Trường An Nguyệt

Chương 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tháng sau, tại chợ phía đông phường An Nhơn, thành Trường An.

Từ Quân Dật có một ngôi nhà có ba lối vào và ba lối ra ở đây, đồ đạc trong viện không trang nhã và xa hoa như của quý tộc hoàng cung, cũng không cầu kỳ như của các quan chức và văn nhân. Trong đại sảnh chỉ có một chiếc bàn Bát Tiên chân cao bằng gỗ cẩm lai và mấy chiếc ghế quan, bốn bức tường trống trơn, thậm chí không có một bức tranh nào, chỉ có một cây Phương Thiên Hoạ Kích (1) dài bảy thước được đặt trên giá gỗ đỏ ở giữa.

Căn phòng này rất buồn tẻ, ta mặc xiêm y của thái giám đi đi lại lại, trong lúc đợi hắn thay quần áo, ta kiễng chân nhìn cây chiến kích cao bằng mình. Có lẽ đã bị bỏ từ lâu, vết gỉ xanh đã mọc trên lưỡi kích, hình vẽ hoa văn trên thân cây kích cũng đã mờ đi. Ta tò mò muốn nhấc nó lên nhưng ngay cả khi dùng hết sức lực cũng không thể dịch chuyển binh khí này một chút nào.

“Tiểu Nghiên đang làm gì vậy?” Lúc này Từ Quân Dật bước ra, hắn mặc y phục thường ngày trông uy nghiêm như cây tùng độc lập, nào có dáng vẻ như thái giám nữa.

Ta có tật giật mình vì thừa dịp chủ nhân không ở lại động đến đồ trang trí trong phòng, lại vì vừa rồi ta dùng quá nhiều sức nên không thể đứng vững ngã về phía sau.

Cú ngã không hề đau đớn như dự đoán, Từ Quân Dật bước tới ôm lấy eo ta, ánh mắt có vẻ trách cứ.

“Ta, ta không muốn chạm vào đồ của ngươi, chỉ là thấy nó to hơn ngọn giáo của cấm quân cho nên muốn sờ một chút.” Tại đây dưới mái hiên của thái giám, lúc cúi đầu thì nên cúi đầu, bản điện hạ co được dãn được.

Sau khi Từ Quân Dật đợi ta đứng vững, tay phải hắn cầm cây kích hỏi ta: “Tiểu Nghiên muốn xem nó à?”

Ta gật đầu, “Nó nặng quá, chắc là chỉ dùng để…” Ta chưa kịp nói xong, một tay Từ Quân Dật nâng cây kích lên, đâm ngang, chém xuống, đâm xuyên qua, nâng thanh hung khí trăm cân lên mạnh mẽ như hổ.

Từ Quân Dật buông trường kích xuống, sờ sờ ta đang sững người, cười nói: “Mau đi thay đồ đi.”

Lúc này ta mới nhớ ra mục đích rời cung, trong khoảng thời gian này trong triều xảy ra rất nhiều chuyện, hoàng hậu lại đang bận bịu tới lễ vấn danh nạp cát (2) của thái tử phi, chuyện của ta và biểu ca giống như ném đá vào trong biển không có chút gợn sóng. Lệnh giới nghiêm ở thành Trường An được dỡ bỏ vào dịp Tết Nguyên đán và rằm tháng giêng âm lịch, chợ đêm ở phường Vĩnh Hưng nhộn nhịp hẳn, trong lòng ta đã ngóng trông từ lâu. Ta lấy lý do cảm thấy không khỏe nên đi ngủ sớm để lừa Quế ma ma sau đó bí mật cải trang thành tiểu thái giám, ngồi lên xe ngựa ra khỏi cung với Từ Quân Dật, ta chuẩn bị thay y phục bình thường ở đây rồi đi đến phố chợ.

Từ Quân Dật dẫn ta qua hành lang, đi đến một khoảng sân nhỏ có tấm bảng “Ly Khanh các”, nơi này khác với sân trước, có những chiếc gương đồng hình thoi, một chiếc bàn trang điểm chạm khắc cao bằng nửa người, phía sau tấm bình phong hoa đào bằng gấm Tứ Xuyên là chiếc giường sơn son mạ vàng Giang Nam. Nếu không phải đang trong nhà của tên thái giám này, ta còn tưởng đây là khuê phòng tinh xảo của tiểu nương tử nhà ai.

Lúc này ta không kịp than thở thẩm mỹ của hắn, ngơ ngác nhìn một bộ y phục nam tay rộng, hoa văn hoa sen sẫm màu trên giường, quay người kêu lên: “Từ tướng lại đây chút đi.”

“Tiểu Nghiên chưa mặc nam trang bao giờ.” Khi hắn bước vào phòng, ta ngượng ngùng cúi đầu, “Làm phiền Từ tướng giúp đỡ.”

Thoạt nhìn Từ Quân Dật có vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng bước tới kéo ta đến trước gương đồng, đứng phía sau nâng cằm ta lên ghé sát vào tai ta nham hiểm nói: “Y phục tiểu điện hạ xốc xếch, vai đẹp nửa hở là đang quyến rũ thần sao?”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 23

Gần đây ta có đọc một quyển sách linh tinh, trong đó nói rằng một người càng thiếu thứ gì đó thì càng cần thể hiện. Thái giám này có lẽ cũng giống như vậy, nghĩ đến việc hắn đã giúp đỡ ta rất nhiều về chuyện của biểu ca nên ta cũng không muốn đâm vào tâm hồn nhỏ bé nhạy cảm và kiêu ngạo này, chỉ quay lại vỗ nhẹ vào vai hắn, dỗ dành: “Tiểu Nghiên sợ lắm. Được rồi, Từ tướng có thể giúp ta mặc đồ đi.”

Một giây tiếp theo trời đất quay cuồng, ta nằm trên chiếc giường ấm áp, bị Từ Quân Dật đ è xuống, hắn nắm lấy xương quai xanh của ta, chiếc mũi cao sượt lên vết thương trên cổ ta, thở hổn hển, “Nếu không vì thương ngươi còn nhỏ, có tin hay không ta đã làm ngươi…”

Trong tiềm thức ta có chút sợ hãi, tay chân luống cuống vội vàng đẩy hắn ra, sau đó ta nhớ ra Từ Quân Dật đã tịnh thân, cùng lắm cũng chỉ là một con hổ giấy, cho nên ta ngừng giãy giụa, cẩn thận quan sát tấm màn màu vàng mỏng như cánh ve treo trên đầu giường.

Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của ta, Từ Quân Dật đột nhiên dừng lại, không thể tin nổi hỏi: “Sao ngươi lại ngây người?”

Ta nhét y phục bên cạnh vào trong ngực hắn, thúc giục: “Nếu còn không giúp, Tiểu Nghiên sẽ lỡ mất chợ đêm.”

Thay y phục nam xong, ta tự thấy mình phong lưu tiêu sái, ta bắt chước dáng vẻ lang quân trên tay cầm chiếc quạt gấp, nhảy nhót ở trên đường. Từ Quân Dật đi ở phía sau vẻ mặt như màu đất, thỉnh thoảng nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.

Chợ đêm Trường An quả thực rất nhộn nhịp, hai bên đường lớn có những người bán hàng xếp hàng dài, trong đám đông nhộn nhịp có quan to quý nhân cũng có những người dân nghèo, nói chuyện trên trời dưới đất kề vai nhau đi dạo trong khu chợ này.

Phía trước có diễn xiếc nhào lộn với tiếng trống vang dội, phía sau có bánh bao thơm lừng, ta vui vẻ lôi kéo Từ Quân Dật nhìn xung quanh.

“Tiểu công tử, đây là ngọc Lam Điền tốt nhất, năm nay khai thác được tổng cộng hai trăm cân, trên đường này chỉ có một mình tiểu lão mới bán.”

“Thật sao?” Ta nhặt viên ngọc lên quan sát nó dưới ánh nến, “Tại sao nó lại khác với những gì ta thường thấy vậy?”

Chủ quầy vuốt vài sợi râu trên cằm, nịnh nọt nói: “Đây là ngọc thô cao cấp chưa qua mài giũa, tự nhiên cũng khác với những loại khác.”

Thường ngày ở trong cung ta không có thói quen mang theo bạc, ta bước tới trước mặt Từ Quân Dật nhỏ giọng nói: “Ca ca tốt, giúp Tiểu Nghiên trả tiền đi.”

Từ Quân Dật không nói gì, ném hai lạng bạc lên bàn.

Chủ quầy nhắc nhở: “Ngọc này năm lạng.”

“Ngươi lừa được đệ ấy chứ không lừa được ta. Hai lạng bạc đủ mua hết đống đá giả trên sạp của ngươi, nếu biết thức thời thì đừng nhiều lời.”

Lão chủ quầy bị Từ Quân Dật dọa đến liên tục gật đầu, tại chỗ thu dọn quầy rời đi.

“Tiểu Nghiên muốn ăn mì vằn thánh.” Ta chỉ vào quầy mì vằn thánh cách đó không xa.

“Không được,” Trên tay hắn cầm một đống đồ như tượng đất sét, vòng tay, mặt dây chuyền hình quạt cùng với mấy món đồ chơi nhỏ mà ta mua, thẳng thừng từ chối: “Bên ngoài không sạch sẽ, ăn vào sẽ khó chịu.”

“Đi mà ca ca, Tiểu Nghiên chỉ nếm thử thôi.” Ta nắm lấy tay áo hắn lắc lắc.

Thấy dáng vẻ lắc đầu quẫy đuôi của ta, sắc mặt Từ Quân Dật hơi dịu đi, sau đó lập tức trở lại thái độ cứng rắn: “Đã nói không được là không được, trở về kêu nhà bếp làm.”

Ta lập tức cúi mặt, quay đầu đi không muốn quan tâm hắn.

Từ Quân Dật nhéo hai bên má ta nói: “Tiểu Ly nô trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”

“Lêu lêu lêu.” Ta giãy không thể thoát ra được nên chỉ có thể lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.

Trở lại cung, ta ngồi trên chiếc đệm lông cáo trắng trong xe ngựa mà cảm xúc vẫn chưa nguôi ngoai, ta cứ liên tục nhìn lại lưu luyến phố chợ.

Từ Quân Dật đưa lệnh bài cho phu xe, giữ ta đang nhích tới nhích lui lại, “Tết nguyên tiêu có lễ hội hoa đăng, so với tối nay còn náo nhiệt hơn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1781: Con Rể Mới Tới Cửa (3)

“Lễ hội hoa đăng,” ta đếm trên đầu ngón tay, “còn ba tháng nữa.”

Lúc này, một đội cấm quân buộc vải trắng gầm thét đi qua xe ngựa, thủ lĩnh hét lên: “Cấp báo, cấp báo, Nhạc Dương Hầu và Đoạn Vương bị ám sát!”

“Lục ca bị sao vậy?” Ta thò đầu ra định xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng một đôi bàn tay lạnh lẽo đã bịt tai ta lại.

“Tiểu Nghiên không cần biết chuyện này,” Từ Quân Dật nhẹ nhàng nói, “Ngày mai ta dẫn ngươi đến Tây Sơn cưỡi ngựa.”

***

Nửa tháng trước.

An Quốc công Chương Tịch liên hợp với thủ phụ nội các Thân Như Hối và các vị đại thần khác, lấy lý do Lưu Phú Niên có hành vi sai trái và dâm loạn các cung nữ đã luận tội phụ thân của Lưu quý phi là Nhạc Dương Hầu bất kính quân thượng, dạy con không nghiêm, nhận hối lộ, cho phép người hầu chiếm đất cùng với nhiều tội lớn khác, đồng thời dâng thư cho Húc đế, nói vì để ổn định triều cương, thỉnh cầu để Lục hoàng tử Đoan Vương do Lưu quý phi sinh ra sớm ngày tựu phiên.

Nếu hỏi về người mà Thanh Lưu khinh thường nhất trong triều đình thì chính là thái giám, yêu phi và ngoại thích phải nằm trong ba người đứng đầu. Mấy chục năm qua tấu chương mà Tấn Húc đế nhận được nhiều nhất chính là luận tội Lưu quý phi, không một trăm thì cũng phải tám mươi, ngay cả khi ông nghĩ mình có thể tránh được bằng cách trốn trong cung điện luyện chế thuốc tiên như thường lệ, Ngự Sử đài Lưu Lang Trung vì muốn gặp mặt thánh nhân mà tự đập đầu vào cột ở điện Văn Hoa, chết ngay tại chỗ.

Từ xa xưa, võ sĩ chiến đấu đến chết và văn nhân khuyên răn đến chết, Ngô đại nhân đã tạo dựng danh tiếng thiên cổ cho mình cũng vì di sản huy hoàng cho con cháu. Có một thời gian, vị Ngự sử Lang Trung không có thành tích này đã trở thành hình mẫu kiên trung bất khuất trong mắt các học giả Nho giáo thời nhà Tấn. Không ít người tự phát đi tới phủ Nhạc Dương Hầu, tại đó nhã nhặn ngâm thơ chỉ cây dâu mắng cây hoè, phun nước bọt không việc gì không làm.

Tháng hai năm sau là kỳ thi mùa xuân được tổ chức ba năm một lần vào thời nhà Tấn, lúc này rất nhiều cử nhân đã tụ tập ở Trường An. Các học sinh ngưỡng mộ chiến công của Ngô đại nhân, ba trăm người đã viết một bức thư bằng máu giận dữ chỉ trích Nhạc Dương Hầu là đồ tể thấp hèn phá rối triều đình.

Trong điện Ngọc Tiên cung Đại Minh, Tấn Húc đế Lý Càn Huy đạp đổ lò luyện đan, chửi rủa: “Hoang đường, hoang đường, rốt cuộc bọn họ còn muốn bức trẫm đến đâu nữa!”

Người hầu trong cung quỳ xuống đất hô to thánh nhân tha tội.

Tấn Húc đế đi giày vải giẫm lên than vàng nóng hổi, ​​ông như không cảm nhận được sức nóng, tiếp tục gầm lên: “Trong mắt bọn họ, trẫm có thể so sánh với Kiệt, Trụ. Bọn họ đều mong trẫm chết ngay lập tức để Chương thái tử nhân từ ngồi lên ngôi vị hoàng đế!”

Các cung nhân không dám trả lời, chỉ xem mình tai điếc mắt mù, lão thái giám mạnh dạn giơ tay nắm lấy cục than dưới chân Húc đế, hai tay bị bỏng sưng tấy đỏ bừng.

“Thánh nhân vì sao lại nói như vậy?” Cung nữ đỡ Lưu quý phi đi vào điện Ngọc Tiên. Bà lớn hơn Húc đế năm tuổi, lúc này đã tháo trâm cài ra, đồ trang sức lẫn trang điểm đều rút đi, khóe mắt có nếp nhăn khó giấu, tóc mai cũng bạc đi, không còn vẻ xinh đẹp và quyền lực như thường ngày.

Tấn Húc đế không quan tâm đ ến vẻ già nua của sủng phi, ông như thiếu niên mới biết yêu lê thân hình đầy đặn của mình nhanh chóng đi về phía trước, nắm chặt tay Lưu quý phi, nói: “Thiến nhi, sao nàng lại ở đây?”

“Nếu thần thiếp không tới đây, thánh nhân có lẽ sẽ phá hủy điện Ngọc Tiên này rồi.” Lưu quý phi che miệng cười nói.

Tấn Húc đế an ủi: “Nàng và con đừng lo lắng, chỉ là vài quan đại thần phát điên khiển trách, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Kết hôn 1

Không ngờ sắc mặt Lưu quý phi nghiêm nghị, bà đặt tay trái lên trên tay phải, cúi lạy Húc đế: “Thiếp khẩn cầu thánh nhân cho Đoan Vương tựu phiên.”

“Thiến nhi, mau đứng dậy đi,” Tấn Húc đế đích thân đỡ Lưu quý phi đứng dậy, “Nhi tử trẫm mới mười sáu, con thứ tư là Thụy Vương vẫn còn ở thành Trường An đây, chuyện này không đồng ý.”

Lưu quý phi vén mái tóc dài lên, trong lúc hoảng hốt có tư thái của thiếu nữ, nhẹ nhàng thuyết phục Húc đế: “Từ lúc thiếp mười lăm tuổi vào cung phụng dưỡng thánh nhân đến giờ đã ba mươi ba năm. Phụ thân cũng được phong làm quan, cùng với các điệt tử, điệt nữ mỗi người đều vinh hoa phú quý, còn có thể kéo dài hậu tự cho thánh nhân đã vô cùng may mắn, thiếp không dám đòi hỏi nhiều hơn. Thiếp là quý phi của bệ hạ cũng là mẫu thân của Đoan vương, khẩn cầu bệ hạ để Toàn nhi rời khỏi Trường An, rời khỏi nơi tranh chấp này đi.”

Hai tay Húc đế che mặt, nước mắt chảy dài trên ngón tay: “Bọn họ hủy hoại trẫm, sỉ nhục trẫm, còn muốn cướp nàng và nhi tử của ta nữa sao!”

Lưu quý phi ôm Húc đế vào lòng, vỗ vỗ lưng ông, nhẹ giọng nói: “Trong mắt thiếp, thánh nhân vẫn là một hoàng tử có chí lớn, thiếp tin bệ hạ cũng giống như bệ hạ tin tưởng thiếp không làm tổn thương đến Quỳnh Hoa.”

Tấn Húc đế ôm chặt Lưu quý phi, đau đớn kêu lên: “Trẫm muốn tân kinh, bọn họ dương thịnh âm suy; trẫm muốn Bắc phạt, bọn họ ép chết Phục Thắng. Hiện tại trẫm lấy Chương hoàng hậu, lập Chương thái tử, nhưng ngay cả quý phi lẫn ấu tử cũng không bảo vệ được, trẫm là kẻ hèn nhát!”

“Thiếp vẫn còn ở đây, sẽ luôn đồng hành cùng thánh nhân.” Lưu quý phi dùng khăn lụa lau nước mắt cho Tấn Húc đế. “Quỳnh hoa xảy ra chuyện quả thực là do thiếp sơ suất, nuông chiều điệt tử cùng thị nữ. Thánh nhân, hãy để cho phụ thân của thiếp đi theo Đoan Vương cùng nhau rời đi đi.”

Lúc này, lục hoàng tử Lý Mộ Toàn xông vào, quỳ xuống trước mặt Tấn Húc đế và Lưu quý phi, lớn tiếng nói: “Chỉ cần không làm phụ hoàng và mẫu phi bị khó dễ, nhi thần bằng lòng đi Kinh Sở.”

“Con của ta, con vừa cưới Vương phi,” Tấn Húc đế ngẩng đầu lên, miễn cưỡng chạm vào đỉnh đầu của Đoan Vương, “Một tay trẫm nuôi con lớn, trẫm rất đau lòng.”

Lưu quý phi sinh cho Tấn Húc đế bảy người con, trong đó có năm người đã mất khi còn nhỏ, chỉ có nhị công chúa và lục hoàng tử Đoan vương còn sống. Nhị công chúa đã xuất giá cách đây vài năm, còn Đoan Vương Lý Mộ Toàn gần như được một tay Húc đế nuôi nấng.

Đoan Vương lau nước mắt, kiên quyết nói: “Ngay cả khi ở Kinh Sở, nhi thần cũng sẽ luôn cầu phúc cho phụ hoàng và mẫu phi. Dù người khác có chỉ trích thế nào, con cũng chưa bao giờ ghen tị với Thất đệ. Đệ ấy có vị trí Thái tử, nhưng con có phụ hoàng.”

“Quả nhiên là con ngoan của bổn cung,” Ba người ở trong cung ôm nhau, Lưu quý phi nói với Húc Đế: “Thánh nhân để cho con đi đi. Cho dù ở Kinh Sở thì con vẫn là Đoan Vương của thánh nhân, không ai dám bắt nạt nhi tử của chúng ta.”

Ba ngày sau, Tấn Húc đế hạ chỉ tước bỏ tước vị của phụ thân Lưu quý phi, cùng đi theo Đoan Vương đến Kinh Sở tựu phiên.

Vào buổi tối ta đi dạo phố ở chợ, truyền tin khẩn cấp được gửi đến từ Kinh Sở cách tám trăm dặm, nhóm người Đoan Vương trên đường bị ám sát, kể cả vương phi cùng với quận chúa mới sinh, quý nhân, tùy tùng, thị nữ trong vương phủ tổng cộng hơn bốn trăm người không một ai sống sót.

– ————-

Chú thích:

(1) Phương Thiên Hoạ Kích: kích là vũ khí dài, đây là vũ khí gắn liền với Lữ Bố trong Tam Quốc diễn nghĩa.

(2) Vấn danh nạp cát: Lễ vấn danh tức là xem bát tự, bà mai sẽ hỏi họ tên và ngày tháng năm sinh của cô dâu để xem ngày lành tháng tốt. Lễ nạp cát (lễ ăn hỏi) là nghi lễ được diễn ra sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.