Trúc Mã Và Trà Xanh

Chương 18: Chương 18



Ai ngờ vừa tới gần đã nghe thấy Cố Tích mắng mình: “Ninh Dĩ Phong thật may mắn, tuy rằng ngoại hình bình thường, gia cảnh bình thường, học vấn bình thường, nhưng lại có thể khiến đại ác ma trong ngành luật làm tới mức này chỉ vì cô ta.”
“Cô gái mới bao nhiêu tuổi thôi, giỏi giả vờ như vậy, cô là trà xanh chuyển thế sao?”
“Anh……” Cố Tích tức giận nghẹn họng, “Luật sư Ôn, anh thích cô ta, anh không thấy mất giá sao?”
“Chỉ có loại suy nghĩ này của cô thì mới mất giá, ai bị mù thì mới thích cô.”
Miệng của Ôn Lễ Hành thật độc.

Nếu không so sánh thì sẽ không biết, nhưng có so sánh thì tôi nhận ra rằng anh đã mắng tôi rất nhẹ nhàng rồi.

Anh chỉ nói tôi ngu ngốc.

“Nhưng mà, nếu không phải cô xúi giục mẹ Lục Hứa, khiến bà ta đuổi mẹ Ninh Dĩ Phong, đuổi bà ấy ra khỏi thành phố A thì Ninh Dĩ Phong đã không chuyển trường, cũng không thể sinh ra một loạt kết quả bất ngờ như vậy, gặp được tôi.Vì vậy, còn phải cảm ơn người phụ nữ ác độc như cô.”
Cái gì? Mẹ tôi thôi việc chuyển đi nơi khác là do Cố Tích làm?
“Xem ra luật sư Ôn đã điều tra ra rất nhiều, anh thật sự rất thích cô ta.

Nhưng tôi không hiểu, anh và Lục Hứa, tại sao lại thích cô ta?”
“Cô đang muốn tôi tư vấn cho sao? Phí tư vấn của tôi rất đắt, một vạn tệ một câu.”
“……”
“Ngày thường tôi nói chuyện với người khác đều là tính theo giây, hôm nay lợi cho cô rồi.”
“Ôn Lễ Hành, anh bị bệnh à?”
Tôi còn đang đắm chìm trong lý do mẹ tôi thôi việc, Cố Tích đột nhiên mở cửa bước ra, nhìn thấy tôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: Xin lỗi

Cố Tích trừng mắt nhìn tôi rồi bỏ chạy, đôi mắt đỏ hoe.

Tôi nhìn Ôn Lễ Hành trong phòng khách, nhớ tới vừa rồi anh không phủ nhận mình thích tôi, nhất thời có chút chột dạ.

Tôi vừa định bỏ chạy thì Ôn Lễ Hành kêu tôi lại: “Chạy cái gì, lá gan không nhỏ, lại dám nghe lén?”

“……!Ông chủ, tôi sai rồi.”
“Cô không có gì để hỏi à?”
“Có!”
Anh nhướng mày.

“Cố Tích tại sao lại tới tìm anh? Cô ta vừa mới nói anh làm đến mức này, anh đã làm gì vậy?”
“Cô tò mò cái này?”
Tôi gật đầu.

“Chậc, với cái đầu óc này của cô, tôi còn đang chờ cái gì không biết……”
Dừng một chút, anh tức giận nói: “Chuyện xảy ra giữa cô và cô ta ở suối nước nóng, tôi nhờ em gái tôi ghi âm lại, chẳng qua tôi chỉ gửi đoạn ghi âm đó cho họ Lục kia thôi.”
Tôi ngạc nhiên, sao người này có thể ghi âm đúng lúc như vậy?
“Anh đã sớm đoán được cô ta muốn hãm hại tôi? Sao anh lại hiểu cô ta như vậy?”
“Chậc, ai hiểu cô ta chứ, tôi chỉ hiểu người có bụng dạ thôi.”
“……” Được rồi, lại bắt đầu khoe khoang.

….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.