Cho nên hiện tại Bách Huyền Kiếm Trận của hắn tiến bộ rất lớn.
Phải biết rằng, hoàn toàn nắm giữ Bách Huyền Kiếm Trận, đây chính là gần như vô địch trong Hư Không cảnh!
Hiện tại Diệp Tinh ít nhất có thể đánh bại rất nhiều cường giả Hư Không cảnh!
“Đinh!” Bỗng nhiên, đồng hồ trong tay Diệp Tinh vang lên.
Số 11 hiện ra, vội vàng nói: “Chủ nhân, vừa rồi Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lô Vân Đạt đã tiến vào tháp Đăng Thiên, hiện tại đã tiến vào tầng thứ hai rồi.”
“Tầng thứ hai?” Trong lòng Diệp Tinh nói thầm.
Hắn đứng dậy, ánh mắt lộ ra một tia ánh sáng.
“Với thực lực đạt tới hiện tại, mình thông qua tầng thứ nhất của tháp Đăng Thiên hẳn là không có gì khó khăn nhỉ? Đi ngay bây giờ thôi!”
Thật ra từ mấy tháng trước Diệp Tinh đã có một chút nắm chắc, có điều vừa lúc hắn có một chút chạm đến Vạn Huyền Kiếm Trận, cho nên vẫn đắm chìm ở trong đó, không có rời đi.
Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh trực tiếp rời khỏi nơi tu luyện của mình.
……
Trên quảng trường thật lớn có đường kính dài đến mấy chục ngàn km, đứng sừng sững một toà nhà hình tháp khổng lồ.
Toàn bộ toà nhà hình tháp vô cùng to lớn, dưới chín tầng còn có thể nhìn đến, nhưng mà từ tầng chín trở đi thì đều bị bao phủ bởi một luồng không khí mờ ảo.
Đây là tháp Đăng Thiên, lúc này trên quảng trường vẫn còn có bóng người.
Bọn họ ngửa đầu nhìn bảng danh sách.
_Thứ nhất: Hỗn Vũ (Thất trọng thiên) thành tích: tầng thứ sáu tháp Đăng Thiên_
_Thứ nhất: Hỗn Vũ (Thất trọng thiên) thành tích: tầng thứ sáu tháp Đăng Thiên_
_Thứ 2: Vô Ngân (Lục trọng thiên) thành tích: tầng thứ hai tháp Đăng Thiên_
_Thứ 2: Vô Ngân (Lục trọng thiên) thành tích: tầng thứ hai tháp Đăng Thiên_
_Thứ 3: Đồng Mục Sâm (Lục trọng thiên) thành tích: tầng thứ hai tháp Đăng Thiên_
_Thứ 3: Đồng Mục Sâm (Lục trọng thiên) thành tích: tầng thứ hai tháp Đăng Thiên_
_Thứ 4: Lô Vân Đạt (Lục trọng thiên) thành tích: tầng thứ hai tháp Đăng Thiên_
_Thứ 4: Lô Vân Đạt (Lục trọng thiên) thành tích: tầng thứ hai tháp Đăng Thiên_
_Thứ 5…_
_Thứ 5…_
_Thứ 6…_
_Thứ 6…_
“Ngoại trừ Hỗn Vũ, ba người Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt đều có thiên phú hơn xa chúng ta, tiến bộ thật lớn.”
“Đến bây giờ ta đối mặt với sinh vật của tầng thứ nhất còn ngăn cản không được mấy chiêu.”
……
Một vị thiên tài nắm nắm tay, trong mắt có sự không cam lòng.
Lúc vừa mới gia nhập Thành Thời Không, bọn họ hăng hái biết bao, tự tin mười phần có thể vượt qua những thiên tài trước mặt, cho dù ở phía trước có thiên tài đang dẫn đầu, trong lòng bọn họ cũng chỉ cho rằng đây là bởi vì những thiên tài phía trước này chiếm được cơ duyên thật lớn, có điều kiện tu luyện rất tốt.
Dù sao có thể đi vào thành Thời Không, mỗi một người trước đó đều là nhân vật tuyệt thế thiên tài tại nơi ở của mình.
Nhưng hiện tại sự thật không thể nghi ngờ đang xảy ra ở ngay trước mắt bọn họ.
“Ta là thiên tài Ngũ trọng thiên, hiện tại Hỗn Vũ xông qua tầng thứ sáu tháp Đăng Thiên, ba người Vô Ngân cũng đều xông qua tầng thứ hai, vì sao ta ngay cả tầng thứ nhất cũng không qua được chứ?”
Một nơi trên quảng trường, một vị thanh niên khuôn mặt vô cùng đẹp trai, dáng người cao gầy, sau lưng đeo một thanh chiến đao màu vàng nắm nắm tay nhìn danh sách.
Anh ta là Kim Mặc Ngọc, xếp hàng thứ bảy trong cuộc tuyển chọn thiên tài cuối cùng của thành Thời Không.
Hiện tại xếp hạng trước sáu đều đã thông qua, rất nhiều người đều nói vị kế tiếp xuất hiện trên danh sách tháp Đăng Thiên chính là anh ta, có thể nghĩ hiện tại Kim Mặc Ngọc phải chịu áp lực thế nào.
Ngày hôm qua Kim Mặc Ngọc đã đến đây thử một lần, nhưng mà rõ ràng là có chút khó khăn để thông qua tầng thứ nhất tháp Đăng Thiên.
Càng như vậy, trong lòng Kim Mặc Ngọc càng khó có thể bình tĩnh trở lại.
“Người vẫn còn rất nhiều.” Diệp Tinh đi tới quảng trường.
“Diệp Tinh.” Nhìn thấy Diệp Tinh đã đến, một số người trên quảng trường lập tức chào hỏi Diệp Tinh.
Diệp Tinh cười ứng phó.
Vài năm nay, hắn đã quen biết rất nhiều thiên tài, trong lúc qua lại cũng xem như là bạn bè.
Đi tới phía trước tháp Đăng Thiên, Diệp Tinh ngửa đầu nhìn danh sách.
“Ha ha, Diệp Tinh, ta thường xuyên tới nơi này, nhưng số lần ngươi tới nơi này thật ít.” Một vị thân hình cường tráng cao tới ba mét đứng ở bên cạnh cười nói.
Diệp Tinh mỉm cười, nói: “Kham Dương, không có nắm chắc, dĩ nhiên tôi sẽ không tới nơi này.”
“Hả? Nói vậy hiện tại ngươi có nắm chắc?” Đại hán cường tráng Kham Dương nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nhướng mày một cái.
Diệp Tinh cười nói: “Anh cứ xem đi.”
Hắn nhìn tháp Đăng Thiên, khuôn mặt bình tĩnh, trực tiếp đi vào trong đó.
Vừa tiến vào bên trong tháp, Diệp Tinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn xuất hiện bên trong một mảnh không gian thật lớn, bên trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều khí lưu hỗn độn tràn ngập không trung, mà ở bên kia, một con yêu thú loại hổ đang nằm úp sấp, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Diệp Tinh.
“Hơn bốn năm ngươi chỉ tới đây một lần, hiện tại có nắm chắc không?” Yêu thú loại hổ nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói.
“Đương nhiên.” Diệp Tinh gật gật đầu.
Tay phải của hắn vung lên, nhất thời một loạt trường kiếm xuất hiện dày đặc.
“Tốt lắm.” Yêu thú loại hổ gật gật đầu. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
“Graooo!” Một tiếng rống giận dữ truyền đến, tiếp đó thân hình của yêu thú loại hổ này nhanh đến cực hạn, nhanh chóng đánh úp lại.
“Vẫn là chiêu thức cũ!” Khuôn mặt Diệp Tinh bình tĩnh, thúc dục thân pháp, dễ dàng tránh né công kích.
Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!
Mấy trăm thanh trường kiếm huy động, trực tiếp chém thẳng về phía yêu thú loại hổ.
“Lần này kiếm pháp có vẻ tiến bộ rất lớn.” Yêu thú loại hổ trầm thấp nói.
“Graooo!”