(Lời người dịch: có thể có bạn đọc thắc mắc vì sao Mộng Ly xưng hô với nam chính là tui-anh, bởi vì sau bao lần bị đối xử tệ bạc, đặc biệt là bị tát chỉ vì thổi kèn, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với nam chính, nên để xưng hô anh-tui, đến giờ cô vẫn chưa chấp nhận nam chính, khi nào chấp nhận hoàn toàn sẽ thay đổi xưng hô)
Đám thôn dân vừa nghe được tin, lập tức bước nhanh tràn vào nhà của Giang Châu.
Một số là thôn dân hôm qua bán lươn cho Giang Châu, mà càng nhiều hơn, còn lại là sang đây xem mới mẻ.
Lúc này.
Trong sân nhỏ, các thôn dân đứng xếp hàng nhận tiền.
“Chú, của chú 2 tệ 4 hào, cầm chắc nha! Có lươn còn có thể bán cho cháu, bao nhiêu cháu cũng thu!”
“Thím, đây là tiền của Đông Tử nhà thím, cầm chắc, thím nè, chuyện của Đông Tử cho cháu xin lỗi thím, nên sớm nói với chú.”
Trương Thúy Mai nhìn đống xu hào trong tay, lập tức vừa vui lại xấu hổ.
“Ai nha! Tiểu Châu, thím còn phải cảm ơn cháu nhiều nhiều! Thằng nhỏ Đông Tử này, ngày nào cũng lang thang không làm gì cả, cháu còn mang theo thằng nhỏ kiếm tiền, trước đó thím còn hiểu lầm cháu! Thím thật xấu hổ!”
Trương Thúy Mai cất kỹ tiền, sau đó nói: “Thím sẽ mang theo Đông Tử đi bắt lươn, tối nay còn bán cho cháu!”
Nói xong bèn dắt con đi nhanh về nhà mình.
Ruộng nhà mình có rất nhiều lươn.
Nếu về trễ, bị người khác bắt hết, sẽ lỗ lớn!
Lúc này, đám người bên ngoài đang tới đây hóng chuyện, lập tức nghị luận ầm ỉ.
“Trời, thật sự trả tiền kìa! Thứ kia vừa khó ăn lại tanh, lại mua giá 6 hào một cân! Thứ này không phải khắp ruộng đều có sao? Ruột của tui, chỉ cần giẫm một bước là có đầy! Chúng ta nhanh về bắt lươn qua đây, bán lấy tiền, góp chi phí gia đình cũng tốt!”
“Ôi chào, mặt trời sắp mọc đằng tây rồi, lợn mẹ leo cây cũng không phải chuyện lạ, con út của nhà Giang lão tam, lại bắt đầu làm ăn! Quan trọng là thật sự buôn bán đàng hoàng! Chậc! Thật là không ngờ!”
“Tui đi về trước! Lũ kia, chớ bắt lươn trong ruộng của tui!”
~~~
Một đám thôn dân, ríu ra ríu rít bên bức tường ở sân nhà của Giang Châu.
Mọi người tò mò nhìn vào trong sân, lập tức lại nhìn thấy thứ tốt.
“Ôi! Vật kia, có phải bã bánh dầu phộng hay không?!”
“Đâu đâu?! Nơi đó có thứ này hả?! Cả năm nay tui mới mua được mấy miếng, chán lắm! Ở đâu có?!”
“Cái đống chất trên xe không phải sao? Dính dầu, toả hương thơm, chính là bã bánh dầu phộng, còn rất tươi! Cho heo ăn thì không còn gì tốt hơn nữa rồi!”
~~~
Lập tức, có người gân giọng gọi Giang Châu ở trong sân.
“Ai! Con út nhà Giang lão tam, trên xe của cậu phải bã bánh dầu phộng hay không?”
Nghe có người gọi mình, Giang Châu lập tức cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.
“Đúng, ngày hôm nay mới vừa kéo về, giá cũ, 7 xu một cân, 1 miếng nặng mười cân, chú, thím, mọi người có muốn hay không?”
Tốt quá.
Thật đúng là bã bánh dầu!
Mọi người vừa nghe thấy có bã bánh dầu phộng bán, mấy người lập tức trực tiếp nhảy vào sân.
“Ai! Giang Châu, bán cho bác 2 miếng! Heo nhà gầy quá, bác đang lo làm sao vỗ béo cho nó đây!”
“Chú mua 3 miếng! Thứ này không dễ mua! Heo không mập, đến Tết chỉ còn thừa lại thịt nạc, bán cũng khó bán!”
“Dì cũng muốn dì cũng muốn! Rốt cục mua được rồi!”
~~~
Lập tức, một đám người lại như ong vỡ tổ vọt về phía để bã bánh dầu để trên xe.
Giang Châu có chút bất đắc dĩ.
Đang chuẩn bị kêu những người này từ từ chờ mình đừng vội, đã nhìn thấy Liễu Mộng Ly mang theo hai đứa bé, kê một băng ghế nhỏ, để cho hai đứa bé ngồi bên cạnh xe đẩy tay, còn mình thì đứng.
Cô thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không chút ngại ngùng.
“Một miếng bã bánh dầu 7 hào, trả tiền thì cháu bán.”
Mọi người vừa nhìn, lập tức thấy buồn cười.
Đây là vợ ra bán hàng sao!
Người trong thôn, ít nhiều tư tưởng có chút bế tắc.
Tuy chưa nói không mua, nhưng vẫn có mấy người nửa đùa nửa thật chế giễu.
“Phụ nữ làm sao có thể buôn bán, nên làm ruộng giữ con mới được, một miếng bã bánh dầu giá 7 hào, người ta mua nhiều hơn, cô tính được sao?”
“Đúng thế! Vợ của Giang Châu, cô ở đây xem náo nhiệt gì chứ?”
“Con trai của Giang lão tam, cậu có quản hay không?”
~~~
Sắc mặt của Giang Châu hơi trầm xuống.
Hắn biết những người này trên bản chất không có ác ý gì.
Thế nhưng, hắn sợ Liễu Mộng Ly cho là thật.
Song Giang Châu đã đánh giá thấp sự nhẫn nại của Liễu Mộng Ly.
Cô giữ hai đứa bé, cứ như vậy đứng ở bên cạnh xe đẩy tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người.
Khóe môi hơi vung lên một đường cong, ánh mắt bình thản mà chăm chú.
“Các chú các thím, việc khác thì không nói, thế loại chuyện tính sổ toán này thì cháu rất rành.”
Liễu Mộng Ly nói, đưa mắt nhìn một người nào đó trong đám đông.
“Chú Triệu, lúc cháu mới vừa xuống nông thôn, chính là chú cải tạo, chú quên rồi sao?”
Sau khi được nhắc nhở như vậy, thôn dân thôn Lý Thất mới nhớ ra.
Liễu Mộng Ly, là một thanh niên trí thức, người làm công tác văn hoá.
Còn không đợi mọi người nói tiếp, Liễu Mộng Ly lại nói: “Bây giờ thời đại thay đổi, trích dẫn câu nói trên sổ tay, phụ nữ cũng gánh nửa bầu trời, đồng chí phụ nữ chúng ta có chuyện gì không thể làm? Bã bánh dầu này, cháu cũng có thể bán!”
Câu này không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Giang Châu vẫn căng thẳng lo cho Liễu Mộng Ly, chỉ cảm thấy Liễu Mộng Ly trước mắt, trên người cứ như có thêm kiêu ngạo cùng tự tin đã từng biến mất.
Quả thực khiến người nhìn bằng cặp mắt khác xưa!
Nghe Liễu Mộng Ly trích dẫn cả câu trong sổ tay.
Mọi người lập tức im lặng.
Nói đùa.
Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời lời là câu do lãnh đạo nói ra đó!
Nó thực sự được viết trong sổ tay dấy!
Bọn họ ai dám phản bác?