Trưởng Công Chúa

Chương 122: Lựa chọn



Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Thôi Ngọc Lang có cư xử bình thường không, Lý Dung cũng không biết.

Dù sao thời gian đã được định rồi, mọi thứ cũng sắp xếp xong, chỉ đợi ba ngày sau quan viên cả triều được nghỉ, nàng đã có thể tìm Thôi Ngọc Lang nói chuyện.

Trong thành, nàng không tiện gặp Thôi Ngọc Lang, khắp nơi đều là tai mắt, cho nên chỉ có thể hẹn ra ngoài thành. Vì đến đó cũng khá tốn thời gian, do đó đành phải chờ đến ngày nghỉ.

Vừa hay, Bùi Văn Tuyên cũng có suy nghĩ như vậy.

Sau khi dẫn Ôn thị dọn vào sống ở tòa phủ mà phụ thân hắn để lại, hắn dành chút thời gian trang hoàng lại, cũng xem như đâu vào đấy.

Hắn không mang theo nhiều đồ lắm, như vậy khiến lòng hắn thoải mái hơn, cảm thấy mình dường như chỉ đến nghỉ phép, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại phù Công chúa.

Cũng không biết vì đồ đạc quá ít hay vì không được ở cạnh Lý Dung, hắn cứ thấy căn phòng này khá trống trải. Buổi tối khi nằm trên giường, hắn lăn qua lộn lại hồi lâu, sau đó chợt thấy chiếc giường dường như có chút lớn.

Thông thường vất vả lắm hắn mới có thể chìm vào giấc ngủ. Có đôi khi đến nửa đêm, trong lúc mơ màng duỗi tay về phía bên cạnh, phát hiện nửa giường trống trải lạnh lẽo, hắn sẽ choàng tỉnh, trong khoảnh khắc cứ ngỡ hiện tại vẫn là kiếp trước, và tất cả những gì vừa xảy ra đều chỉ là một giấc mộng Hoàng lương. Từ đó, chỉ cần vừa tỉnh lại, hắn sẽ quay về kiếp trước, quay về khoảng thời gian một mình lủi thủi cô đơn lẻ bóng. Hắn bị những suy nghĩ kia dọa đến hồn phi phách tán, một chút buồn ngủ cũng chẳng còn, phải hồi thần trong chốc lát mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.

Buổi sáng, lúc lên triều nhìn thấy Lý Dung, hắn biết rõ mình không nên nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại không nghe theo sự khống chế mà dán chặt vào nàng.

Không biết lúc không có hắn ở bên, Lý Dung ngủ ngon không, có nhớ hắn không.

Phải chịu đựng vô số sự dày vò kia, một ngày của hắn chẳng khác gì một năm. Cho nên ba ngày sau, thời gian nghỉ phép vừa đến, Bùi Văn Tuyên đã vội vàng đến tìm nàng.

Vì thấy kinh thành không phải là nơi tiện gặp mặt nên hắn quyết định hẹn ra vùng ngoại ô. Đại Hạ cứ 10 ngày lên triều sẽ được nghỉ một ngày, nếu lỡ mất hôm nay hắn phải đợi thêm 10 ngày nữa. Chính vì thế, khi trời còn chưa sáng, Bùi Văn Tuyên đã bảo Đồng Nghiệp đến tìm Triệu Trọng Cửu, muốn hắn truyền lời nhắn của mình cho Lý Dung.

Triệu Trọng Cửu cũng nghiêm túc truyền tin của hắn đến Lý Dung. Lúc ấy, Lý Dung vừa thức dậy, đã sửa soạng xong và chuẩn bị ra khỏi thành gặp Thôi Ngọc Lang.

Khi nhận được lời nhắn của Triệu Trọng Cửu, trong lòng nàng có chút băn khoăn.

Nàng cũng muốn gặp Bùi Văn Tuyên, nhưng cuộc hẹn với Thôi Ngọc Lang đã được quyết định từ trước, cũng không thể trì hoãn. Lý Dung đắn đo hồi lâu, đột nhiên giật mình.

Nàng ấy vậy mà lại đắn đo vì chút chuyện nhỏ này?

“Báo lại với Phò mã, hôm nay ta ra ngoài thành có việc, đợi ngày nghỉ tiếp theo đi. Việc này là chính sự, dặn chàng đừng để bụng”

Lý Dung nâng mắt ra lệnh cho Triệu Trọng Cửu, sau đó bảo người lấy những thứ mình cần đến.

Triệu Trọng Cửu lập tức cho người đi báo lại với Bùi Văn Tuyên, vào lúc Bùi Văn Tuyên nhận được lời nhắn, Lý Dung đã sắp ra khỏi thành.

Nhưng lúc này Bùi Văn Tuyên cũng đã chuẩn bị xong, biết được Lý Dung từ chối mình, hắn không khỏi nhíu mày hỏi, “Nàng đi làm chuyện gì?”

“Người truyền lời không nhắc đến chuyện đó ạ”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1785

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Đồng Nghiệp quan sát sắc mặt của Bùi Văn Tuyên, dè dặt hỏi, “Hay là hôm nay công tử cứ về nhà nghỉ ngơi thôi ạ?”

Bùi Văn Tuyên không đáp, sau khi ngồi một chốc, hắn chợt đứng phắt dậy, thấp giọng nói, “Không được, ta phải đi xem xem thế nào”

Nói xong, Bùi Văn Tuyên vội vàng bước ra ngoài.

Phủ đệ của Bùi Văn Tuyên cách cổng thành gần hơn so với phủ Lý Dung. Nhẩm tính thời gian, hắn quyết định đi đường tắt ra khỏi thành trước, sau đó sẽ đứng ở cổng đợi nàng.

Lý Dung vì tránh tai mắt của người khác nên đương nhiên sẽ không dùng xe ngựa của phủ Công chúa. Nàng chọn một chiếc xe ngựa trông rất bình thường, nên nếu đi lẫn trong đám đông, sẽ chẳng ai phát hiện được Lý Dung.

Bùi Văn Tuyên ngồi trong xe ngựa, vén màn quan sát thật kĩ tình hình trước mặt. Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa cực kì bình thường tiến đến, chủ nhân ngồi trên xe vén màn, nói gì đó với thị vệ, thị vệ nghe xong liền nhanh chóng tránh đường. Bùi Văn Tuyên nhìn chiếc xe ngựa kia dần đi xa, sau đó buông màn, thấp giọng nói, “Đuổi theo”

Xe ngựa của Lý Dung không nhanh không chậm tiến ra ngoài thành, nhưng chưa đi được bao lâu, Lý Dung nghe thấy người bên ngoài nói vọng vào, “Điện hạ, hình như có người đang bám đuôi”

Lý Dung mở mắt, gõ quạt vào lòng bàn tay, suy nghĩ một chốc liền nói, “Cho người đến trà lâu báo với Thôi Ngọc Lang, địa điểm gặp mặt đổi thành Lô Vi đình (芦苇亭: đình cỏ lau). Trước khi đến đó, hãy dừng lại ven một cánh rừng nào đó, bảo mọi người nghỉ ngơi một chút. Sau khi ta xuống xe…”, Lý Dung đè thấp giọng nói, “Để lại hai người trông chừng tình hình phía sau”

Thị vệ khẽ gật đầu, làm theo sự sắp xếp của Lý Dung.

Xe ngựa phía trước vừa chạy được một chốc liền ngừng lại. Thấy thế, thị vệ vội vàng quay đầu hỏi ý Bùi Văn Tuyên đang ngồi trong xe, “Đại nhân, chiếc xe phía trước ngừng lại rồi ạ”

Bùi Văn Tuyên trầm mặc một chút lại đáp, “Tiếp tục đi đi”

Quãng đường này không hề dài, không cần ngừng xe nghỉ ngơi, cho nên việc Lý Dung cho ngừng xe chứng minh nàng đã phát hiện hắn. Nếu hắn ngừng lại theo nàng, e rằng sẽ khiến Lý Dung sợ hãi. Cách tốt nhất hiện tại chính là khiến Lý Dung cho rằng hắn đi rồi, sau đó hắn sẽ đứng đợi Lý Dung ở phía trước.

Bùi Văn Tuyên thầm suy đoán tâm tư của Lý Dung, với tính cách của Lý Dung, không thể nào có chuyện nàng sẽ cho xe ngựa dừng một chút. Sau khi nàng xuống xe rồi, hẳn sẽ lập tức ngụy trang, cho một người khác giả thành mình và rời đi, mà nàng sẽ đi theo một con đường khác…

Không.

Bùi Văn Tuyên nhớ lại tình cảnh Lý Dung mai phục Dương Tuyền trước đây, Lý Dung có lẽ sẽ chẳng thèm đi theo con đường khác mà chọn cách chắc chắn hơn, chính là để lại cả nhóm thị vệ đi theo một người khác, sau đó nàng mới đi đến nơi mình muốn.

Sau khi phỏng đoán hết mọi khả năng, Bùi Văn Tuyên bảo người ngừng xe ngựa lại, sau khi mang theo hai tên thị vệ vội vàng trốn vào cánh rừng bên cạnh, hắn cuốn tay áo lên, ra lệnh cho thị vệ đứng bên cạnh, “Đợi lát nữa khi nhìn thấy có thị vệ nào chạy qua, các ngươi hãy đuổi theo họ”

Thị vệ đáp một tiếng, làm theo lời Bùi Văn Tuyên, ngồi mai phục bên cạnh hắn. Mà Bùi Văn Tuyên sau khi chọn một cây cao nhất liền trèo lên, ngồi trên cành quan sát tình hình xung quanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1674: 1674: Cậu Vẫn Chỉ Là Một Con Kiến!

Trên xe, Lý Dung đổi quần áo với Tịnh Lan, sau đó đeo một chiếc khăn che mặt đóng giả thành một phụ nhân bình thường ra ngoài. Tịnh Lan sau khi thay quần áo của nàng, trông chẳng khác gì nàng. Nhóm người bên ngoài túm lại một chỗ rôm rả nói chuyện phiếm, chẳng bao lâu sau liền quay lại xe ngựa.

Sau khi xe ngựa đã đi được hồi lâu, Lý Dung mới khẽ phất tay với hai thị vệ đang trốn trong chỗ tối, thị vệ thấy vậy lập tức vội vàng chạy đi.

Sau khi hai người nọ chạy đi, Bùi Văn Tuyên ngồi trên cây, ra hiệu với hai người đang ngồi mai phục trong đống cỏ. Khi người của Lý Dung biến mất, người của hắn liền nối gót theo sau.

Lý Dung ngồi trong tối một lát, sau khi nghĩ có lẽ mọi chướng ngại đã biến mất, nàng mới lú người khỏi thân cây, nhanh chóng đi về phía Lô Vi đình.

Vì xung quanh không còn ai bảo vệ, nàng cố gắng chạy nhanh nhất có thể. Bùi Văn Tuyên ngồi trên cây, nhìn Lý Dung sốt ruột lao vút đi không khỏi nhíu mày.

Lý do gì lại khiến Lý Dung có phản ứng như hiện tại chứ?

Tuy trong lòng có chút khó hiểu nhưng hắn lại không nói gì, đợi đến khi Lý Dung chạy xa khỏi cái cây mà hắn đang trốn, Bùi Văn Tuyên mới leo xuống, đuổi theo Lý Dung.

Lý Dung vừa chạy vừa dáo dác nhìn xung quanh, Bùi Văn Tuyên cũng đuổi sát theo nàng. Dù hai người đều không phải là những thám tử chuyên nghiệp nhưng lại có thể duy trì một sự hài hòa đến quỷ dị. Cứ thế một người chạy một người đuổi theo, cuối cùng Lý Dung cũng đến được Lô Vì đình.

Thôi Ngọc Lang đã đứng đợi sẵn ở đó. Hắn mặc một chiếc áo xanh, tóc được buộc hờ, trên tay còn cầm một cây sáo ngọc. Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân của Lý Dung, hắn mỉm cười xoay người lại. Dù là độ cung khóe môi hay góc độ xoay người, tất cả đều thể hiện chủ nhân của chúng đã dự trù một cách kĩ càng tỉ mỉ.

Lý Dung thở hổn hển, chống tay lên cột. Dù sớm biết Thôi Ngọc Lang sẽ biểu diễn mấy trò như trên nhưng vào lúc Thôi Ngọc Lang quay đầu lại, nàng vẫn không kiềm được thấy có chút khó thở.

Lý Dung còn có phản ứng như thế, huống chi Bùi Văn Tuyên đang trốn trong chỗ tối. Hắn cực kì khó chịu, chỉ hận bản thân lần trước không đánh chết đối phương.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Tuy lý trí nói cho Bùi Văn Tuyên, Lý Dung chủ động tìm Thôi Ngọc Lang chỉ là vì chính sự, nhưng khi thấy hai người đứng chung một chỗ, hắn vẫn thấy chướng mắt.

Cũng may hắn có thể kìm nén sự xúc động, hắn ngồi canh trong chỗ tối, phối hợp theo sự sắp xếp của Lý Dung.

“Điện hạ”, Thôi Ngọc Lang thấy Lý Dung đã bước vào đình, liền cung kính hành lễ với nàng, Lý Dung chống cột điều chỉnh lại hô hấp một chốc mới vẫy tay, ý bảo miễn lễ, tiếp đến nàng bước vào trong nói, “Hôm nay ta bị theo dõi, chúng ta nói ngắn gọn thôi”

“Vụ việc lần trước mà ngươi nhắc đến là vụ bạn ngươi bị hương thân ở địa phương đoạt mất suất thi cử đúng không?”

“Thưa vâng”, Thôi Ngọc Lang nghe Lý Dung hỏi đến chính sự, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại. Lý Dung bưng chén trà, thong thả hỏi, “Chỗ đó là ở đâu?”

“Huyện Chương Bình ở Vọng Châu”

“Quê của ngươi ở đó à?”

“Vâng”

“Ngươi là quan viên của Lễ bộ…”, Lý Dung nâng mắt, cười như không cười hỏi, “Có chút chuyện cỏn con như này cũng không giải quyết được sao?”

“Điện hạ nói đùa rồi”, Thôi Ngọc Lang cười khổ đáp, “Thần chẳng qua chỉ là một viên quan tép riu không chút thực quyền, có thể làm gì được chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1309: Chuyện năm đó của Nam Thiến

Lý Dung ngồi trên băng ghế dài xây ven theo đình, nhìn con sông nhỏ chảy róc rách bên ngoài, thần sắc bình tĩnh nói, “Ngươi đang oán hận”

Thôi Ngọc Lang không đáp, Lý Dung quay đầu sang, mỉm cười nhìn Thôi Ngọc Lang, “Lần trước ngươi nói muốn tự mình đề cử…”, Lý Dung đứng dậy, đi đến trước mặt Thôi Ngọc Lang và nhìn chằm chằm vào hắn, Thôi Ngọc Lang chỉ cười mà không nói gì.

Thôi Ngọc Lang là khách quen chốn phong nguyệt, quen việc giao tiếp với vô số nữ nhân, nghe bảo hắn đến thanh lâu không cần tiêu một đồng bạc nào, mỗi lần tính tiền chỉ cần làm một bài thơ, sau này đó sẽ là khúc nhạc được mọi người ưa thích ở Hoa Kinh.

Một người như vậy, khi đối diện với ánh mắt đánh giá của Lý Dung lại không chút sợ sệt, thậm chí hắn còn tiến lên một bước, đến gần Lý Dung, cúi đầu nhìn nàng, chân thành lại thâm tình hỏi, “Điện hạ thấy chuyện đó thế nào?”

“Rắc”, một tiếng động giòn tan vang lên, Bùi Văn Tuyên đứng từ xa nhìn hành động của họ, tuy không nghe rõ được nội dung, nhưng hắn cũng không kiềm chế được, trực tiếp bóp gãy nhánh cây trong tay.

Lý Dung thấp thoáng nghe được tiếng động lạ, nhưng lại nghĩ hẳn đó chỉ là ảo giác. Nàng quét mắt nhìn bãi cỏ lau xung quanh một vòng lại không thấy bất kì ai. Sau khi nghĩ một chốc, nàng đưa tay ra hiệu với Thôi Ngọc Lang, ý bảo đi cách xa bờ sông một chút, sau đó đè thấp giọng hỏi, “Ngươi làm vậy là vì bạn mình hay vì bản thân mình?”

“Sao Điện hạ lại hỏi vậy?”, Thôi Ngọc Lang có chút khó hiểu hỏi, Lý Dung khẽ cười một tiếng, nâng mắt nhìn Thôi Ngọc Lang, “Thôi đại nhân chẳng lẽ từ trước đến nay không muốn có thành tựu gì đó trong chốn quan trường sao?”

Kiếp trước Thôi Ngọc Lang suốt ngày chỉ loanh quanh chốn thanh lâu hoa liễu, không có chút hứng thú gì với chuyện triều chính. Nhưng Lý Dung từng xem những bài thơ hắn làm, từ đó trong lòng luôn nghĩ, những tác phẩm kia tuyệt đối không phải do một người không hứng thú với chuyện quan trường sáng tác.

Quan trọng nhất chính là, nhà của Thôi Ngọc Lang cũng không tính giàu có, phụ thân hắn chẳng qua chỉ là một thầy giáo tự mở lớp dạy ở nhà. Hắn từ nhỏ đã đọc sách lớn lên, cho nên những thứ khát cầu và công sức đã bỏ ra, người thường không ai có thể sánh bằng.

Trả một cái giá cực đắt để bước vào quan trường, chẳng lẽ một chút dã tâm cũng không có sao? Năm xưa hắn lựa chọn rời đi, e rằng chỉ vì cực kì thất vọng mới làm vậy.

Suy cho cùng với tình hình quan trường của Đại Hạ lúc đó, một người như Thôi Ngọc Lang, vốn không có chỗ dung thân.

Nhưng kiếp này, hắn lại đến tìm nàng tố cáo trạng.

Không chỉ tố cáo, hắn còn tự đề cử mình, muốn trở thành tình lang của nàng, vì như vậy hắn sẽ có thêm một phần trợ lực.

“Thật ra ý của Thôi đại nhân, ta hiểu rõ”, Lý Dung dựa vào cột, nhìn Thôi Ngọc Lang cười như không cười nói, “Kêu oan gì đó chẳng qua chỉ là cái cớ, tự đề cử mình mới là mục đích thật sự. Ngài lựa chọn làm vậy, chẳng qua chỉ vì Thôi đại nhân hiện tại…”, Lý Dung nâng tay chống đầu, nhìn Thôi Ngọc Lang, “Muốn tìm một chỗ dựa mà thôi”

Thôi Ngọc Lang mỉm cười không nói, Lý Dung nghĩ một chốc lại tiếp tục, “Chẳng qua ta cũng thấy khó hiểu, nếu ngươi muốn dựa dẫm vào ai đó, vì sao không hành động sớm hơn? Hơn nữa….”, Lý Dung nâng quạt lên, chỉ vào mình, “Vì sao đối tượng được chọn lại là ta?”

28/8/2023


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.