Diệp Tinh cẩn thận lắng nghe, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Theo quan điểm của đạo chủ Lăng Hằng, ngộ đạo tắc tương đương với việc học tập ngôn ngữ, lấy chữ Hán làm ví dụ, phương thức dạy của các cường giả khác chính là bắt đầu từ căn bản, từ bảng chữ cái đến ghép vần, sau đó là đến chữ Hán..v.v..
Nhưng mà đạo chủ Lăng Hằng lại để cho những người có thể nói tiếng Hán ảnh hưởng trực tiếp đến người học, để họ học được một cách tự nhiên.
Đương nhiên đây chỉ là một so sánh trừu tượng, trên thực tế khẳng định là còn phức tạp hơn rất nhiều.
“Có điều phương pháp kia của ta còn khó lĩnh ngộ hơn rất nhiều so với trực tiếp xem bí tịch, nhưng mà một số rất ít người có ngộ tính cao thông qua phương pháp kia ngộ ra được đạo tắc, tốc độ tiến bộ sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
Đạo chủ Lăng Hằng cười nói: “Diệp Tinh, ngươi ở trong không gian của tháp Đăng Thiên thi triển thủ chưởng và công kích trường kiếm, hơn nữa thi triển rất thành thục, có thể thi triển đến trình độ kia, chứng tỏ ngộ tính của ngươi rất cao, bởi vì người ngộ tính thấp ngay cả công kích này cũng không hiểu được.”
“Thì ra là như vậy.” Trong lòng Diệp Tinh hiểu ra.
Vết khắc bên trên vách đá bên trong ngọn núi kia có thể kiểm tra đo lường ra ngộ tính của một người, cũng không phải đối với ai cũng có tác dụng.
Đoán chừng Đạo chủ Lăng Hằng cũng là thấy hắn có ngộ tính cao mới nhận hắn làm đệ tử, dù sao đạt tới trình độ như vậy, cho dù là thiên tài như Hỗn Vũ, đạo chủ Lăng Hằng cũng không nhất định sẽ để ý.
“Toàn bộ bí tịch mà ta sáng tạo ra đều là các loại công kích, những công kích này cũng giống như là ngôn ngữ, khi sử dụng, cho dù không biết chữ, nhưng mà sử dụng càng nhiều, sẽ tự nhiên mà học được, loại phương pháp lĩnh ngộ thụ động này rất có lợi đối với sự cảm ngộ đạo tắc.” Đạo chủ Lăng Hằng cười nói.
Giống như một người nước ngoài không nói tiếng Hán, nhưng mà sau khi đến Hoa Hạ, không ngừng nghe người khác nói, thì sự hiểu biết về chữ Hán của anh ta cũng ngày càng trở nên sâu sắc.
Nói vài câu, đạo chủ Lăng Hằng nhìn Diệp Tinh hỏi: “Diệp Tinh, hẳn là ngươi đã mang vách đá bên trong ngọn núi ở thế giới Hắc Diệu đến đây phải không?”
“Đúng vậy, thưa thầy.” Diệp Tinh gật đầu nói.
Đạo chủ Lăng Hằng mỉm cười, nói: “Lúc trước khi ta tu luyện thường để lại những vết khắc như vậy ở nhiều chỗ, cũng hao phí một phần tâm huyết của ta, ngươi có thể đạt được một chỗ cũng là cơ duyên của ngươi. Có điều ta muốn nói với ngươi là, cũng không nên chỉ lĩnh ngộ ý cảnh của những vết khắc này, những phương diện khác ngươi cũng nên nghiên cứu nhiều hơn, như vậy mới có thể nhanh chóng tiến bộ, ngoại vật chỉ nên ngẫu nhiên mới dùng đến, không nên sinh ra ỷ lại với nó.”
Tựa như tháp đại đạo Tam Thiên của thành Thời Không, cho dù vĩnh viễn ở trong đó, thì đợi đến khi đạt tới giai đoạn nhất định, nhất định sẽ lâm vào bình cảnh, chưa từng có ai chỉ dựa vào những thứ này mà trở thành cường giả tuyệt thế cả.
Tự mình suy ngẫm lĩnh ngộ, ngẫu nhiên xem một chút, như vậy nhất định hiệu quả sẽ rất tốt.
Giống như là giải một bài toán khó, nhìn đáp án sẽ cảm thấy thật đơn giản, nhất định mình sẽ làm được, nhưng mà lần sau gặp lại thì vẫn cảm thấy rất khó.
Nếu như tự mình suy nghĩ, cho dù giải không được, nhưng mà nhìn đáp án một chút, sẽ có loại cảm giác đột nhiên hiểu ra, hiệu quả chắc chắn càng tốt hơn.
“Đã biết, thưa thầy.” Diệp Tinh gật đầu.
Hắn thấy lĩnh ngộ càng ngày càng chậm. Nếu không suy ngẫm, sẽ rất khó có tác dụng với hắn.
“Tốt lắm, một tháng này có chỗ nào khó hiểu thì trực tiếp nói ra!” Đạo chủ Lăng Hằng nói.
Nghe vậy, Diệp Tinh nhanh chóng bắt đầu nói ra nghi vấn của mình.
“Cái này là thi triển như thế này…” Nghe xong vấn đề của Diệp Tinh, đạo chủ Lăng Hằng tùy tay thi triển, từng đòn đạo tắc không gian và đạo tắc sinh mệnh kỳ dị không ngừng được thi triển ra.
“Thì ra là như vậy… Thật là khó tin…” Theo thi triển, trong mắt Diệp Tinh cũng càng ngày càng sáng, những chỗ cảm thấy khó hiểu khi lĩnh ngộ lúc trước cũng sáng tỏ.
Đạo chủ Lăng Hằng đã nắm giữ hoàn chỉnh đạo tắc không gian và đạo tắc sinh mệnh, hai loại đạo tắc này đối với ông ấy không còn gì là bí mật nữa, dĩ nhiên là giải đáp nghi hoặc Diệp Tinh dễ dàng.
Qua mười mấy phút đồng hồ, toàn bộ vấn đề của Diệp Tinh đều được giải quyết.
“Ha ha, thu hoạch thật lớn!” Trong lòng Diệp Tinh vui sướng.
Lúc trước hắn không có thầy dạy, trong mấy chục năm đều là tự mình lĩnh ngộ pháp tắc, nên đương nhiên là trong lúc đó sẽ có nhiều nghi hoặc, mười mấy phút đồng hồ vừa rồi tất cả những nghi hoặc đều được giải quyết.
Đây là lợi ích của việc có thầy dạy.
Bằng không một người xiêu xiêu vẹo vẹo lĩnh ngộ, cho dù cuối cùng nắm giữ đầy đủ đạo tắc, nhưng mà cũng sẽ phải đi đường vòng rất nhiều.
“Diệp Tinh, thiên phú của ngươi rất mạnh, ngộ tính lại cao, trên con đường tu luyện nếu có chỗ nào khó hiểu thì không cần phải gấp gáp tới hỏi ta, đầu tiên phải tự hỏi mình. Nếu thật sự giải quyết không được mới lại hỏi ta.” Đạo chủ Lăng Hằng đệ tử nhỏ nhất của mình.
“Chỉ có tự hỏi càng nhiều, về sau mới có thể càng dễ dàng nắm giữ đầy đủ đạo tắc. Giai đoạn đầu người khác có thể trợ giúp, nhưng mà bước cuối cùng nắm giữ đạo tắc chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Trong thời gian tu luyện hơn một tỷ năm, đương nhiên ông ta cũng thu một ít đệ tử, Diệp Tinh là người yếu nhất, trẻ tuổi nhất.
“Vâng, thưa thầy.” Diệp Tinh cung kính đáp.