Bóng dáng hai người lướt qua, mất gần một tháng rốt cục cũng đi tới một nơi.
Khu vực bình nguyên khổng lồ, lúc này lại chỉ có một quán tửu lâu nhỏ, một số người qua lại nơi này, hầu hết đều lựa chọn vào tửu lâu này uống một chén, tạm thời nghỉ ngơi một chút.
“Hử?” Có cảm ứng rồi?” Diệp Tinh đi tới gần tửu lâu, hạt sen Thời Không trên người liền phát ra một trận dao động kỳ dị.
Dưới dao động này, Diệp Tinh có thể mơ hồ cảm ứng được một tòa không gian thật lớn. Trong không gian còn có một gốc cây xanh cao đến tận trời, tản ra uy áp vô tận.
“Diệp Tinh, không gian của cây thần ở gần đây, chỉ cần ở chỗ này chờ đến khi không gian mở ra liền có thể thông qua hạt sen Thời Không trực tiếp tiến vào bên trong.” Lâm Tiểu Ngư nhỏ giọng nói.
“Chúng ta ở chỗ này chờ đi.” Diệp Tinh gật gật đầu nói.
Hiện tại cách thời điểm không gian của cây thần Thời Không mở ra còn ba tháng.
……
Thời gian trôi qua, rất nhanh trôi qua gần ba tháng, lúc này cách thời điểm không gian mở ra không đến một ngày.
Bên trong tửu lâu nho nhỏ, trên cơ bản trên bàn đều có người.
Công tử mặc hoa phục cẩm y, tráng hán thô kệch mặc áo da thú,v.v, trang phục trên người rất nhiều người hoàn toàn bất đồng, nhưng tất cả đều tụ tập cùng một chỗ.
“Các vị, thời gian gần đây sắp có đại sự xảy ra.” Trên một cái bàn, một người đàn ông dáng người cường tráng vỗ vỗ bàn nói.
– Chu lão tam, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Mau nói một chút.”
Nhất thời những người khác nhao nhao nói.
Có vẻ như rất nhiều người biết người đàn ông cường tráng này.
Người đàn ông cường tráng tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác được người chú ý này, ông ta cười nói: “Không bao lâu nữa, cây thần sẽ xuất thế.”
“Là cây thần Thời Không á? Là cái cây trong truyền thuyết đó sao sao?”
“Chu lão tam, ngươi không phải là lừa gạt bọn ta đó chứ?”
Một số người vội vàng hỏi.
Cây thần Thời Không 10 triệu năm mới xuất thế một lần, đối với rất nhiều người mà nói, hoàn toàn chính là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Chu lão tam nhất thời trừng mắt, nói: “Ta được xưng là Bách Hiểu Sinh, làm sao có thể lừa gạt các ngươi?”
Ông ta uống một ngụm rượu, nói: “Khi đó nghe đồn cây thần là sinh mệnh đầu tiên của thế giới này, có thể nghịch chuyển thời không, thậm chí có thể làm cho người ta nhìn thấy một ít tương lai, có các loại năng lực không thể tưởng tượng nổi.”
“Nhìn thấy tương lai?”
“Chu lão tam, ngươi lại nói bậy.”
……
Một số người nhất thời cười đùa.
“Ta đây chính là nhìn thấy từ trên sách cổ nhá.” Sắc mặt Chu lão tam trở nên trịnh trọng nói.
“Đã từng có nhân vật cường đại thông qua cây thần Thời Không nhìn thấy rồi, thật sự đó là tương lai.”
Thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, Chu lão tam lại cười nói: “Ha ha, kỳ thật những thứ này đều là ghi chép trong sách cổ, về phần có đúng hay không ta cũng không biết.”
– Chu lão tam, tương lai đều chưa có phát sinh, ai có thể nhìn thấy?
– Nhất định là giả!
Những người khác nhao nhao cười nói.
“Nhìn thấy tương lai sao?” Trước một cái bàn, Diệp Tinh cầm chén trà trong tay.
Vận mệnh không lường trước được, chỉ cần trên con đường trưởng thành hơi thay đổi một chút, toàn bộ vận mệnh đều có thể sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất, ai có thể dự đoán được tương lai?
Cho dù 1s sau sẽ có cái gì sẽ phát sinh, ai cũng không thể xác định được 100%.
“Hửm?” Bỗng nhiên ánh mắt Diệp Tinh nhìn về phía xa xa.
Xa xa có bốn người đi tới, bốn người nhìn qua đều rất trẻ tuổi, cầm đầu là một người con gái mặc áo giáp màu tím.
Trên mặt cô ta có một vài hoa văn kỳ bí màu tím, lưng đeo trường kiếm, tóc buộc tùy ý, trên mặt tràn đầy vẻ thanh lãnh.
Phía sau còn có một cô gái ăn mặc hơi táo bạo, tóc đỏ, bên hông quấn một cây trường tiên*.
*Trường tiên: roi dài
Một người khác là một thanh niên dáng người vô cùng cường tráng, phía sau lưng đeo một thanh chiến đao thật lớn, một người khác dáng người lại gầy gò, nhưng hai tay mỗi tay lại nắm một cái cự chùy màu vàng.
Nhìn vào trang phục của họ, rõ ràng là có lai lịch.
– Điện Băng Nguyên! Người đàn ông Chu lão tam nhìn bốn người này, sắc mặt hơi biến hóa.
Một số người khác cũng lập tức nhận ra, sắc mặt đại biến.
Bốn người đi tới, thiếu nữ tóc đỏ lại tiến lên một bước, cầm roi dài trong tay, nhìn lướt qua mọi người, nói: “Các vị, nơi này chúng ta chiếm, hiện tại mời các ngươi đi nơi khác.”
Thiếu nữ tóc đỏ nhìn lướt qua mọi người, trên mặt tràn đầy lãnh ý.
Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi ở chỗ ngồi, yên lặng nhìn, lúc này một số người đứng dậy, nhưng đại bộ phận mọi người đều không có động tác gì khác.
“Hừ! Đây là nơi ngươi mở sao? Ngươi bảo đi chúng ta liền rời đi?” Một người đàn ông trung niên đứng lên, nhìn thiếu nữ tóc đỏ lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, quá bá đạo rồi đó.”
“Vừa đến liền đuổi chúng ta đi? Coi mình là tông chủ sao?”
……