Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, trầm mặc không nói.
Lý Dung vội vàng nói, “Một tấm năm lượng, chàng xem nơi này có cả xấp”
“Ta không giúp được”
Nét cười Bùi Văn Tuyên chợt ảm đạm, hắn lập tức đứng dậy, “Ngủ!”
“Aiz, sao vậy…”, Lý Dung vội vàng đuổi theo, “Ban nãy không phải rất tốt sao, sao hiện tại chàng lại đột nhiên muốn ngủ?”
Bùi Văn Tuyên không thèm để ý nàng, hắn lên giường, xốc chăn, nằm phịch xuống, đắp chăn lên, sau đó nhắm hai mắt lại.
Lý Dung ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng lay lay hắn, “Có không phải chuyện gì lớn lao đâu, chàng chỉ cần nói với họ một tiếng, họ chắc chắn cũng không đến mức không nể mặt chàng. Mấy vị công tử thế gia kia không ký, vậy mấy sĩ tử bình thường chắc không có vấn đề chứ?”
“Không đi, mất mặt”
Bùi Văn Tuyên nhắm mắt lại, cực kì quyết đoán cự tuyệt. Lý Dung nghĩ một chốc, có lẽ giữa nam nhân với nhau tồn tại một ít quy tắc nàng không hiểu được. Bùi Văn Tuyên từ trước đến nay luôn chiều theo nàng, nếu hắn nói không thể có lẽ thật không tiện. Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng nên nàng cứ thế từ bỏ luôn. Nàng đặt một chồng giấy kia xuống bàn, rửa mặt, cởi quần áo sau đó quay lại giường.
Bùi Văn Tuyên nằm chắn phía ngoài giường, Lý Dung khẽ vỗ hắn nói, “Chàng tránh ra chút, ta phải vào trong”
Bùi Văn Tuyên vẫn như cũ ôm chăn, đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích, hắn nhắm mắt nói, “Không tránh, tự mình trèo qua đi”
Lý Dung bị thái độ của hắn chọc giận, nàng đứng cạnh mép giường, lạnh giọng hỏi, “Có tránh ra không?”
Bùi Văn Tuyên không nói lời nào, Lý Dung liền duỗi tay túm lấy hắn. Bùi Văn Tuyên thấy nàng muốn động thủ, lập tức ngồi dậy, hai chân xếp bằng nhường ra một khoảng trống.
Lý Dung mắt mang trào phúng liếc nhìn hắn, ưu nhã trèo lên giường. Bùi Văn Tuyên bị cái liếc mắt kia của nàng khiến lòng có chút nghẹn khuất, cảm thấy mình như kẻ thua cuộc. Vào khoảnh khắc nàng nằm xuống, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Từ từ người ta tránh, hung dữ như vậy làm gì?”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên thấy mình như “đánh trả” được Lý Dung, hắn mang theo cảm giác hài lòng, nằm xuống ngủ.
Hôm sau, khi thức dậy, Lý Dung cầm xấp giấy kia đến Đốc tra ti. Thượng Quan Nhã vừa thấy Lý Dung bước vào đã tràn ngập hy vọng nhào đến gần hỏi, “Điện hạ, sao rồi? Nhanh như vậy đã có sao?”
“Bùi Văn Tuyên không thích làm những chuyện như này, hắn cảm thấy mất mặt”
Lý Dung trả xấp giấy lại cho Thượng Quan Nhã, nói thẳng, “Đừng lo mấy chuyện này nữa, mau đưa tư liệu của Lưu Hàng Xuân cho ta”
Thượng Quan Nhã nghe vậy liền than trời trách đất, “Điện hạ, Người sao có thể nói lại không giữ lời được chứ…”
“Ta đồng ý với ngươi chắc chắn sẽ làm được bao giờ?”
Lý Dung nâng quạt, gõ nhẹ lên đầu Thượng Quan Nhã, nàng ngồi xuống cạnh án thư nói, “Chỉ là giúp ngươi hỏi thử thôi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước”
Thượng Quan Nhã nghe vậy liền thở dài, cũng không dám tiếp tục làm phiền Lý Dung. Nàng ngồi xuống, trải tư liệu về Lưu Hàng Xuân lên bàn, thở dài nói, “Đều ở đây ạ”
Trong triều, làm quan lâu rồi, nhiều ít cũng sẽ có đôi ba vấn đề. Lý Dung lệnh Đốc tra ti cố ý điều tra Lưu Xuân Hàng, Thượng Quan Nhã liền nhanh chóng sửa sang tư liệu mang đến.
Lưu Xuân Hàng làm việc ở Lại Bộ, sai lầm lớn không có nhưng lại có một đống sai lầm nhỏ. Những vụ án như vậy Lý Dung vốn dĩ cũng lười xem, chỉ là vừa hay lần này Lưu Xuân Hàng phụ trách việc điều động quan viên dưới ngũ phẩm của Lại bộ. Nếu Bùi Văn Tuyên muốn vào Lại bộ mà không phải thông qua Vương Hậu Văn, vậy tốt nhất là chức vị dưới ngũ phẩm. Như vậy danh sách sẽ không cần trình lên Lại Bộ thượng thư Vương Hậu Văn thẩm duyệt.
Hiện tại khoa cử còn chưa được xem trọng, vào Lại bộ, tùy tiện làm một viên ngoại khảo công chủ sự, như vậy là có thể sắp xếp cho hắn quản lý việc khoa cử, làm quan chủ khảo.
Kiếp trước, khoa cử năm nay chính là Long Hổ Bảng, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nếu Bùi Văn Tuyên lên làm quan chủ khảo của lần khoa cử này, môn sinh của hắn sau này trong triều sẽ cực đông, từ đó quyền lực cũng được củng cố hơn.
Kiếp trước chưa từng xảy ra nhiều chuyện như hiện tại, những môn sinh kia, sau nhiều năm tôi luyện, mài giũa bằng những chức vị không quan trọng mới bắt đầu bộc lộ tài năng, nhưng kiếp này, nàng một lượt bắt đi nhiều người như vị, nhiều vị trí trên triều cũng theo đó thiếu hụt, những môn sinh kia tiến vào triều, chỉ cần hai người nhúng tay một chút, chắc chắn quá trình lên chức sẽ nhanh hơn kiếp trước rất nhiều.
Lý Dung trong lòng đã thầm trải sẵn đường cho Bùi Văn Tuyên, nàng xem qua một lượt tư liệu về Lưu Hàng Xuân, bảo ám vệ báo cáo vị trí của Lưu Xuân Hàng, sau đó tự mình ra ngoài “chặn đường”.
Theo tin bao của ám vệ, Lưu Xuân Hàng đang ở tửu lầu gọi vũ cơ mua vui. Lý Dung đến một tửu lầu bên cạnh, đặt một phòng riêng, sau đó bảo người sang báo với Lưu Xuân Hàng.
Lý Dung một mình ngồi trong phòng uống trà, chẳng bao lâu sau đã thấy Lưu Hàng Xuân hoang mang tiến vào, quỳ xuống đất kêu gào, “Khấu kiến Điện hạ, hạ quan không biết Điện hạ đến đây, không thể tiếp đón từ xa, xin Điện hạ thứ tội”
“Chỉ đến dùng một bữa mà thôi, Lưu đại nhân đừng quá câu nệ”
Lý Dung khẽ cười, nâng tay nói, “Lưu đại nhân, ngồi đi”
Hiện giờ đang vào lúc điều động quan viên, Lưu Hàng Xuân tuy phẩm cấp không cao, nhưng lại chiếm chức vị quan trọng trong Lại bộ, cho nên hắn thừa biết, Lý Dung đến tìm mình sẽ không đơn thuần chỉ là uống trà nói chuyện phiếm.
Lý Dung chính tay rót trà cho Lưu Hàng Xuân, hắn câu nệ ngồi xuống, nâng tay lau tầng mồ hôi lạnh trên trán, không dám nói lời nào.
“Thời gian không nhiều lắm nên ta sẽ không nói lòng vòng mà sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn”
Tiếng đun trà tràn ngập gian phòng, ngữ điệu Lý Dung rất bình thản, nghe qua chẳng khác gì đang tán gẫu, “Lần này ta đến đây là vì muốn nhờ Lưu đại nhân giúp một chuyện. Nghe nói việc điều nhiệm của những quan viên dưới ngũ phẩm của Lại bộ lần này đều do Lưu đại nhân quản lý. Ta quen một người, tài học xuất chúng, nhân phẩm đoan chính, định tiến cử chàng làm chủ sự khảo công cho Lưu đại nhân, chẳng biết Lưu đại nhân có thể giúp đỡ một chút không?”
“Điện hạ”, Lưu Hàng Xuân lộ ra vẻ khó xử, “Chức chủ sự khảo công này, trước mắt đều đã chật kín rồi ạ, hơn nữa lúc này Lại bộ cũng không định tuyển thêm người”
“Hết chỗ thì có thể tạo thêm mà”, Lý Dung mỉm cười, “Lại bộ hiện tại không phải đang thiếu chức lang trung? Cứ việc đẩy viên ngoại lang lên vị trí lang trung, lại bổ sung một chủ sự khảo công vào vị trí viên ngoại lang vừa trống, như vậy chẳng phải đã có chỗ rồi sao?”
“Điện hạ cần gì mất công như vậy ạ”, Lưu Hàng Xuân đề nghị, “Sao Người không trực tiếp đề bạt người kia lên vị trí lang trung chứ?”
Lưu Hàng Xuân không muốn nhận củ khoai nóng phỏng tay này, Lý Dung nghe hắn nói vậy liền cười hỏi, “Lưu đại nhân muốn từ chối sao?”
“Thần không dám”, Lưu Hàng Xuân vội vàng quỳ xuống, hoảng loạn hô, “Điện hạ gặp khó khăn, hạ quan đương nhiên sẽ tận lực hỗ trợ, chỉ là chức quan chủ sự khảo công quá thấp, Điện hạ…”
“Nhưng ta cảm thấy kinh nghiệm của chàng không đủ nên chức chủ sự khảo công là đủ rồi. Nếu ta nhất định muốn để chàng làm chức này thì sao?”
Lưu Hàng Xuân không đáp, hắn quỳ trên đất, liều mạng suy nghĩ câu trả lời. Lý Dung cầm ly trà lên, từ tốn nói, “Lưu đại nhân, trên bàn có một chiếc hộp, ngươi mở ra xem đi”
Có thể thoát khỏi đề tài này, Lưu Hàng Xuân còn cầu mà không được. Hắn thở phào một hơi, vội vã đứng dậy, mở hộp ra.
Nắp hộp vừa mở, ánh sáng lấp lánh của những thỏi vàng ngay lập tức đập vào mắt Lưu Hàng Xuân. Hắn ngẩn người, tiếp đến liền thấy luống cuống, hắn vội thả tay ra, nắp hộp “cạch” một tiếng đã đóng lại. Lưu Hàng Xuân cuống quít quỳ xuống, liều mạng dập đầu, “Điện hạ tha mạng, xin Điện hạ đừng khó dễ tiểu nhân”
“Lưu đại nhân nói đùa rồi, Bổn cung nào có khó dễ ngươi?”
Lý Dung dùng nắp ly khẽ khảy lá trà, nàng dựa vào cạnh bàn, thản nhiên lên tiếng, “Bổn cung biết quy tắc của Lưu đại nhân cho nên cố ý mang vàng đến. Hôm nay Bổn cung cho Lưu đại nhân hai lựa chọn, hoặc Lưu đại nhân nhận lấy đống vàng này, hoặc…”, Lý Dung buông ly trà, hơi rướn người về trước, cười nói, “Lưu đại nhân đến Đốc tra ti một chuyến?”
Lưu Hàng Xuân cả người cứng đờ, Lý Dung dựa vào lưng ghế, không chút để tâm tiếp tục, “Phong cách làm việc của ta ngươi cũng biết rồi đó. Ngươi giúp ta chuyện này, nếu Vương Hậu Văn có hỏi thì cứ việc làm tốt chuyện của ngươi là được, hắn cũng không thể làm gì được ngươi. Nhưng nếu ngươi không giúp ta, không sao cả, ta đành phải thay ai đó giúp được ta lên vị trí của ngươi thôi. Lưu đại nhân, sống không thể lập lờ nước đôi, dù thế nào ngài cũng phải chọn một cái, ngài nghĩ đi, lấy vàng hay đến Đốc tra ti của ta uống trà?”
“Phò mã của ta là một người có tài…”, Lý Dung cúi đầu, mân mê mười ngón tay được sơn màu của mình, “Chỉ cần các ngươi không ngăn trở, việc chàng có thể làm chủ sự khảo công là dư sức. Ta chẳng qua chỉ muốn ngươi làm theo phép công mà thôi, Lưu đại nhân, hay là ngài có đường sẵn không đi, chỉ muốn đi đường ngang ngõ hẻm?”
Lưu Hàng Xuân trầm mặc hồi lâu, sau khi hạ quyết định, hắn hít sâu một hơi nói, “Điện hạ, chuyện này Lưu mỗ không thể làm chủ, sau này có thể vào được Lại bộ, lên làm chủ sự khảo công hay không, hoàn toàn phải dựa vào Phò mã. Lưu mỗ chỉ có thể làm theo phép công, mong Điện hạ yên tâm”
Lý Dung hiểu được ý của Lưu Hàng Xuân, nếu làm vậy phải đắc tội cả hai bên vậy dứt khoát không giúp ai cả.
Chẳng qua với tài năng của Bùi Văn Tuyên, dù không được ai giúp thì vẫn dư sức đảm nhiệm chức chủ sự khảo công.
Vì thế Lý Dung khẽ cười nói, “Nghe Lưu đại nhân nói vậy, Bổn cung yên tâm rồi”
Lưu Hàng Xuân thở phào một hơi, “Điện hạ thấy vừa lòng là được ạ, nếu không còn chuyện gì khác, hạ quan xin được phép cáo lui”
Lý Dung khẽ gật đầu, nâng tay nói, “Lưu đại nhân đi thong thả”
Lưu Hàng Xuân cung kính hành lễ xong, vội vã lau sạch mồ hôi lạnh và đứng dậy rời đi. Đợi sau khi hắn đã lui ra, Thượng Quan Nhã bước vào, thấy Lý Dung mặt mang ý cười, nàng liền biết mọi chuyện thành công. Nàng ngồi xuống, có chất phấn khích nói, “Hiện tại danh sách điều động nhân sự của Lại bộ sắp hoàn thành, mấy ngày nữa thôi sẽ có. Lưu Hàng Xuân chỉ cần thêm tên Phò mã vào, sau này dù có bị Vương Hậu Văn phát hiện thì đó cũng là chuyện ván đã đóng thuyền”
Lý Dung khẽ gật đầu, chậm rãi nói, “Bùi Văn Tuyên vào được Lại bộ, Tạ Lan Thanh đi rồi, Hình bộ hiện nay cũng là Bùi Lễ Minh tạm thời đảm nhiệm chức Hình bộ thị lang. Đợi đến khi danh sách điều nhiệm của Lại bộ được công bố, danh sách điều nhiệm của Hình bộ ắt cũng sẽ được đưa ra thôi. Bùi Lễ Minh làm Hình bộ thượng thư hẳn sẽ không có vấn đề gì”
“Bùi gia lấp vào vị trí Thượng Quan gia để lại, Bệ hạ hẳn cũng sẽ yên tâm rất nhiều, nhưng mà Điện hạ, ta có một thắc mắc”
Thượng Quan Nhã cầm ly lên, Lý Dung nói, “Ngươi nói đi”
“Điện hạ thật sự có lòng tin…”, Thượng Quan Nhã nâng mắt nhìn Lý Dung, “Bản thân có thể hoàn toàn khống chế Bùi gia?”
Lý Dung không đáp, nàng uống trà, thần sắc thản nhiên.
“Điện hạ, thứ cho ta nhắc nhở Người một câu…”, Thượng Quan Nhã nhấp một ngụm trà, ngữ điệu ôn hòa, “Ta cực kì ủng hộ việc Điện hạ vun vén tình cảm phu thê, có thể sống hòa thuận là một việc cực kì tốt. Nhưng nuôi mèo đáng yêu, chuyển sang nuôi hổ phải cân nhắc kĩ càng hơn”
“Những gì ngươi lo lắng, ta đều hiểu”
Lý Dung từ tốn trả lời, “Nhưng vào thời điểm khác thường luôn phải dùng đến một số người. Những vị trí Thượng Quan gia đang nắm giữ quá nổi bật, sau khi để người Bùi gia thay thế có thể khiến Bệ hạ giảm bớt cảnh giác. Mấy năm trước ông ấy luôn có ý định chèn ép Thượng Quan gia, giành lại quân quyền trao cho Nhu phi. Nhưng nửa năm gần đây, ngoại trừ hôn sự của Xuyên nhi, có phải ông ấy rất hiếm khi nhắc đến những chuyện này?”
“Hiện tại ông ấy nghĩ, dưới sự châm ngòi của Bùi Văn Tuyên, vì quyền lực, ta sẽ xảy ra tranh chấp với Xuyên nhi. Ông ấy cho rằng Bùi Văn Tuyên xuất thân hàn môn, nguyện ý vì ích lợi mà lợi dụng ta, nếu vậy chúng ta cứ diễn theo những gì ông ấy muốn. Thượng Quan gia tạm thời tránh đi sóng gió, thuận theo ý ông ấy nâng đỡ hàn môn. Đợi đến cuối cùng, khi ông ấy phát hiện Bùi Văn Tuyên cũng là người của chúng ta…”, Lý Dung bật cười, “Không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ”
“E rằng sẽ muốn giết cả Bùi Văn Tuyên”
Thượng Quan Nhã cũng bật cười, nhưng sau khi suy nghĩ một chốc lại nói, “Chẳng qua, Bệ hạ cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng Bùi Văn Tuyên. Hiện tại ông ấy để mặc Điện hạ chẳng qua vì thấy, bất luận Điện hạ và Bùi Văn Tuyên có thật tình hay không, hai người quả thật đang dọn dẹp đám sâu mọt trong triều. Nếu Bùi Văn Tuyên có tâm tư khác, ông ấy nhất định sẽ lập tức diệt trừ hậu hoạn. Nhưng Điện hạ, Bệ hạ có thể làm vậy, Người… cũng phải có phòng bị trước”
Lý Dung nghe vậy, nâng mắt nhìn nàng, “Ngươi đang lo lắng chuyện gì?”
“Lo Điện hạ bị sắc đẹp mê hoặc”
“Điện hạ…”, Thượng Quan Nhã nghiêm túc lên, “Ta hy vọng Điện hạ có thể có được sự hòa thuận, mỹ mãn trong chuyện tình cảm. Nhưng ta cũng hy vọng Điện hạ đừng quên thân phận của mình. Dù sao đi nữa, vinh nhục của cả gia tộc Thượng Quan, đều đặt cả lên vai Điện hạ”
“Ngươi yên tâm đi”, Lý Dung chậm rãi nói, “Chút chuyện cỏn con này, ta còn hiểu rõ hơn cả ngươi nữa kìa”
“Vậy thì tốt”, Thượng Quan Nhã gật đầu, vui vẻ nói, “Có một chủ tử anh minh như Điện hạ dẫn đường, ta thấy an tâm rất nhiều. Được rồi, hôm nay mọi chuyện đã xong, ta đi làm chút việc riêng đây”
Lý Dung nghe vậy có chút tò mò hỏi, “Việc gì?”
“Nhận sự ủy thác của chúng tỷ muội, nếu Điện hạ không giúp được, ta chỉ có thể tìm đường khác”
Lý Dung nhướng mày, Thượng Quan Nhã nâng tay nói, “Điện hạ, ta xin phép lui xuống trước”
Nói rồi, Thượng Quan Nhã liền bước ra ngoài. Lý Dung thấy thái độ Thượng Quan Nhã khác thường, không khỏi lệnh người lén đi theo, nhìn xem Thượng Quan Nhã muốn làm gì.
Ám vệ đi theo Thượng Quan Nhã suốt cả chặng đường thì thấy Thượng Quan Nhã đến sòng bạc, túm Tô Dung Hoa ra ngoài xong liền đưa một xấp giấy cho gã, “Chỉ bao nhiêu đây thôi, ngươi tìm tên của chủ nhân viết bên trên, bảo họ ký tên hay ghi câu gì đó lưu niệm cũng được, một tờ năm lượng. Sau khi xong việc, ta và ngươi mỗi người năm năm”
Tô Dung Hoa nhìn xấp giấy cực dày Thượng Quan Nhã đang cầm, nhướng mày hỏi, “Thượng Quan đại tiểu thư chỉ vì chút tiền ấy lại mất công như vậy sao?”
“Mấy hôm trước chơi hết tiền rồi, tháng này túi đã trống trơn”, Thượng Quan Nhã vẻ mặt nghiêm túc đáp, “Ta định kiếm chút tiền vốn, quay lại tái chiến, lấy lại số tiền đã mất!”
“Hay là thôi đi, cô đừng quay lại đốt tiền nữa?”, Tô Dung Hoa nhíu mày, Thượng Quan Nhã nâng mắt nhìn gã, “Tô đại nhân, ngài nói đi, rốt cuộc ngài giúp hay không giúp đây?”
“Ồ”, Tô Dung Hoa suy nghĩ một chốc, “Cô muốn chữ ký của ai?”
“Ngươi chịu giúp ta?”
Thượng Quan Nhã vui sướng hỏi, nàng đưa xấp giấy cho Tô Dung Hoa, “Cái này là của ta, bảo họ viết thêm vài câu, ngươi xem, ta muốn xin của Thôi Ngọc Lang, Lâm Tử Phàm, còn có Tạ Thượng Thanh…”
Thượng Quan Nhã liệt kê một đống tên họ, Tô Dung Hoa vẫn giữ nguyên ý cười, sau khi nghe xong, gã khẽ gật đầu, cầm lấy xấp giấy cười nói, “Cô yên tâm, mọi chuyện để đó ta lo”
“Thật sao? Vậy xin cám ơn ngươi”
“Không cần nói cảm ơn”
Tô Dung Hoa ôn nhu nói, “Giúp cô rửa sạch đôi mắt một chút là việc ta hẳn nên làm. Bằng không để mặc đại tiểu thư Thượng Quan gia còn trẻ đã bị mù, không tốt lắm”
Thượng Quan Nhã có chút mờ mịt, lúc này Tô Dung Hoa đã cầm xấp giấy đi mất.
Đợi đến tối, Tô Dung Hoa cho người mang xấp giấy trả lại cho Thượng Quan Nhã. Thượng Quan Nhã cực kỳ hưng phấn tự mình ra cổng nhận, nhưng sau khi cầm chúng trên tay, sắc mặt Thượng Quan Nhã lập tức thay đổi.
Trên mỗi một trang giấy đều là nét chữ tương tự.
Mặt trên viết…
Tô Dung Hoa, mỹ nam đệ nhất Hoa Kinh.
Tô Dung Hoa, anh tuấn soái khí
Tô Dung Hoa, tài mạo song toàn
Tô Dung Hoa…
Thượng Quan Nhã nhanh chóng lật đến trang giấy cuối cùng, muốn xem xem có chữ của ai khác không, nhưng tờ cuối cùng vẫn như cũ là nét chữ thảo phóng túng của Tô Dung Hoa…
Nội dung bên trên, hãy thuật lại đồng thời học thuộc toàn bộ.
Đồng thời còn tặng kèm bức vẽ chân dung một bên mặt anh tuấn của gã, bên cạnh là dòng chữ, “Kiến nghị treo trong phòng ngủ để ngày ngày tiện bề dưỡng mắt”
Thượng Quan Nhã bị hành vi tự luyến đến phát cuồng này bức đến nổi điên, nàng không màng mình còn đứng ở cổng lớn, hung hăng xé nát cả xấp giấy, chỉ để lại bức tranh kia. Sau đó nàng chỉ vào gã sai vặt nhận mệnh đến đưa đồ cho mình, âm thanh run rẩy nói, “Ngươi trở về nói với gã, bảo gã hãy đợi đó, gã chết chắc rồi. Chết! Chắc! Rồi!!”
Những việc này, ngay trong đêm đã được thám tử báo cáo với Lý Dung, Lý Dung nghe thám tử nói xong liền phun cả trà trong miệng ra, dở khóc dở cười nói, “Tô Dung Hoa không đứng đắn đến nông nỗi này sao?”
Bùi Văn Tuyên ngồi bên cạnh phê sổ con, nghe xong, hắn ngẩng đầu nhìn sang Lý Dung. Lý Dung tiếp tục nói, “Nhưng nói ra, bức tranh Tô Dung Hoa gửi cho Quan Nhã thế nào? Đẹp không?”
Ám vệ suy nghĩ vài giây mới nói, “Hình như không tệ lắm”
“Ta thật sự có chút tò mò, aiz, nàng có xé bức tranh không?”
Ám vệ lắc đầu, “Không ạ, Thượng Quan tiểu thư còn treo lên”
“Thật sự treo lên á?”
Lý Dung có chút không hiểu được ý của Thượng Quan Nhã, Bùi Văn Tuyên ngồi bên cạnh lắng nghe, hắn đóng sổ con lại, nhàn nhạt nói, “Đừng nói chuyện nữa, ngủ thôi”
Lý Dung thấy hiện tại cũng không còn sớm, liền phất tay ra hiệu người nọ lui xuống.
Lý Dung ngủ một giấc, sáng hôm sau, nàng đến Đốc tra ti gặp Thượng Quan Nhã. Trước khi về nhà, nàng khẽ ho một tiếng, như thể không chút để ý nhắc đến chuyện đêm qua, “Ừ thì, ta nghe nói Tô Dung Hoa tặng ngươi một bức tranh, ngươi treo nó lên sao? Ngươi làm vậy là có ý gì?”
“Người biết ta treo lên làm gì không?”, Thượng Quan Nhã cười lạnh hỏi, Lý Dung quay sang nhìn nàng, Thượng Quan Nhã siết chặt nắm tay, “Ta đặt tranh của gã trong phòng ngủ, để mỗi khi cảm thấy khó chịu bực bội, ta sẽ phóng phi tiêu, quất roi lên người gã để giải tỏa cảm xúc!”
“Ngươi…”, Lý Dung nhất thời cũng không biết nên nói gì mới đúng, nàng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói, “Ngươi thật sự rất sáng tạo”
Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, cười lạnh đáp, “Gã tốt nhất đừng để ta nắm được nhược điểm, nếu không ta nhất định sẽ cho gã biết tay”
Lời này Lý Dung nghe xong liền tự động bỏ qua, nàng khẽ gật đầu, “Ừm, ta biết, ngươi rất mạnh”
Hai người vừa tán gẫu vừa trở về. Dạo gần đây Bùi Văn Tuyên thường về phủ rất sớm, Lý Dung vào phủ, không thấy Bùi Văn Tuyên ra đón mình liền quay sang hỏi Tĩnh Mai, “Phò mã đâu? Sao chàng không ra đón ta?”
“Phò mã đang bận chút việc ạ”
Tĩnh Mai mỉm cười nói, “Hôm nay Phò mã đem rất nhiều tranh chân dung của mình về nhà, phòng ngủ, nhà ăn, sảnh chính, hoa viên đều treo đầy tranh ạ”
“Chàng ấy rốt cuộc làm gì vậy?!”, Lý Dung khiếp sợ nói, lúc này nàng thấy Bùi Văn Tuyên đang vẽ gì đó lên bình phong trong phòng ngủ. Lý Dung vội vã đến gần, đó vốn dĩ là bức bình phong thêu hình đôi bướm vờn hoa mẫu đơn trên nền vải Vân Cẩm mà nàng thích nhất, nàng sợ Bùi Văn Tuyên nổi điên, vội nói, “Bùi Văn Tuyên, chàng đang làm cái quái gì vậy!”
Bùi Văn Tuyên tay cầm bút, mỉm cười quay đầu lại nhìn Lý Dung, “Điện hạ”
Thông qua khe hở, Lý Dung nhìn thấy trên bức bình phong phía sau là bức tự họa từ xa của Bùi Văn Tuyên đang ngắm trăng, hắn mỉm cười ôn hòa nói, “Hôm qua có nghe thấy hành động của Tô đại công tử, vi thần suy nghĩ một chút, cảm thấy Tô đại công tử nói đúng. Gần đây trong kinh thành đâu đâu cũng có sĩ tử, khiến tâm tư phái nữ nhộn nhạo, ta sợ những nhan sắc sứt sẹo, xấu xí bên