Thanh niên Minh Khải giải thích: “Viên Côn là thiên tài vô cùng chói mắt của nhân tộc mấy ngàn năm trước, đủ để đứng ở vị trí đỉnh cao của nhân tộc.”
Nghe vậy, Minh Lan nhất thời hỏi: “Vậy so với Kim Nguyên ca thì sao?”
“Không thể so sánh được.” Minh Khải lắc đầu: “Thiên tài đỉnh cao của nhân tộc không phải người chúng ta có thể so sánh.”
Anh ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với thiên tài nhân tộc, thường xuyên thu thập tin tức của bọn họ, cho nên tương đối hiểu rõ.
Dưới ánh mắt mọi người, Viên Côn trực tiếp tiến lên, khuôn mặt anh ta lạnh lùng, tay phải trực tiếp dán lên tấm bia đá khổng lồ.
Xoẹt…
Toàn bộ đáy bia thiên phú chợt có một ánh sáng chói mắt tản mát ra, những ánh sáng kia đang dùng tốc độ cực kỳ kinh người đi lên
“Tốc độ thật nhanh!”
“Tốc độ ban đầu càng nhanh, số lượng điểm sáng phía sau cũng sẽ càng nhiều, dựa theo xu thế như vậy, hẳn là có thể vượt qua 600 mét!”
“Đây là thiên tài nào của nhân tộc vậy?”
Tất cả tộc Hàn Nguyệt đều bị tốc độ này làm cho kinh hãi.
Trước đây không có ai đạt đến tốc độ như vậy.
Dưới ánh mắt mọi người, ánh sáng này cuối cùng dừng ở độ cao 780 mét!
“Trời ạ, 78 điểm, còn nhiều hơn Kim Nguyên 20 điểm!”
“Đây là thiên phú gì?”
Mọi người đều thán phục.
Xoẹt…
Bia thiên phú khổng lồ dao động, sau đó lại có ba điểm sáng kỳ dị xuất hiện, điểm sáng này giống như bông tuyết, nhanh chóng bay tới trước mặt Viên Côn.
“Ấn ký bia đá! Là ấn ký bia đá!”
“Xuất hiện tận ba cái lận!”
Lúc trước vẫn luôn bình tĩnh hiện tại tất cả cao tầng tộc Hàn Nguyệt đều đứng lên, Lỗ Vân bên cạnh Diệp Tinh cũng như thế, nhìn về phía ấn ký bia đá, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Trong nháy mắt, mấy vị trưởng lão trên quảng trường cơ hồ đồng thời đi tới trước mặt Viên Côn, bọn họ hiển nhiên là muốn mua ấn ký này.
” Lỗ Vân, những ấn ký bia đá này là cái gì?” Diệp Tinh nhìn bộ dáng kích động của những trưởng lão xa xa kia, tò mò hỏi.
Thu hồi ánh mắt, Lỗ Vân giải thích: “Diệp Tinh, những ấn ký bia đá này cũng là một loại bảo vật, chỉ cần thắp sáng bia thiên phú vượt qua 75 điểm liền có cơ hội xuất hiện. Cũng có thể xuất hiện bảo vật khác, cũng có thể xuất hiện ấn ký bia đá. Về phần tác dụng mà nói, đây là cơ mật của tộc ta, không tiện nói với ngươi.”
– Cơ mật? Nghe vậy, nhất thời trong lòng Diệp Tinh chuyển động rất nhiều suy nghĩ.
– Xem ra cao tầng tộc Hàn Nguyệt này rất để ý đối với ấn ký bia đá này!
Nhìn bộ dáng của những trưởng lão Diệp Tinh có thể suy đoán ra tầm quan trọng của ấn ký bia đá này.
Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên trong mắt Diệp Tinh xuất hiện một tia quang mang.
Hắn trực tiếp đứng dậy.
“Diệp Tinh, ngươi làm gì vậy?” Lỗ Vân tò mò nói.
Nhìn phương hướng Diệp Tinh đi tới, ông ta nhất thời kinh ngạc nói: “Diệp Tinh, ngươi cũng có hứng thú đi kiểm tra thiên phú của mình sao?”
Lúc trước nhìn Diệp Tinh dường như cũng không có hứng thú gì mấy, nếu không khẳng định đã sớm đi quảng trường kiểm tra rồi.
Diệp Tinh mỉm cười, nói: “Nếu đã tới nơi này, sự kiện lớn như vậy tôi cũng không muốn bỏ qua.”
Nói xong hắn đi thẳng ra ngoài.
Lúc này ở chỗ đám người Minh Lan, Minh Lan vẻ mặt ngốc nghếch nhìn tình cảnh xa xa.
“Đây… Đây là thiên phú đỉnh cấp nhân tộc sao? Còn có ấn ký bia đá!”
Vượt qua Kim Nguyên tận 20 điểm, thậm chí còn làm cho ấn ký bia đá vô cùng thần bí trong tộc lộ ra!
Tộc Hàn Nguyệt bọn họ có một quy định, chỉ cần có thể làm cho bia thiên phú xuất hiện một tấm ấn ký, liền có thể lập tức đạt được bồi dưỡng tốt nhất.
Đang lúc cô ta khiếp sợ, bỗng nhiên bên cạnh một tiếng hoan hô vang lên.
“Diệp Tinh đại nhân, chị, là Diệp Tinh đại nhân.” Thủy Lam Nhi vui sướng nhìn bóng dáng xa xa đang đi tới quảng trường.
Minh Lan nghe được giọng nói Thủy Lam Nhi, ánh mắt cũng nhìn qua.
Cô ta nhìn thấy khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi kia, nhất thời nhịn không được nói: “Đồ con hoang kia, đó chính là Diệp Tinh đại nhân mà ngươi vẫn luôn nhắc tới? Hắn hiện tại mới ở hư không cảnh?”
Lúc trước cô ta còn cho rằng Diệp Tinh đại nhân đang ở bất tử cảnh, tối thiểu cũng chỉ có chân linh cảnh đi!
“Là Diệp Tinh! Thật sự là Diệp Tinh! Hắn cũng tới tộc chúng ta!”
Thế nhưng, lời cô ta còn chưa nói hết, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói vô cùng khiếp sợ của Minh Khải.
“Anh, làm sao vậy? Anh biết Diệp Tinh này?” Minh Lan tò mò hỏi.
Cô ta vẫn chưa nghe thấy giọng nói khiếp sợ của anh trai mình bao giờ.
Minh Khải gật gật đầu, trong mắt còn mang theo một tia kinh dung, anh ta hít sâu một hơi nói: “Biết. Diệp Tinh này là đệ nhất thiên tài hư không cảnh mà nhân tộc bồi dưỡng ở giai đoạn này.
“Thứ hai… Ngày đầu tiên…”
Nghe anh mình nói như vậy, Minh Lan nhất thời há to miệng, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
Nhân tộc cường đại cỡ nào, có thể xưng là đệ nhất thiên tài, vậy cần loại thiên phú gì.
Tuy rằng cô ta hiểu biết không nhiều lắm đối với nhân tộc, nhưng cũng có thể biết được phần nào.
“Thì ra Diệp Tinh đại nhân là thiên tài đệ nhất hư không cảnh của nhân tộc.” Thủy Ngọc cũng nghe được lời của Minh Khải, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Về phần Thủy Lam Nhi bên cạnh cô thì hưng phấn nhìn Diệp Tinh, dường như không có nghe được giọng nói của mấy người chung quanh.
Lúc này không chỉ Có Minh Khải, còn có một số người khác cũng nhanh chóng nhận ra.
“Là Diệp Tinh!”
“Hắn cũng tới nơi này.”