Nói xong, Lư Vân Đạt động thân, tay phải vung lên.
Vút!
Một luồng phong nhận nháy mắt xuất hiện, nhanh chóng đánh về phía Kim Vũ.
_*Phong nhận: Luồng gió sắc bén_
_*Phong nhận: Luồng gió sắc bén_
“Cút đi cho ta!” Kim Vũ gầm nhẹ, vung trường kiếm trong tay, muốn ngăn lại.
“Grào!”
Dường như có một tiếng gầm của cự thú truyền tới, ánh đó ánh sáng màu đen tụ lại, hợp thành một con cự thú màu đen kì lạ.
Cự thú màu đen gào thét, trực tiếp đón nhận luồng phong nhận đó.
“Oành!”
Hai luồng tấn công nhanh chóng va chạm với nhau.
Vút!
Phong nhận đánh tới, giống như một lưỡi dao sắc bén, thân thể cự thú màu đen đó lập tức bị thành hai nửa.
“Cái gì?” Thấy vậy, mặt Kim Vũ lộ ra sự kinh hãi.
Chiêu tấn công mạnh nhất của anh ta dễ dàng bị phá bỏ như vậy! Cho dù là Côn Nhất cũng không thể làm được!
“Không chịu nổi một chiếu, đây là thực lực của người đứng thứ hai Thiên Lan Giới sao? Ngay cả một chiêu tấn công của ta cũng không chịu nổi, xem ra mấy lần liền Thiên Lan Giới không có người gia nhập được vào thế lực của chúa tể thế giới Hạo nguyên là có lí do.” Mặt Lư Vân Đạt mang theo một nụ cười, nói.
So sánh một chút, thực lực của Thiên Lan Giới quả thật rất yếu.
“Hừ” Kim Vũ hừ lạnh một tiếng, trông có vẻ rất tức giận, có điều trong lòng anh ta lại không nghĩ vậy.
Trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ, đó là…
“Chạy!”
Cả người Kim Vũ được quấn một luồng ánh sáng đen, tốc độ cực kì nhanh. Biết rằng bản thân không phải đối thủ, Kim Vũ lập tức lựa chọn bỏ chạy.
Vút!
Nhưng, lại một luồng phong nhận đánh tới, Kim Vũ cảm nhận được sinh lực của bản thân nháy mắt biến mất.
“Không!” Trong mắt anh ta lộ ra một tia không cam lòng.
Sau đó bóng dáng Kim Vũ lập tức biến mất không thấy.
“Thật là yếu, ba thứ hạng đầu của những vị diện này đều yếu như vậy? Không cho mình chút áp lực nào.” Lư Vân Đạt lắc đầu nói: “Cuộc khảo nghiệm thứ ba và cuộc khảo nghiệm thứ hai chẳng có gì khác nhau cả.”
Lắc đầu, Lư Vân Đạt tiếp tục đi tìm cao thủ khác.
…
Mắt Kim Vũ tối lại, lần nữa xuất hiện đã ở trong phủ đệ Nguyên Lam.
“Mình, mình thất bại rồi?” Nhìn phủ đệ, trong mắt Kim Vũ lộ ra một tia buồn bã, thịnh yến tuyển chọn lần này không còn liên quan tới anh ta nữa.
Nhìn bảng xếp hạng một chút, Kim Vũ lại ngây ra, người đứng đầu bảng xếp hạng rõ ràng là Diệp Tinh, lúc này đã vào trong hạng hai mươi ngàn.
“Sao có thể? Thứ hạng của Diệp Tinh này còn cao hơn Côn Nhất?”
Anh ta nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Diệp Tinh ở hệ ngân hà, lúc đó anh ta hăng hái ra sao, thiên phú kinh người, thi triển ra sức tấn công mạnh nhất thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà Diệp Tinh lại ngại ngùng, cô độc đứng một bên, giống như một thằng hề, không ai chú ý tới.
Thậm chí còn bị Tử Thược cho một ít tài nguyên rồi đuổi đi.
Nhưng bây giờ anh ta bị loại, Diệp Tinh mà lúc đầu không đáng để vào mắt đó lại bắt đầu tỏa ra ánh hào quang vô cùng chói mắt.
“Thiếu gia Kim Vũ bị loại rồi?” sắc mặt cả phủ đệ Nguyên Lam khẽ thay đổi, nhìn Kim Vũ bỗng nhiên xuất hiện, không khó trong phòng khách lắng xuống, không ai dám nói chuyện.
Kim Vũ là người có hi vọng thông qua nhất gia tộc bất tử Nguyên Lam họ.
“Phủ chủ!” Kim Vũ thu lại tâm trạng trong lòng, bước tới trước mặt bất tử phủ chủ Nguyên Lam, cung kính nói.
“Lui xuống nghỉ ngơi cho tốt đi, lần này thất bại rồi thì coi như tích chút kinh nghiệm.” Nguyên Lam im lặng một chút rồi nói.
Nguyện vọng giành được tài nguyên Bất Tử Cảnh mà ông ta mong muốn tan vỡ rồi.
“Vâng!” Kim Vũ cung kính trả lời, anh ta nắm chặt nắm đấm, không ở lại đây thêm nữa, nhanh chóng rời đi.
“Tiểu Vũ.” Tử Thược nhìn theo bóng lưng Kim Vũ, người mà bà ta xem trong nhất trong gia tộc lại thất bại như vậy.
“Mẹ, Diệp Tinh tiến vào trong hạng mười ngàn rồi.” Bên cạnh, bỗng nhiên Nguyên Lệ Văn nhỏ giọng nói.
“Hửm?” Ánh mắt Tử Thược nhìn sang, lúc này tên Diệp Tinh đã ở trong hạng hơn chín nghìn.
“Cuối cùng cũng tiến vào trong mười ngàn!” trong không gian, Diệp Tinh nhìn tin tức trên đồng hồ của mình.
“Diệp Tinh: Hệ ngân hà Thiên Lan Giới
Điểm sinh mệnh: 15.800
Xếp hạng: 9616”
“Xem ra thiên tài có thực lực mạnh rất nhiều.” Diệp Tinh hít sâu một hơi.
Thực lực của hắn hiện giờ rất mạnh, nhưng ba nghìn vị diện, bất cứ hạng nhất của một vị diện nào đó chưa chắc đã yếu hơn hắn, vậy cộng lại là ba nghìn người.
“Hửm?” Hắn nhìn về một phía xa, sau đó thân ảnh lập tức nhanh chóng xông tới.
“Uỳnh!” “Oành!”
Lúc này trong một khu vực, từng luồng dao động khủng bố tản ra xung quanh, mặt đất bắt đầu nứt ra.
Một người trong đó là một người đàn ông cao gầy cao năm mét, trên mặt còn có bí văn màu tím, người mặc một bộ đồ màu đen.
Một người khác là một cô gái mặc áo giáo màu xanh lam, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, trường kiếm trong tay không ngừng vung lên, từng luồng tấn công lạnh lẽo xuất hiện.
Nhìn xu thế chiến đấu, cô gái mặc áo giáp đen rõ ràng không phải đối thủ, thậm chí đã bị thương.
Diệp Tinh tới, trực tiếp tham gia chiến đấu, đánh về phía cô gái mặc áo giáp xanh.
“Tên nhóc, người dám nhúng tay vào cuộc chiến của ta? Giữa đường cướp điểm sinh mệnh?” Người đàn ông mặc đồ đen thấy Diệp Tinh đánh tới, sắc mặt vô cùng lạnh lùng nói.
Trông mục tiêu của Diệp Tinh rõ ràng là tấn công cô gái này.
“Tại sao lại không dám?” Diệp Tinh lạnh nhạt nói.
“Tìm chết!” Chàng trai tức giận nói.
Nhưng lời của anh ta vừa nói xong, Diệp Tinh đang tấn công cô gái tới giữa đường bỗng nhiên chuyển hướng, sau đó chiến đao trong tay vung lên, lưỡi đao khổng lồ xuất hiện, lập tức hướng về phía anh ta.
“Cái gì?” Chàng trai kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Oành!