“Lúc mới tiến vào thành Thời Không Diệp Tinh nắm giữ kiếm trận Nhất Huyền, giờ đã sắm nắm vững được kiếm trận Bách Huyền rồi, tốc độ tiến bộ này so với Hỗn Vũ chỉ kém hơn một chút mà thôi.”
Hỗn Vũ là vượt qua một tầng, Diệp Tinh vượt qua hai tầng, nhưng giá trị mà một tầng Hỗn Vũ vượt qua lại hơn giá trị mà hai tầng Diệp Tinh vượt qua.
Tháp Đăng Thiên càng lên trên độ khó càng tăng.
Cho dù tốc độ tiến bộ bốn năm của Diệp Tinh cũng không so được với Hỗn Vũ.
“Đáng tiếc, Diệp Tinh lĩnh ngộ Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian, hai thứ đó không thể hợp thành đại đạo. Chắc hẳn tương lai Diệp Tinh sẽ trở thành một cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, còn về phần nằm giữ một đài đạo hoàn chỉnh thì hơi khó, nếu không mình cũng sẽ thu cậu ta làm đồ đệ.”
“Diệp Tinh cũng có thể phát triển một cách bình thường.”
….
Các nhân tộc cao cấp tùy ý bàn luận.
Hiện giờ Diệp Tinh chỉ là một tên nhóc trong mắt bọn họ, nhưng tiềm lực của hắn lại khiến cho bọn họ chú ý là điều không thể nghi ngờ.
…
“Haha, xông qua tầng thứ ba, tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên, lại nhận được thêm hai cơ hội tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên, cộng thêm với bốn năm này, mỗi hai năm có một cơ hội, giờ đây mình có tổng cộng bốn lần tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên!”
Diệp Tinh không hề biết hắn đã dẫn tới sự chấn động lớn thế nào, lúc này trên mặt hắn tràn ngập vẻ tươi cười.
“Ngoài việc vượt qua tầng thứ tư Tháp Đăng Thiên ra, mình còn có thể khiêu chiến thiên tài của một trọng thiên bên trên!” trong lòng Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.
Hai năm ở ngũ trọng thiên sẽ có một cơ hội tiến vào tháp đại đạo Tam Thiên, mà lục trọng thiên mỗi năm sẽ có một cơ hội, tất nhiên Diệp Tinh phải nhanh chóng gia nhập rồi.
Hiện giờ trong lục trọng thiên có ba thiên tài, Đồng Mục Sâm xông qua tầng thứ ba Tháp Đăng Thiên, Vô Ngân và Lư Vân Đạt đều ở tầng thứ hai, hắn vượt qua tất cả!
Trên lôi đài to lớn, hai thân ảnh khác nhau đứng ở hai bên.
Một người là Diệp Tinh, người còn lại thì trông giống như Tinh Linh tộc, tai nhọn, một thanh niên vô cùng tuấn tú, trên lưng người này còn cõng theo hộp kiếm kia, đó chính là Vô Ngân.
Chung quanh lôi đài lít nha lít nhít đều là người, bọn họ đều là đến xem trận thách đấu này.
“Diệp Tinh lại chủ động khiêu chiến, lần này đối thủ là Vô Ngân.”
“Khó có thể tưởng tượng, lúc trước trận chiến tuyển chọn thiên tài cuối cùng ở Thời Không Thành, Vô Ngân chỉ thua một mình Hỗn Vũ, xếp hạng hai trên bảng danh sách, bây giờ lại bị thiên tài trọng thiên tiếp theo khiêu chiến, sắp bị loại ra khỏi Lục Trọng Thiên.”
“Có thể thông qua tầng thứ tư của tháp Đăng Thiên, Diệp Tinh cũng đã là thiên tài mạnh nhất xếp sau Hỗn Vũ rồi.”
…
Từng tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Tuy nhiên thực lực của Vô Ngân cũng rất mạnh, nhưng những người đang có mặt ở đây không có ai cho rằng Vô Ngân có thể dành được phần thắng trong trận chiến này.
“Quả nhiên là Vô Ngân?” Diệp Tinh nhìn người trông gần giống với Tinh Linh tộc ở cách đó không xa.
“Thứ hạng của Đồng Mục Sâm cao hơn Vô Ngân, có điều Lư Vân Đạt cũng giống như Vô Ngân, chẳng lẽ hiện tại Lư Vân Đạt vẫn còn đang tiến hành nhiệm vụ, cho nên Thời Không thành sắp xếp cho mình và Vô Ngân đấu một trận?”
Sau khi Diệp Tinh tuyên bố lời mời thách đấu, rất nhanh đối thủ liền xuất hiện.
“Diệp Tinh.” Trong khi Diệp Tinh đang nhìn Vô Ngân, lúc này Vô Ngân cũng đang dõi theo Diệp Tinh.
Anh ta nhớ tới trận chiến mười năm trước kia.
Anh ta của khi đó không hề nhúc nhích dù chỉ một chút, tay phải điều khiển một thanh trường kiếm, Diệp Tinh liền ngăn cản không nổi, anh ta lúc đó thật khí thế biết bao, đối mặt với Diệp Tinh không thèm chú ý chút nào.
Nhưng thời gian qua đi đã mười năm, anh ta lần nữa chiến đấu cùng Diệp Tinh, lại gặp phải áp lực to lớn. Cuộc chiến đấu này tỷ lệ chiến thắng của anh ta bằng không.
“Diệp Tinh, thực lực của ngươi so với trước kia mạnh hơn nhiều.” Vô Ngân nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói.
Có điều ta cũng sẽ không dễ dàng nhận thua.”
Ầm!
Vô Ngân đáp xuống, bỗng nhiên toàn bộ không khí trên lôi đài tựa hồ cũng như ngưng đọng lại.
Tay phải anh ta khẽ động, sau đó sau lưng vậy mà xuất hiện một thanh cự kiếm màu đen dài đến mấy chục mét.
“Ầm ầm!”
Bầu trời trên lôi đài hoàn toàn thay đổi,
Sau khi thanh cự kiếm màu đen xuất hiện, hư không chung quanh thậm chí còn có khí lưu ngưng tụ, tạo thành một luồng ảo ảnh khí lưu kinh khủng.
“Diệp Tinh, tiếp của ta một chiêu này!” Vô Ngân lạnh lùng nói.
Vù!
Thanh cự kiếm màu đen rung động, sau đó giống như là một ngôi sao bang đánh về hướng Diệp Tinh.
Trên người Vô Ngân phát tán ra kiếm ý mãnh liệt, giữa anh ta và cự kiếm màu đen cũng sinh ra mối liên hệ kì dị.
“Vừa bắt đầu đã bộc phát toàn bộ thực lực sao?” ánh mắt Diệp Tinh bình tĩnh.
Tay phải hắn vung lên, mấy trăm thanh trường kiếm trong nháy mắt đều hợp lại thành một thanh cự kiếm.
“Xì… xì!”
Trong hư không truyền đến từng âm thanh đổ vỡ vang vang, giống như không chịu nổi đòn công kích của cả hai.
“Thật là một đòn tấn công ác liệt.”
“Vô Ngân lĩnh ngộ kiếm đạo, Diệp Tinh thì là chủ tu kiếm trận Vạn Huyền, cả hai đều công kích kiếm pháp.”
…