Sau khi cây xuất hiện, không ngừng dao động nhanh chóng lớn lên.
– Quả Thời Gian sắp ra rồi!
Nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cây này.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Từng bóng dáng nhanh chóng bay lên trời, ở bốn phía cái cây này, thân thể mỗi người căng thẳng, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Soạt…
Cây nhỏ run rẩy, sau đó hóa thành bốn đạo quang mang, nhanh chóng khuếch tán bốn phía.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Cùng lúc đó, hơn mười bóng dáng nhanh chóng bay ra, nhanh chóng bay tới bốn đạo quang mang này.
Ầm ầm!
Lĩnh vực Hắc Diệu của Diệp Tinh hoàn toàn bộc phát ra, bao phủ bốn phía.
Mà hắn cùng Lâm Tiểu Ngư nhanh chóng bay về phía một đạo quang mang.
Kỳ quái chính là,bên cạnh Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư vốn có người muốn tranh đoạt, nhưng nhìn thấy tình cảnh này lại trực tiếp buông tha
– Không cùng mình tranh đoạt nữa sao? Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt hắn lại rất bình tĩnh: “Như vậy càng tốt.”
Hắn lúc trước biểu hiện ra thủ đoạn kinh người, dễ dàng đánh chết Khôi Nham, ngay cả Lũng Mạc ở trong tay hắn cũng chịu thiệt thòi, ngoại trừ ba người Mặc Tâm, Lũng Mạc, A Bộ Tháp ra, ai cũng không thể cam đoan mình có thể sống sót ở trong tay Diệp Tinh hay không, cho nên không dám đến đây.
Mà ba người Mặc Tâm rõ ràng có mục tiêu khác.
Xoẹt!
Hào quang bay khắp không trung nhưng nhanh chóng bị Diệp Tinh bắt được vào trong tay.
– Quả Thời Gian! Diệp Tinh nhìn quả trong tay.
Toàn bộ quả Thời Gian hiện ra màu xám đen, đường kính chỉ có mười cm, mặt trên còn có rất nhiều bí văn kỳ dị, thoạt nhìn chỉ là màu sắc bất đồng so với quả Không Gian.
“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư bay tới, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng.
– Tiểu Ngư, đến tay rồi! Diệp Tinh cười nói.
Có được quả Thời Gian này so với tưởng tượng càng dễ dàng hơn.
Sau khi Diệp Tinh đạt được quả Thời Gian, ba nhóm khác cũng nhanh chóng tranh đoạt xong, không ngoài ý muốn, ba quả Thời Gian này đều bị Mặc Tâm, Lũng Mạc, A Bộ Tháp lấy được.
Ầm ầm!
Sau khi tranh đoạt kết thúc, bỗng nhiên ở chỗ xa xa có một cỗ uy áp khủng bố xuất hiện, sau đó một thông đạo thật lớn xuất hiện.
Bên trong thông đạo, từng điểm sáng màu xám trôi nổi, vô cùng kỳ dị.
– Thông đạo xuất hiện rồi!
– Đi!
Nhìn thấy thông đạo này xuất hiện, từng bóng dáng nhất thời nhanh chóng lướt về phía trước.
– Đây là thông đạo đi tới cây thần Thời Không sao? Diệp Tinh nhìn thông đạo nghi hoặc.
Sau khi Quả Không Gian, quả Thời Gian bị tranh đoạt xong, sẽ có thông đạo xuất hiện, mà dọc theo thông đạo, là có thể nhanh chóng tiếp cận cây thần Thời Không.
Bằng không uy áp của cây thần quá lớn, không có bất kỳ người nào có thể tiếp cận.
Phía dưới thực vật tươi tốt, tản ra sinh cơ nồng đậm, mà ở phía trên thực vật, đám người Diệp Tinh đang không ngừng đi tới.
– Rống!
Vừa mới đi tới được vài giây, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ truyền đến, sau đó một con cự thú dữ tợn xuất hiện trước mắt mọi người.
Xẹt…
Điểm ánh sáng kỳ dị trong thông đạo không ngừng tổ hợp lại, nhanh chóng hình thành từng con cự thú, trên người đều tản ra khí thế dao động mãnh liệt.
” Yêu thú hư không cảnh?
“Quả nhiên giống như ghi chép trong sách cổ! Bên trong thông đạo sẽ xuất hiện rất nhiều yêu thú. Chúng ta liên thủ, chỉ cần đánh chết toàn bộ những yêu thú này thì chúng ta có thể đạt tới đích cuối cùng.”
……
Sắc mặt mấy người Lũng Mạc ngưng trọng, nhanh chóng nói.
Xẹt!
Rất nhiều đạo công kích liên hợp cùng một chỗ, không ngừng chém giết những yêu thú này.
Chỉ là yêu thú phía trước càng ngày càng nhiều, tốc độ đi tới của bọn họ nhanh chóng chậm lại rất nhiều.
Chiến đấu hơn mười giây, Lũng Mạc nhìn Diệp Tinh đang vung trường kiếm, trực tiếp nói: “Mộc Khôn, những yêu thú này mặc dù là hào quang ngưng tụ mà thành, nhưng phương pháp bình thường hoàn toàn có thể đánh chết chúng nó, trường kiếm độc hại trong tay ngươi nhiều như vậy, có thể lấy ra đánh chết những yêu thú này.”
Nghe vậy, Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Trường kiếm là binh khí của tôi, chẳng lẽ anh muốn tôi ném binh khí trong tay đi?”
“Hừ! Lúc trước ngươi đối phó ta sao không đau lòng cho binh khí?” Lũng Mạc lạnh lùng nói.
Nghĩ đến lúc trước chịu thiệt thòi lớn ở trong tay Diệp Tinh, trong lòng anh ta liền nổi giận không thôi.
“Đó là do anh muốn chết thôi.” Diệp Tinh đạm mạc nói: “Cường giả Thanh Mặc Tông như mây, tôi tin tưởng hẳn là các người có lá bài tẩy, anh có thể lấy ra đánh chết những yêu thú này.”
Lũng Mạc ngược lại tính toán rất tốt.
“Ngươi!!!” Nghe vậy, trong mắt Lũng Mạc nhất thời lộ ra vẻ âm trầm.
“Được rồi! Tranh cái gì mà tranh?” Ánh mắt Mặc Tâm quét qua rất nhiều yêu thú phía trước, nói: “Những yêu thú hư không cảnh này càng ngày càng nhiều, nếu không mau xông qua, chúng ta rất có thể sẽ bị ngăn cản hoàn toàn, đến lúc đó thậm chí có thể ngã xuống ở chỗ này.”
“Mặc Tâm nói không sai.” A Bộ Tháp trịnh trọng gật gật đầu, nói: “Mọi người cũng đừng giấu nữa, ta biết tất cả mọi người đều có vài lá bài tẩy, hiện tại đều lấy ra một ít đi, trước tiên đến không gian cây thần rồi nói sau, nếu không đến, có nhiều lá bài tẩy hơn nữa cũng vô dụng thôi.”
Tay phải anh ta vung lên, trong tay xuất hiện một cây trường côn màu xanh, mặt trên có rất nhiều trường châm bén nhọn, nhìn qua liền làm cho người ta sợ hãi.
“Bảo vật này của ta có thể đánh chết yêu thú trong phạm vi lớn, đại khái tương đương với công kích của một trăm thanh kiếm độc của Mộc Khôn ngươi, ngươi có thể tự bạo một trăm thanh.” A Bộ Tháp nhìn Diệp Tinh nói.