“Oa oa!” Bỗng nhiên, một âm thanh vang dội vang lên, nghe được âm thanh này, Diệp Tinh lập tức giật mình, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ xuất hiện một suy nghĩ.
“Mình có con rồi?”
Hơi sửng sốt một chút,sau đó hắn nhanh chóng vọt vào trong phòng.
Lúc này đám người Diệp Kiến An, Lưu Mai cũng nhanh chóng đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Chỉ là bọn họ ngược lại không có đi vào mà chờ đợi ở bên ngoài.
Phòng mở ra, Lâm Tiểu Ngư nhìn qua không khác gì bình thường, chỉ là sắc mặt có hơi chút tái nhợt.
Mà trong ngực cô, có một đứa bé nho nhỏ, lúc này đứa bé đã không còn khóc, mở to đôi mắt không chứa một tia tạp chất tò mò nhìn bốn phía.
Ánh mắt Lâm Tiểu Ngư cơ toàn đặt ở trên đứa bé, trong mắt là ôn nhu chưa từng có, cô cảm nhận được Diệp Tinh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nói: “Diệp Tinh, con của chúng ta nè.”
“Ừm.” Diệp Tinh gật gật đầu, ánh mắt hắn cũng lập tức bị đứa trẻ trong lòng Lâm Tiểu Ngư hấp dẫn.
Đứa bé nho nhỏ chú ý tới Diệp Tinh, chính là nhìn chằm chằm Diệp Tinh, chớp chớp mắt, Diệp Tinh chỉ cảm thấy tâm mình muốn tan.
“Con của mình và Tiểu Ngư.”
Diệp Tinh không khỏi nhớ tới đủ loại ký ức kiếp trước, hắn cuối cùng đều là tiếc nuối mà chết, nhưng ở kiếp này, hắn không chỉ bù đắp tiếc nuối, hơn nữa còn có con với Lâm Tiểu Ngư.
Trong lúc này, Diệp Tinh cảm thấy tâm tình của mình lập tức xảy ra biến hóa, trên người hắn lại có thêm một loại ý thức trách nhiệm, đó là trách nhiệm làm ba.
……
Diệp Lân ra đời khiến cho trong nhà không thể nghi ngờ có thêm tiếng cười nói vui vẻ.
Diệp Kiến An, Lưu Mai ngay cả tài nguyên tu luyện cũng không thèm, cả ngày đều muốn nhìn cháu trai mình.
Mà Diệp Lân ở trong bụng Lâm Tiểu Ngư hơn ba năm, cũng bày ra một vài khả năng không tầm thường, ví dụ như chưa bao giờ khóc nháo, thậm chí chỉ mười ngày sau khi sinh đã biết nói chuyện.
Có chuyện trước đó, mọi người đối với chuyện này ngược lại không có gì giật mình nữa.
“Tiểu Lân.” Diệp Tinh cười.
“Baba.” Đứa bé nho nhỏ nhất thời giãy thoát từ trong ngực Lưu Mai, rất lưu loát bò về phía Diệp Tinh, ngắn ngủn vài giây liền đi tới bả vai hắn.
“Ha ha.” Nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của con mình, Diệp Tinh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Cách đó không xa, Lâm Tiểu Ngư đi tới.
“Mama.” Đứa bé nhỏ lại hưng phấn hô to.
Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy đứa nhỏ, vội vàng mở cánh tay mình ra.
“Thế nào rồi?” Diệp Tinh đưa Diệp Lân cho Lâm Tiểu Ngư, cười hỏi.
– Một công kích kia rốt cục cũng hoàn toàn nắm giữ rồi! Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Từ khi luyện hóa bốn quả kỳ dị kia, thân thể Lâm Tiểu Ngư không phát sinh biến hóa gì, nhưng tốc độ tu luyện lại lập tức bạo tăng!
Tốc độ tu luyện của cô thậm chí cũng không kém bao nhiêu so với Diệp Tinh.
Phải biết rằng, Diệp Tinh là có phân thân Đạo Tắc Giới, phân thân của hai hệ đạo tắc vận mệnh mà chỉ vượt qua Lâm Tiểu Ngư một điểm, đây quả thực chính là không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, đây đối với Lâm Tiểu Ngư mà nói nhất định là chuyện tốt.
– Anh!
Cười nói vài câu, bỗng nhiên Diệp Phong đi tới, nhìn Diệp Tinh, vẻ mặt cổ quái nói: “Bên ngoài có đánh nhau.”
“Hả?” Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Diệp Phong nghi hoặc hỏi: “Cái gì đánh nhau?”
Hắn tản ra ý thức của mình, nhất thời biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này một khu vực, có hai cô gái trên mặt đều mang theo tức giận nhìn nhau.
Một cô gái có làn da màu xanh lá cây, cô gái khác có làn da màu xanh, với đôi tai nhọn, khuôn mặt có bí văn màu tím, lúc này đang cãi nhau.
– Ta là tiểu tiên nữ, ngươi chỉ là tên xấu xí bát quái! Thiếu nữ da xanh lá cây giận dữ nói.
– Ta mới là tiểu tiên nữ, nếu ngươi dám tranh cái danh hiệu này với ta, ta sẽ lấy anh ta ra trấn áp ngươi! Cô gái da xanh không cam lòng yếu đuối.
“Trấn áp ta á, mơ đi! Ta sẽ trấn áp ngươi trước. ”
“Aaa, tức chết ta rồi. Xem chiêu của ta đây, xuyên tâm…”
Hai cô gái nói xong liền động thủ.
Cách đó không xa, đám người Diệp Tinh đi tới, Diệp Tinh nhìn hai người đánh nhau trước mắt, khóe miệng không khỏi giật giật.
Hai cô gái kia chính là Nguyên Lệ Văn còn có em gái của Húc Hồn Là Viên Viên, trước kia Diệp Tinh còn từng nghĩ không biết hai tiểu tiên nữ này ở cùng một chỗ sẽ phát sinh chuyện gì gì, không nghĩ tới thật sự thành sự thật rồi.
” Anh Diệp Tinh.” Viên Viên thấy được Diệp Tinh, lập tức thoát thân từ trong trận đấu, khôi phục bộ dáng thục nữ.
“Em tới nhà anh chơi.” Cô nhìn Diệp Tinh cười hì hì…
“Anh trai em đâu?” Diệp Tinh tò mò nói.
Với tính cách của Húc Hồn hẳn là sẽ không để Viên Viên chạy tới một mình.
“A, anh trai em hiện tại đang ở trong Ngân Hà, có lẽ đang tìm em.” Viên Viên không nghĩ gì nói.
Diệp Tinh: “…”
Lâm Tiểu Ngư: “…”
Mọi người: “…”
“Thì ra là ngươi bỏ nhà ra đi.” Nguyên Lệ Văn tức giận nhìn Viên Viên, vừa rồi đấu với nhau cô chịu thiệt thòi rất lớn.
“Diệp Tinh, ngươi quen tên xấu xí này ở đâu vậy, sắp dọa chết ta rồi.”
“Ngươi lại nói lại xấu bổn tiểu tiên nữ ta thử xem?” Viên Viên nhất thời giận dữ quát.
Nhìn hai người lại muốn đánh nhau, đám người Diệp Tinh vội vàng kéo ra.