“Anh Bình, em nghĩ thông rồi.”
Ả vốn rất xinh đẹp, bây giờ con mắt rưng rưng, giọng nói mềm mại thê lương gọi một tiếng, lập tức khiến Lý Cảnh Bình mềm lòng.
“Người nọ là ai, nói ra, ông đây phải nhìn cho kỹ, con mẹ nó đứa nào dám cắm sừng ông!”
Lý Cảnh Bình hút thuốc, thần sắc hung ác, mở miệng chửi ngay.
Trên thực tế, Đặng Thúy Hồng kêu Lý Cảnh Bình tới, cũng không phải vì khai ra Giang Minh Phàm.
Dù sao lời Giang Châu nói, cũng không thể tin hoàn toàn, ả cũng chưa từng nhìn thấy, lỡ như đối phương vì muốn kéo Giang Minh Phàm xuống nước nên cố ý bịa ra cũng không chừng.
Giờ ả muốn tận mắt nhìn thấy, để chứng thực sự việc!
Nếu là thật, thì trở về tố giác cũng không muộn!
Đặng Thúy Hồng con mắt đỏ ngàu, nước mắt lăn dài, vừa khóc vừa nói: “Anh Bình, chuyện này đều là do em không tốt, em bị mỡ lợn làm cho mù mắt, anh cho em một cơ hội, để đi nhìn người đàn ông phụ tình kia…”
Ả bịa ra một câu chuyện.
Ả kể người nọ chính là người yêu của mình trước khi quen anh Bình.
Người nọ từng hứa sau khi trở về nhất định cưới ả, ả tin, sau đó vẫn không còn tin tức gì nữa, ả cũng dần lãng quên, rồi gặp được anh Bình, ả cũng đã thu lại tình cảm.
Nhưng đoạn thời gian gần đây, nghe nói người nọ đã trở về, còn mang theo một cô gái.
Đặng Thúy Hồng vừa khóc vừa giải thích.
“Em thật không có gì với hắn, chỉ là không cam lòng, trước đây tiền hắn học hành còn là do em đưa nữa!”
“Anh Bình, em là cô gái trong sạch từ lúc mới theo anh, anh còn không rõ sao? Sao anh lại tàn nhẫn như vậy, đánh em thành ra như vậy chứ?”
Ả khóc thật tình, nước mắt rơi như mưa, thân hình mảnh mai gầy gò kia khiến Lý Cảnh Bình cau mày.
“Anh để cho em ra ngoài, coi như chấm dứt một tâm nguyện của em, em đi đòi tiền, nếu đòi được tiền, chuyện này coi như bỏ, nếu như không đòi được tiền, anh hãy giúp em xả giận, được không?”
Đặng Thúy Hồng nói xong, không biết mình đã đứng trước mặt Lý Cảnh Bình từ lúc nào.
Trên người ả tuy đều là vết máu, thế nhưng hầu hạ Lý Cảnh Bình nhiều năm như vậy, ả chắc chắn ông ta sẽ tin tưởng.
Quả nhiên.
Lý Cảnh Bình nhìn thấy ả nũng nịu, lại rớt nước mắt, lập tức cảm thấy đau lòng.
Khi Đặng Thúy Hồng bắt đầu theo ông ta, quả thật là một cô gái trong trắng.
Ông ta biết rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Mà lần trước lấy được thư do ả viết, cũng không có chứng cớ thật sự, chỉ kể một số chuyện trước kia.
Câu này khiến ông ta càng tin tưởng thêm vài phần.
Hơn nữa, không thể không nói, đối với một người đàn ông, phụ nữ luôn là điểm yếu lớn nhất.
“Được rồi, nói cái gì vậy?”
Lý Cảnh Bình hạ giọng, nhíu mày, đau lòng vươn tay, kéo ả lại gần.
Lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt trên khóe mắt của ả, nói: “Được, em muốn đi thì cứ đi, nhưng em sống là người phụ nữ của Lý Cảnh Bình anh, chết cũng phải là quỷ của anh, nếu như em trốn, vậy nên nghĩ đến người nhà mình, nghe không?”
Ông ta nói lời này, đương nhiên có sức mạnh của lời này.
Địa phương khác không dám nói, thế nhưng ở mảnh đất huyện thành Khánh An này, ai dám chọc giận ông ta?
Đặng Thúy Hồng mắt đỏ hoe, gật đầu, lại khóc nức nở rồi tựa vào trong lòng của Lý Cảnh Bình.
~~~
Bóng đêm nặng nề.
Khi Đặng Thúy Hồng trở về, sắc trời đã đen kịt.
Ả đạp xe đạp trở về, đến nhà mình, đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy trong sân truyền đến giọng nói.
“Ai đó?”
Giọng nói quen thuộc, ngay sau đó là ngọn đèn trong sân sáng lên, còn có Trương Thúy cầm theo đèn bão đi ra.
Nhìn thấy mẹ của mình, Đặng Thúy Hồng lập tức oà khóc.
“Mẹ…”
Ả khóc nức nở gọi mẹ.
Trương Thúy vừa nghe, lập tức khoác áo, cầm theo đèn bão, vội vã bước ra, rọi đèn qua.
Ôi trời!
Nhìn thấy là con gái của mình, còn là dáng vẻ thê thảm như vậy, lập tức khiến Trương Thúy đau lòng!
“Thúy Hồng à! Con vừa về sao? Cái này tiết Đoan Ngọ, mẹ và ba còn chờ con mãi, con làm sao…”
Trương Thúy nói được nửa câu liền dừng lại.
Bà ta nhìn thấy trên mặt của Đặng Thúy Hồng hơi sưng đỏ, thân hình cũng gầy hốc hác hẳn đi, nhìn sắc mặt cũng rất lạ.
“Sao vậy? Thúy Hồng, con bị làm sao vậy?”
Trương Thúy vội kêu Đặng Thúy Hồng vào nhà, cầm đèn bão, cẩn thận quan sát con gái.
Lúc này chồng bà cũng đã nghe tiếng, ông ta khoác áo khoác đi ra sân, nhìn thấy là con gái trở về, lập tức nhíu mày, trông không quá vui vẻ.
“Không hiểu chuyện chút nào, con gái người ta, ai vào ngày lễ ngày tết không trở lại đưa tiền lễ, thăm cha mẹ của mình chứ?”
Đặng Tiên Tiến vê thuốc là rời bỏ vào trong ống thuốc, rồi rít cộp cộp.
Ông vừa nghĩ đến vinh quang của cả thôn Lý Thất đều bị hai anh em Giang gia chiếm hết!
Trước kịp vào thời điểm ngày lễ ngày tết, khách tới nhà mình nườm nượp, khen ngợi ước ao?
Lúc này thì hoàn toàn trái ngược.
Đoan Ngọ năm nay, nhà thằng cả mang theo vợ trở về nhà thông gia ăn tết.
Tiền trong tay đều bị mang đi, vốn trông chờ Đặng Thúy Hồng về đưa tiền ăn tết, không ngờ đứa con gái này lại không có chí tiến thủ như thế!
Đặng Tiên Tiến càng nghĩ càng khó chịu.
“Bản thân con được sống cuộc sống tốt, cũng không thể quên mất ba và mẹ được chứ? Anh cả của con chưa có con, chị dâu con lại không làm được gì, hiện tại cả nhà đều dựa vào con, sao con lại không hiểu chuyện như thế?”
Đặng Tiên Tiến hung hăng nói.
Trương Thúy vội đưa tay vỗ chồng, nhưng Đặng Tiên Tiến nào chịu nghe?
Đặng Thúy Hồng có vô vàn uất ức cùng đau khổ, đêm hôm khuya khoắt đạp xe đạp gấp trở về, điều ả muốn nhất là tâm sự với ba mẹ, kể khổ một chút, để được ba mẹ vỗ về.
Nhưng những lời này của Đặng Tiên Tiến, không thua gì dội cho ả một chậu nước lạnh.
Trong nháy mắt khiến Đặng Thúy Hồng tỉnh táo lại.
Đúng nha.
Trong cái nhà này, mình vốn không được yêu thương, anh cả anh hai mới được ba mẹ yêu thương.
Nếu như bản thân không có tiền, ả nghĩ mình chắc giờ đang giặt quần áo cho cả nhà, chặt rau heo trong chuồng heo!
Đặng Thúy Hồng lạnh lùng đến đáng sợ.
Ả nhanh chóng lau nước mắt, lại miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau đó, đưa tay lục lọi trong sườn xám một hồi, cầm ra một xấp nhân dân tệ được gói trong khăn tay.
“Ba, mụ, đây là tiền Tết Đoan Ngọ.”
Đặng Thúy Hồng mở ra, đưa tiền cho Đặng Tiên Tiến, sau đó lại dùng khăn tay chấm chấm nước mắt, lộ ra khuôn mặt cười tươi như hoa.
Đặng Tiên Tiến rít hơi thuốc lá cộp cộp, lại nhìn về phía số tiền kia.
Chậc, một xấp tiền lớn, ít nhất 100 tệ.
Ông ta lập tức mừng rỡ, trong đầu nghĩ tiền này giữ lại cho đứa con trai thứ hai cưới vợ mới được.
Vươn tay, nhận lấy, tiện tay nhét vào trong túi, lại gõ tẩu thuốc lá rời vào thân cây hòe già.
“Tiền này ba và mẹ của con có thể lấy không của con hay sao? Đều giữ cho con, sau này làm của hồi môi cho con kết hôn!”
Đặng Tiên Tiến nói, lại quay đầu nhìn về phía Trương Thúy nói: “Ngày hôm nay nhà vừa nấu bánh chưng, cầm hai cái đưa cho Thúy Hồng đi, nhìn xem đã đói thành cái dạng gì rồi!”
Trương Thúy có chút lo lắng nhìn Đặng Thúy Hồng.
Chỉ thấy con gái vẫn cười vô cùng ngoan ngoãn nhìn mình.