Giang Minh đi nhanh đến thị trấn.
Lúc bước vào phòng bệnh, lại phát hiện Giang Phúc Quốc đứng một chân trên mặt đất, chống gậy, mồ hôi đầy đầu.
Con mắt của Tề Ái Phân đỏ ngàu, đứng ở một bên, uất ức đến rơi nước mắt.
Giang Minh bị dọa cho giật mình, bước nhanh tới.
“Ba, mẹ, làm sao vậy? Chân của ba bị gì nữa sao? Bác sỹ lại đến rồi à?”
Nghe giọng của Giang Minh.
Lập tức, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về anh.
“Ai nha! Minh Nhi! Con trở về rồi!”
Tề Ái Phân vội chạy tới chỗ con, gạt đi nước mắt, nói: “Cha con không nghe khuyên bảo, mẹ bảo ông ấy nằm yên, thế nhưng không chịu nghe, tính tình ngang bướng như con lừa! Con xem đi, cứ đứng mãi, làm vậy sao có thể được chứ?!”
Giang Phúc Quốc cau mày, trừng Tề Ái Phân t.
“Suốt ngày đều nằm nằm nằm! Chân này nếu như không còn, tui có thể nằm cả đời!”
Giang Phúc Quốc cực kỳ phiền não, thở hổn hà hổn hển.
Ông nói, quay đầu nhìn Giang Minh, có vẻ tùy ý nói: “Thế nào? Nhìn thấy chưa?”
Lời này của ông, nghe có vẻ lơ đãng hỏi.
Thế nhưng, Giang Minh biết, lúc này cha mình đang vội muốn chết!
“Thấy rồi.”
Giang Minh nhẹ nhõm hơn không ít.
2,000 tệ tiền thuốc men.
Anh vốn cảm thấy một tòa núi lớn ép đến mình anh không thể ngóc đầu lên nổi.
Thế nhưng, Giang Châu mang đến 350 tệ, lúc nãy theo hắn trở về, bán bã bánh dầu lại kiếm được 50 tệ.
Hơn nữa, trước khi tới thị trấn xem bệnh, Giang Minh mượn ở trong thôn hơn 100 tệ.
Mặc dù ở bệnh viện mấy ngày nay tốn không ít.
Thế nhưng vẫn còn có hơn 50 tệ.
Nói cách khác, lúc này, trong tay bọn họ đã có 450 tệ!
Tuy còn cách 2,000 tệ khá xa, nhưng Giang Châu vẫn còn đang kiếm tiền, bán lươn chắc có thể kiếm được rất nhiều.
Còn có mình kêu vợ về nhà mẹ đẻ mượn chút tiền.
Hai ngày này mình chạy nhiều một chút, trở về giúp đỡ Giang Châu bán thêm vài chuyến bã bánh dầu.
2,000 tệ này, thế nào cũng có thể gom đủ!
Giang Minh cũng không dối gạt. Đem việc mình theo Giang Châu chuyến này, làm sao kiếm tiền, kiếm bao nhiêu tiền, rồi cùng Giang Châu bán lươn như thế nào.
Nói hết trong một lần.
“Ba, tiền này của Giang Châu, hẳn chính bản thân em ấy kiếm được.”
Giang Minh nói: “Con quan sát kỹ rồi, việc kiếm tiền này cũng phải hai ngày rồi, cũng chính là mấy ngày chúng ta rời thôn, thôn bên cạnh cũng bắt lươn chở tới đây bán, không giống như là giả.”
Đầu óc của Giang Phúc Quốc ong ong.
Lợi nhuận 50 tệ?
Có cả xe lừa kéo xe?
Còn có lươn, 6 hào một cân?
Món đồ kia, thật đáng tiền như vậy?
Giang Phúc Quốc có chút không rõ.
Thế nhưng, ông hiểu rất rõ tính tình của con trai lớn mình.
Tuyệt đối không thể giúp thằng ranh đó nói sạo.
Trong khoảng thời gian ngắn, nước mắt của Tề Ái Phân lại rớt xuống.
“Đứa bé này, sao không nói với chúng ta một tiếng, một mình đi buôn bán, thời đại này loạn cỡ nào chứ?”
Tề Ái Phân lau nước mắt nói: “Xe đẩy tay, 300 cân, một mình nó đẩy, đẩy sao nổi? Đứa bé này, không muốn sống nữa sao?”
Giang Phúc Quốc nhìn vợ, nhíu mày lại.
“Đàn ông trưởng thành, bỏ chút sức lực thì đã làm sao?”
Giang Phúc Quốc nói: “Tốt vậy sao, dù sao cũng mạnh hơn đi con đường tà môn ma đạo! Mệt thì có mệt, nhưng có thể kiếm tiền nuôi sống vợ con là được!”
Lúc này Giang Minh đang thu dọn đồ đạc rồi.
“Ba, chúng ta không cần nói nhiều, đi tỉnh thành chữa chân cho cha, tuyệt đối đừng chậm trễ.”
Tề Ái Phân nghe vậy cũng vội vàng đi qua hỗ trợ dọn dẹp.
Dù sao cũng chẳng có mấy thứ.
Một cái túi thôi là đủ chứa hết.
Giang Minh mang theo đòn gánh tới.
Anh để tất cả mọi thứ vào thúng rồi gánh đòn gánh lên, nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện.
Sau đó Tề Ái Phân gánh đòn gánh, Giang Minh cõng Giang Phúc Quốc, ba người nhanh chóng ra bến xe mua vé đi tỉnh thành.
~~~
Thôn Lý Thất.
Hơn 8 giờ tối.
Giang Châu mua vài cái sọt trở về.
Ngày hôm nay thu lươn rất nhiều.
Đánh giá sơ qua, chắc phải khoảng ngàn cân.
Kéo xe lừa đi một chuyến, lợi nhuận ròng có thể lên tới 400 tệ.
Hơn nữa vận chuyển bã bánh dầu trở về bán.
Lợi nhuận trong một ngày xấp xỉ 500 tệ.
Điều này cũng tức là, còn 3 ngày nữa thì có thể gom đủ tiền thuốc men.
Phẫu thuật trong bệnh viện, cũng cần một thời gian.
Ba ngày, vậy là đủ rồi.
Giang Châu cũng bình tâm lại.
Hắn đang cầm muôi múc nước, múc một muôi đầy nước vào cái sọt bằng ny lon.
Lúc này khí trời đang trở nên nóng hơn.
Làm ăn sẽ càng khó thực hiện rồi.
Khoảng thời gian xe lừa từ nơi này vội vàng đi lên huyện thành, ít nhất cũng phải mất 1 giờ.
Kéo hàng, đi chậm, khí trời nóng lên, chết sẽ càng nhiều hơn.
Kiếm không được tiền thì thôi, không chừng còn lỗ vốn.
Quan trọng nhất là lươn trong thôn, dẫu sao vẫn có hạn.
Qua một đoạn thời gian nữa, tiến vào mùa mưa dầm, mưa to cả ngày lẫn đêm, mặt đất toàn là bùn.
Kéo hàng nặng như vậy, xe lừa không thể nhúc nhích nữa.
Giang Châu nghĩ, tối đa buôn bán lươn thêm một tháng nữa, chắc hắn phải tìm đường làm ăn kiếm tiền khác.
Nhưng chuyện đó còn xa.
Điều hiện tại hắn phải làm, chính là thu thiệt nhiều lươn, trước khi bị người khác phát hiện cơ hội làm này ăn, tận khả năng kiếm đủ thùng tiền thứ nhất.
“Lộc cộc…”
Bên ngoài viện bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Giang Châu sửng sốt, buông muôi múc nước cầm trong tay, đi về phía cửa.
“Ai đó?”
Giang Châu hỏi.
“Là chú!”
Là giọng của trưởng thôn Giang Trường Bảo.
Giang Châu vội mở cửa.
“Chú? Sao vậy?”
Giang Châu mở cửa đã nhìn thấy Giang Trường Bảo đứng ở ngoài cửa.
Cầm trong tay tẩu thuốc, gõ vào cửa nhà mình.
“Thằng nhóc này, không để chú vào rồi nói sao?”
Giang Trường Bảo nhìn Giang Châu.
Giang Châu phản ứng kịp, vội cười cưới tránh đường.
Giang Trường Bảo đi vào sân.
Liếc mắt liền thấy rất nhiều cái sọt đặt quanh sân.
Đương nhiên còn có xe đẩy tay của nhà mình.
Nói đúng ra, là xe đẩy tay ông “bán “cho Giang Châu.
“Cháu thật sự bắt đầu thu lươn?”
Giang Trường Bảo rất kinh ngạc hỏi.
Ông dù gì là trưởng thôn.
Mấy ngày nay ít người cũng nghe nói, con trai của Giang lão tam, lại bắt đầu thu lươn.
6 hào một cân lận đấy!
Không ít nông dân trong làng, sáng sớm đã đi bắt lươn.
Lũ trẻ này cũng không thể bỏ qua, dụ dỗ lừa gạt, vừa mua kẹo lại làm cho đồ ăn ngon.
Kết quả lũ trẻ cầm móc sắt câu, thật vất vả câu một ngày, đưa tới chỗ Giang Châu ký sổ, hôm sau cũng đổi lấy tiền.
Tiền vào túi chưa nóng đít, đã bị bố mẹ của mình lấy đi, nói dành để cưới vợ, lo chuyện học hành.
Lũ trẻ khóc oa oa.
Giang Trường Bảo dỗ rất nhiều đứa.
Vôn còn tưởng rằng Giang Châu chỉ buôn bán bán lẻ.
Nhưng tới đây mới phát hiện, nơi này gọi là bán lẻ?
Đây rõ ràng chính là làm ăn lớn!
“Số lươn ở chỗ cháu, phải lên tới bảy tám trăm cân đấy!?”
Giang Trường Bảo khiếp sợ nhìn lướt qua rất nhiều sọt lớn sọt nhỏ trong sâm.
Giang Châu gật đầu, cười nói: “Đúng vậy chú ạ, kiếm miếng cơm ăn, cũng hết cách, cháu lang thang quen, vai không thể gánh tay không thể cày, chỉ có làm chút món làm ăn nhỏ.”
Giang Trường Bảo đang rít thuốc cũng bị nghẹn trong họng, nhổ ra không được, nuốt xuống lại sợ bị sặc chết.
Thằng nhóc mày được lắm.
Món làm ăn cả trăm tệ!
Vậy mà còn kêu nhỏ?!
~~~