Ném thi thể ra ngoài, trong lòng Vương Tam Đại thậm chí còn có cảm giác muốn nôn khan, mấy người Lân Pha cũng vậy, có điều bọn họ đều đang cố gắng thích ứng.
Bảy người Diệp Tinh ăn vài thứ, mà chín người còn lại thì sợ hãi đợi ở bên cạnh, tuy rằng đói, nhưng mà bọn họ không dám nói gì.
Ngay cả Trương Mặc cũng bị giết chết một cách dễ dàng, bọn họ có năng lực gì chứ?
Ánh mắt bọn họ ngẫu nhiên nhìn về phía ngoài biệt thự, nhìn đêm tối khôn cùng ngoài kia, trong lòng có một loại cảm xúc bi thương dâng lên.
Tại thế giới đột nhiên biến hóa này, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu đây?
……
Trận mưa to vẫn rơi suốt ba giờ lúc này mới rốt cuộc ngừng lại.
“Tiếp tục xuất phát.” Diệp Tinh đứng lên nói.
Hắn cũng muốn nhanh chóng đi đến Tây An.
Xe tiếp tục chạy, có điều nửa giờ sau lại xuất hiện biến cố.
“Rống!” “Rống!”
Phía trước, có vài tiếng gầm gừ truyền đến, ngoài ra còn có tiếng thét chói tai của một nhóm người.
Mấy người Diệp Tinh dừng xe lại, nhìn về phía xa xa, nơi đó có hơn mười chiếc xe đang đậu, có đèn xe chiếu rọi, giúp đám người Diệp Tinh nhìn rõ tình huống phía trước.
Nơi đó có tổng cộng khoảng mấy chục người, gần như lứa tuổi nào cũng có, phần lớn đều còn rất trẻ, hơn một nửa trong đó cầm vũ khí trong tay.
Có điều những vũ khí này cũng không phải là từ cây cột khổng lồ màu đen, mà là một ít gậy gỗ thô to, còn có một ít là dao gọt hoa quả và cả những thứ khác.
“Hả?” Bỗng nhiên Diệp Tinh nhìn về phía một chỗ, nơi đó có một cậu trai trẻ cao 1.75m đang không ngừng tránh né công kích của dị thú.
Mà trong tay cậu trai trẻ này dắt một cô bé, cô bé thoạt nhìn khoảng tầm 6, 7 tuổi, trên mặt lấm lem, rõ ràng còn có dấu vết nước mắt chưa khô.
“Hóa ra là Tôn Việt, cậu ta ở cùng những người này?” Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Lúc trước hắn gửi tin nhắn cho một số người, trong đó cũng có Tôn Việt, hiện tại xem tình huống này, rõ ràng Tôn Việt không có nghe lời của hắn đi Tây An trước.
Cô bé Tôn Việt dắt trong tay hiển nhiên là Tiểu Đồng Đồng.
“Cứu người!” Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh trầm giọng nói.
Ngay lập tức, trong tay đám người Vương Tam Đại, Lân Pha, Thư Lạc Y xuất hiện vũ khí, nhanh chóng đi tấn công đám dị thú này.
Dưới sự công kích của bọn họ, mấy con dị thú nhanh chóng bị đánh chết.
“Thật tốt quá, mấy con vật này rốt cuộc đã chết!”
“Thật là lợi hại, những vũ khí mà mấy người này cầm trong tay là gì vậy? Vậy mà dễ dàng chém những động vật này làm hai nửa.”
……
Trên mặt đất có thi thể, mùi máu tươi tràn ngập, làm người ta buồn nôn.
Trong mắt một số ít người còn sống sót hiện lên vẻ may mắn, trên mặt bọn họ lộ vẻ kính sợ nhìn đoàn người Diệp Tinh.
Một số ít còn lại nhìn thi thể trên mặt đất, vẻ mặt bi thương.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân con tỉnh lại đi, cha chỉ có một đứa con trai là con, mẹ con đã mất rồi, con lại đi nữa thì cha phải làm sao bây giờ đây?” Một người đàn ông trung niên vẻ mặt đau thương khóc lớn, ôm chặt một thi thể trên mặt đất.
“Mẹ, chúng ta an toàn, mẹ nhất định phải gắng gượng.” Một bên khác, một người phụ nữ trung niên bị trọng thương, con gái của bà không ngừng an ủi, nhưng người phụ nữ trung niên kia rõ ràng không sống nổi.
Trên mặt đất, từng tiếng khóc nức không ngừng truyền đến.
“Sao lại bỗng nhiên biến thành như thế này chứ?” Có người ngơ ngác ngồi dưới đất, tuyệt vọng nhìn bóng tối phía chân trời.
Rõ ràng mấy tiếng trước vẫn còn tốt lành, thế mà lại bỗng nhiên biến thành tình cảnh hiện tại.
“Anh Diệp.” Tôn Việt hiển nhiên nhìn thấy Diệp Tinh, nhất thời nước mắt trên mặt liền chảy ra.
Lúc trước Diệp Tinh nhắn tin cho anh ta, nhưng mà anh ta gọi điện thoại lại cho Diệp Tinh lại không được, anh ta liền trực tiếp xác định tin tức kia là tin giả, có thể là có người nhặt được di động của Diệp Tinh cũng không chừng.
Đương nhiên, cho dù biết là Diệp Tinh nhắn, anh ta cũng sẽ nghĩ rằng liệu có phải là Diệp Tinh bị kích thích gì đó hay không, trong đầu xuất hiện ảo giác.
Nhưng mà, lúc đến thời gian trong tin nhắn, tám cây cột khổng lồ màu đen từ trên trời giáng xuống, toàn bộ thế giới thật sự chìm vào bóng tối.
Nghĩ tới tin nhắn, Tôn Việt trực tiếp chuẩn bị đi Tây An.
Chỉ là chưa kịp ra khỏi cửa nhà, cha mẹ anh ta đã gặp phải công kích, chết ngay lập tức, còn anh ta mang theo em gái đã bị hoảng sợ chạy về phía Tây An.
Một mình mình không an toàn, cho nên Tôn Việt đưa tin nhắn cho người khác xem, những người đó dưới sự sợ hãi giống như là tìm được một tia hi vọng, cho nên nhiều người tập hợp lại với nhau, đi về phía Tây An.
Thượng Hải không an toàn, còn không bằng đi tìm một cơ hội sống.
Nhưng mà, ven đường đi dị thú không ngừng công kích, số người của bọn họ đang không ngừng giảm bớt, hiện tại chỉ còn lại những người này.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Diệp Tinh nhìn Tôn Việt nói.
Tôn Việt kể lại sự việc một lần, trong mắt tràn đầy nước mắt, bi thương nói: “Anh Diệp, em nên tin lời anh nói, nếu vậy cha mẹ em cũng sẽ không phải chết.”
Anh ta nắm tay em gái Tiểu Đồng Đồng của mình.