trong lòng có chút đề phòng, nhưng nghĩ đến việc trước kia Giang Châu chia cho anh 100,000 tệ mà không cần suy nghĩ nhiều, Trịnh Hành liền cảm thấy hình như chính mình mới là người bụng dạ hẹp hòi.
Anh có chút áy náy nói: “Cà phê lần này, tôi mời.”
Giang Châu cũng không từ chối.
100,000 tệ cho một cái nhân tình, không lỗ.
~~~
Sau khi thương lượng xong với Trịnh Hành, mọi chuyện cũng suôn sẻ hơn nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Giang Châu đưa Trịnh Hành đến Quảng Châu. Rồi sau đó tìm đến Trần Mã Long, qua một lượt các thủ tục cuối cùng cũng đăng ký thành công thân phân thương nhân Hồng Kông dưới cái tên “Trịnh Hành”
Sau đó thì mời mấy nhân viên quan chức một bữa cơm ăn uống linh đình.
Từ bữa ăn này đi ra, Trịnh Hành coi như là đã nhìn thấy được các mặt của thế giới.
Anh im lặng đi theo Giang Châu ra ngoài.
“Tối nay anh đi à?”