Ánh mắt Hà Loan Loan ướt át: “Thầy Trương, em căn bản không biết chuyện này! Là mẹ em nói với em là em không có thi đậu, cho nên em mới không đi học cấp ba! Khi đó em cũng từng nghĩ đến việc hỏi thăm thành tích, thế nhưng mẹ em dẫn em đi tìm một vị giáo viên họ Lưu, thầy Lưu nói em đúng là không thi đậu, em trở về khóc vài ngày, sau đó gặp phải ngày mùa, mỗi ngày đều không có thời gian, cứ như vậy bỏ qua việc tìm thầy hỏi một chút.”
Thầy Trương sững sờ, tức giận vô cùng: “Bọn họ đám khốn kiếp này! Bọn họ căn bản không biết thành tích của trò tốt bao nhiêu! Nếu như lúc trước trò đi học cấp ba thì hiện tại trò chính là sinh viên đại học đó!”
Hiện tại là năm 1985, nếu lúc trước Hà Loan Loan thuận lợi học cấp ba, dựa theo thiên phú và mức độ chăm chỉ của Hà Loan Loan thì khẳng định đã lên đại học!
Hà Loan Loan, là học sinh ưu tú nhất sau bao nhiêu năm ông ấy đứng lớp gặp được!
Thấy thầy Trương chau mày, con mắt đỏ lên, Hà Loan Loan cũng nghĩ đến bản thân mình đời trước.
Nếu như không có Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh, cô sẽ trải qua một cuộc đời tốt đẹp!
Cũng may, hiện tại có thể bắt đầu lại cũng không muộn.
“Thầy Trương, em sẽ không bỏ cuộc, em đang tự học chương trình học cấp ba, sớm muộn vẫn sẽ tham gia thi đại học! Chỉ là chuyện suất học trung học bị chiếm, em hi vọng thầy có thể giúp em làm chứng”
Thầy Trương gật đầu: “Đây là đương nhiên, trò tính thế nào nói cho thầy nghe một chút, thầy đều phối hợp!”
Hà Loan Loan và thầy Trương cùng nhau trực tiếp đến đồn công an.
Chờ lúc Hà Loan Loan về đến nhà đã một giờ chiều.
Hôm nay là Trần Thúy Hoa nấu cơm, bà ta nấu một nồi thịt heo khoai tây, đối với nhà họ Hà mà nói đây là món ngon hiếm có, nhưng Trần Thúy Hoa không để phần cho Hà Loan Loan.
Hà Thủ Phúc: “Loan Loan trở về khẳng định sẽ đói bụng, vẫn là để phần cho con bé một chút, trong nhà hiếm khi được ăn thịt.”
Trần Thúy Hoa trực tiếp cất chén: “Ăn thịt là bởi vì Linh Linh bị thương, Hà Loan Loan muốn ăn thịt thì nó có thể đi mua. Nào có người đi làm mấy năm, tiền lương đều lấy hết? Cái thứ không hiếu thuận này cũng xứng ăn thịt?”
Hà Thủ Phúc há hốc mồm, vốn là muốn cãi nhau với Trần Thúy Hoa, Hà Linh Linh nũng nịu: “Cậu, chân cháu đau quá, cậu có thể đi rửa cho cháu quả táo hay không?”
Rửa táo xong, Hà Thủ Phúc mãi cho tới trong nhà bếp vẫn nói: “Loan Loan là con gái chúng ta, bà có bất công thế nào cũng phải để phần cho con bé một bát cơm!”
Thấy thái độ của ông ấy nghiêm túc, Trần Thúy Hoa hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng quan tâm.
Trong lòng bà ta không thích người đàn ông Hà Thủ Phúc này, nhìn trung thực một câu không nói, nhưng nói đến nói đi lại cố chấp vô cùng, một câu dỗ dành phụ nữ cũng không biết nói, cả ngày chỉ biết làm việc, cũng không thấy làm nên chuyện lớn gì!
Đợi đi, đợi đến khi gả Hà Loan Loan đi, Hà Linh Linh lấy được công việc giáo viên cấp ba, lại tìm được nhà chồng tốt, sau khi Hà Thủ Phúc xảy ra chuyện thì bà ta sẽ có thể tái…
Hứa Thiết Ngưu đã hứa hẹn với bà ta, chờ Hà Thủ Phúc vừa chết, Hứa Thiết Ngưu sẽ ly hôn với bà vợ hiện tại, sau đó cưới bà ta!
Trần Thúy Hoa rửa bát, đắc ý bắt đầu hát khúc.
Sau đó liền nghe thấy cửa lớn có tiếng động, tiếng nói của Hà Loan Loan cũng vang lên: “Mẹ, mẹ có ở nhà không?”
Trần Thúy Hoa lúc này dắt họng lên mắng: “Cái thứ xúi quẩy!! Tao biết ngay là mày lấy tiền làm chuyện xấu!! Thứ phá của! Mày còn biết trở về hả? Ở bên ngoài chưa bị đàn ông chơi chán đúng không?”
Mặc dù đã bị Hà Loan Loan uy hiếp, nhưng Trần Thúy Hoa vừa nhắc tới Hà Loan Loan là vẫn muốn mắng.
Dù sao mắng từ nhỏ đến lớn, trong thời gian ngắn, bà ta không muốn thay đổi, cũng không thay đổi được.
Dù sao, hai ngày nữa Hà Loan Loan sẽ muốn xảy ra chuyện, đến lúc đó đưa cho nhà trai một bát thuốc, Hà Loan Loan nào còn có miệng nhắc tới Hứa Thiết Ngưu?
Trần Thúy Hoa không biết là, lúc này có mấy người đến sân nhà họ Hà.
Có người của đồn công an, có thầy Trương, còn có thôn trưởng thôn Đông Phong!