Lời của cô ta vừa dứt, mấy người Hạ Lâm, Thạch Lỗi đều nhìn Diệp Tinh trịnh trọng nói cảm ơn.
“Mọi người không sao là tốt rồi.” Diệp Tinh cười.
Cuối cùng, tất cả mọi người xuống núi.
“Thư Lạc Y, hay là chúng tôi tiễn anh một đoạn?” Diệp Tinh nhìn Thư Lạc Y nói.
“Không cần, Diệp Tinh, tôi còn phải tập hợp lại với bạn tôi.” Thư Lạc Y cõng em gái mình, lắc đầu nói.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, trên mặt có một tia mong đợi, nói: “Vậy việc chữa trị…”
Vừa nãy nhìn thấy bản lĩnh của Diệp Tinh, trong lòng anh ta đã tin tưởng Diệp Tinh hơn rất nhiều.
“Nếu tôi có thể chữa, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.” Diệp Tinh cười nói.
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Vị Lạc Hoàng nhanh chóng vùng lên trong thời kì tận thế đen tối này không ngừng nói cảm ơn.
…
Hai tiếng sau, xe đi tới đại học Thượng Hải.
“Phù! Cuối cũng về rồi! Bây giờ tôi muốn trở về chiếc giường an toàn của tôi ngủ một giấc thật ngon.” Trương Mộng nắm chặt tay kiên định nói.
Lập tức, những người khác đều bật cười.
Có điều trở về sân trường quen thuộc, tinh thần bọn họ cũng hoàn toàn được thả lỏng, cảm thấy rất mệt.
“Tiểu Ngư, em cũng phải nghỉ ngơi tử tế nhé!” Diệp Tinh dặn dò.
“Em biết rồi.’ Lâm Tiểu Ngư gật đầu.
…
Sau khi lái xe rời khỏi đại học Thượng Hải, hắn lại quay lại núi Hỗn Nguyên, một mình đi tới một khu vực.
“Chít chít!”
Vừa tới đây, lập tức một con bọ cánh cứng bò lên người hắn, chính là tiểu Hắc.
“Đây là cái gì?”
Lúc này mấy cái chân tiểu Hắc đang ôm một viên tinh thạch kì dị hình thoi màu tím.
“Tiểu Hắc, mày ra ngoài lâu như vậy chỉ vì thứ này?” Diệp Tinh cẩn thận xem xét viên tinh thạch hình thoi màu tím, nghi ngờ hỏi.
“Chít chít!” trùng tầm bảo gật đầu, sau đó lại quay người lao tới một phía.
“Ở phía đó có đồ?” Nháy mắt Diệp Tinh hiểu ý của trùng tầm bảo, hắn đi theo sau, nhanh chóng tiến lên.
Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới một nơi, nơi này xung quanh toàn bộ đều là cây, trừ cây ra thì chẳng có thứ gì khác.
“Tiểu Hắc, mày đưa tao tới nơi này làm gì?” Diệp Tinh có chút không hiểu.
“Chít chít!”
Trùng tầm bảo tiểu Hắc không ngừng kêu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào viên đá trong tay Diệp Tinh.
“Lẽ nào nơi này có liên quan tới viên tinh thạch tím này?” trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.
Hắn mở tay phải ra, xem xét kỹ tinh thạch.
Vù!
Chính vào lúc hắn mở lòng bàn tay ra, bỗng nhiên viên tinh thạch màu tím này trực tiếp bay tới một nơi, sau đó bay lơ lửng trong không trung.
“Răng rắc!”
Sau đó, không trung trước mắt hắn xuất hiện một vết nứt dài một mét, viên tinh thạch tím này giống như chìa khóa, trực tiếp mở cánh cửa này ra.
Vết nứt nháy mắt mở rộng, hư không xung quanh dường như nháy mắt yên tĩnh lại, một cỗ tà khí bỗng nhiên tuôn ra.
“Đây… đây là?” Trong mắt Diệp Tinh đột nhiên lộ ra một tia kinh hãi.
Hắn nhìn thấy trong vết nứt trước mắt xuất hiện một thi thể động vật cực lớn.
Tổng thể con vật này trông rất giống bọ cạp, nhưng lại được phóng to gấp nhiều lần, toàn thân đen như mực, phần lưng như mọc ra một chiếc chuôi đao, tản ra hàn quang, phía trên còn có những đường vân kì quái, dường như một hoa văn huyền ảo nào đó khắc lên.
Một đôi mắt màu tím, trên trán còn có một mắt nữa, ba con mắt, từng cỗ tà khí đang không ngừng tản ra.
“Sinh vật trong khe nứt không gian?” Trong lòng Diệp Tinh kinh hãi.
Diệp Tinh cảm nhận rất rõ ràng cự thú trước mắt đã chết, nhưng toàn thân lại cứng như sắt, không hề có dấu hiệu thối rữa, tĩnh toán đơn giản một chút, cự thú này phải dài tới ít nhất cả trăm mét!
“Sinh vật thần thoại ư?” Diệp Tinh hoàn toàn bị chấn động.
Cỗ tà khí đó tản ra, cho dù cách khe nứt không gian, dưới cỗ tà khí này, hắn cũng cảm thân thân thể khó mà cử động, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ngoài tà khí ra, dường như còn có một cỗ uy áp khổng lồ.
Cho dù bọ cạp khổng lồ chết không biết đã bao lâu, nhưng uy áp này lại vẫn tồn tại như cũ, đây là một loại áp chế tới từ sinh mạng, đứng trước mặt, Diệp Tinh cảm thấy bản thân mình chỉ như con sâu cái kiến, không có bất cứ lực chống cự nào.
Hắn cũng không sinh ra nổi bất cứ lòng chống cự nào.
Bọ cạp khổng lồ khủng bố cứ vậy mà ở trong khe nứt không gian, không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Trong lòng Diệp Tinh chấn động.
Còn cả tám cây cột đen không lồ của một năm sau, cộng thêm thứ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt này, giống như sinh vật thần thoại của thần ma vậy, thế giới này không ngừng lật đổ nhân thức của Diệp Tinh, rốt cuộc là hình thức tồn tại như thế nào, không một ai biết.
Vù…
Bỗng nhiên, một tiếng chấn động kỳ lạ phát ra, vết nứt trong không trung lại khép lại.
Sinh vật thần thoại biến mất, lập tức Diệp Tinh cũng cảm nhận được áp lực trên thân mình biến mất không thấy, âm thanh bốn phía lại vang lên.
“Phù!” thở dài một hơi, lúc này tim Diệp Tinh vẫn không ngừng đập mạnh.
Vừa nãy dưới cỗ tà khí đó hắn như một con thuyền lá giữa đại dương, bất cứ lúc nào cũng có thể lật.
“Hình thức của không gian này như thế nào vậy? Sao lại có thi thể mãnh thú to như thế?” Diệp Tinh thầm nói.
Không gian vốn là vô hình, chỉ là một khái niệm đơn lập, bây giờ lại giống như bản chất vậy.
“Chít chít!”