Hứa Lê lắc đầu, nói: “Lỡ nhưc họ gặp phải thây ma cấp ba thì sao?”
Những đội này của họ đều ổn, dù sao cũng không xa, hơn nữa còn có quần áo chiến đấu do Hứa Lê cung cấp, cho dù gặp phải thây ma cấp ba cũng có thể đợi được cứu viện. —— Huống hồ Liên Dương Diễm cũng là dị năng hệ kép cấp ba, nếu gặp phải thây ma cấp ba, chưa chắc ai nguy hiểm hơn ai. Nhưng một khi có nhiều người, cho dù là Hứa Lê cũng không thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. “Cũng đúng.”
A Nguyên tiếc nuối.
Hứa Lê nói: “Cho nên nếu có thể điều trực thăng đến, có thể dẫn dụ thây ma từ trên không, sẽ an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể thu thập thông tin về những người sống sót trong thành phố, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng trong thành phố vân nên còn một số người sống sót.”
“Chắc chắn là có, trong thành phố còn tập cả khu an toàn nữa.”
A Nguyên đương nhiên nói. Hứa Lê bất ngờ tiếc anh ta: “Khu an toàn?”
“Đúng vậy.”
A Nguyên nói: “Dù sao căn cứ cũng được xây dựng bên ngoài thành phố S, những người ở đầu kia thành phố thì quá xa, không ít người không kịp thời di tản, sau đó đội cứu hộ cũng không thể đi vào trong thành phố, chúng tôi chỉ có thể dọn dẹp một số thây ma, nhiều nhất là giúp dọn dẹp thây ma xung quanh, để họ có thể thu thập vật tư, còn lại chúng tôi cũng không làm được gì.”
Hứa Lê nhớ lại, kiếp trước hình như cũng từng mơ hồ nghe nói đến chuyện khu an toàn nhưng hình như khu an toàn không tồn tại được bao lâu.
Dù sao dưới cái nóng như vậy, cho dù là ở trong căn cứ, với số người đông như vậy, trong tình huống có thể cố gắng hết sức thì vẫn có không ít người chết, huống hồ chỉ là khu an toàn miễn cưỡng thành lập.
“Vậy thì trực thăng vừa vặn có thể đưa một ít vật tư cho họ, đến lúc đó nếu có cơ hội thì để đội cứu hộ đến đón những người muốn đi.”
Hứa Lê dừng lại một chút, nói: “Đến lúc đó tôi cũng đi cùng.”
Những người này dù sao cũng là điểm tích lũy mà?
A Nguyên cảm thán: “Nếu cô muốn đi, căn cứ chắc chắn sẽ đồng ý!”
Không nói đến Tiểu Kim, chỉ nói đến Hứa Lê thôi cũng đã là một lỗi lớn rồi!
Vì còn một giờ nữa, Hứa Lê dứt khoát lấy một ít đồ ra ăn. Tiểu Kim đang ngủ thì mũi khẽ động, mở mắt ra.
Thứ trắng trắng mập mập kia là gì? Thứ hình vuông nhỏ màu đỏ kia lại là gì?
Tiểu Kim thò đầu thò cổ, Hứa Lê trực tiếp kẹp hai cái bánh bao, lại kẹp ba miếng thịt kho tàu: “Bánh bao có thể cho thêm hai cái nhưng thịt kho tàu ở đây tôi cũng rất ít, lần sau Đại Hùng làm thì sẽ chia thêm cho cậu một ít.”
Được hai cái bánh bao, Tiểu Kim đã rất thỏa mãn rồi.
Nó muốn ăn đồ của Hứa Lê cũng không phải vì đói, mà chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi. Cũng vì bây giờ nó là thú biến dị, chứ không phải rắn biến dị đơn thuần như trước, nếu không Hứa Lê cũng không dám cho nó ăn những thứ này.
Bánh bao nhân thịt dưa chua, rất thơm và ngon miệng. Còn thịt kho tàu thì béo mà không ngấy, ăn cũng rất ngon, cảm giác như chỉ cần nhấp một miếng, thịt đã tan trong miệng.
Lần đầu tiên ăn thứ này, Tiểu Kim đã kinh ngạc. Nó tưởng dưa hấu và táo trước đây đã rất ngon rồi, kết quả thứ này lại còn ngon hơn!
Nhưng những thứ này thực sự rất ít, cho dù bây giờ nó là một con rắn nhỏ, cũng không lâu sau là đã ăn hết, nó quấn đuôi lên cổ tay Hứa Lê, làm nũng: “Hí hí~”