Trưởng Công Chúa

Chương 129: Đêm hội (2)



Editor: Limoncello – Em gái bé nhỏ mới biết yêu

Sau khi Lý Dung nhận lấy đơn kiện của Trần Hậu Chiếu rồi tiễn người đi, Thôi Ngọc Lang lập tức liên lạc với Nhu phi, Nhu phi mượn danh nghĩa của Túc vương để gặp Thôi Ngọc Lang, Thôi Ngọc Lang báo rõ mồn một chuyện của Trần Hậu Chiếu cho Nhu phi.

“Trần Hậu Chiếu này là đồng hương của vi thần, hắn nằm trong danh sách được địa phương bắt đi tham gia kỳ thi mùa xuân ở Hoa Kinh, mới đến Hoa Kinh tìm vi thần, vi thần kêu hắn cáo trạng với Bình Nhạc điện hạ, không ngoài dự đoán của vi thần, Bình Nhạc điện hạ sáng sớm tiếp mẫu đơn kiện, đã đưa người ra khỏi Hoa Kinh, hiện giờ thuyền đưa hắn ra khỏi Hoa Kinh đã không thấy đâu.”

Nghe Thôi Ngọc Lang nói, Nhu phi lập tức ngồi thẳng lên, nói: “Ngươi nói sự thật ư?”

“Đúng là vậy.”

Thôi Ngọc Lang nói, lấy một phần mẫu đơn kiện ra: “Một phần mẫu đơn kiện là Trần Hậu Chiếu để lại cho vi thần, ngày mai nương nương có thể tìm cơ hội triệu Bình Nhạc điện hạ vào cung, trước tiên cho nàng xem mẫu đơn kiện này, sau đó chúng ta tìm người tham tấu việc này.”

“Vì sao phải báo trước chuyện này cho nàng?” Nhu phi nhíu mày: “Nếu nàng dám làm chuyện giết hại người cáo trạng, ta trực tiếp nói cho bệ hạ không phải sẽ tốt hơn à?”

“Nương nương nói trực tiếp chuyện này cho bệ hạ, cùng lắm bệ hạ chỉ răn dạy Bình Nhạc điện hạ, còn có thể suy đoán nương nương có ý đồ riêng. Nương nương đã thoát khỏi vụ án Hoằng Đức, tốt nhất không nên tham gia vào chuyện này.” Thôi Ngọc Lang ngồi quỳ trên mặt đất, phân tích kỹ càng: “Nhưng nếu nương nương cho Bình Nhạc điện hạ biết ngài đã biết chuyện nàng giết người, trong lòng nàng sẽ sợ hãi. Ngày mai triều đình tham tấu nàng, nàng sợ tra ra cái chết của Trần Hậu Chiếu, sẽ bỏ vị trí Đốc tra tư trước khi mọi chuyện xảy ra, để tránh truy trách.”

“Lá gan của nàng nhỏ như vậy sao?”

Nhu phi nhíu mày: “Bình Nhạc là một con tiểu hồ ly, ta sợ chiêu này của ngươi… không thành.”

Thôi Ngọc Lang nâng chung trà lên, nhẹ nhàng cười cười: “Nương nương có biết, vì sao Bình Nhạc điện hạ lại phải giết Trần Hậu Chiếu không?”

“Ta nghe đây.”

“Dù sao đi nữa Bình Nhạc điện hạ cũng là tỷ tỷ của Thái tử điện hạ, trên mặt cũng không hòa hợp với thế gia, nhưng cũng là người của thế gia. Cho nên nàng có thể tra một án Tần thị, tra một án quân lương nhưng cũng không thể động vào căn cơ của thế gia. Mà vụ án của khoa cử, trên dưới dính líu quá nhiều, bây giờ nàng đang đứng trên đầu ngọn sóng, đương nhiên không dám tiếp tục, không chỉ không dám tiếp án, còn cần phải bảo vệ, thế gia không xong, Thái tử sẽ không xong, cho nên nàng bắt buộc phải giết Trần Hậu Chiếu.”

Thôi Ngọc Lang nói, uống một ngụm trà. Nhu phi suy tư: “Ngươi đã sớm đưa Trần Hậu Chiếu đi trước, đã đoán được nàng sẽ giết Trần Hậu Chiếu sao?”

“Ta đã nói muốn giao Đốc tra tư cho nương nương.” Thôi Ngọc Lang nhướng mày: “Nương nương cho rằng… vi thần đang nói đùa sao?”

Nhu phi ngẩn người, Thôi Ngọc Lang đặt chén trà xuống, lần nữa cầm cây quạt lên, chậm rãi nói: “Chúng ta dụ nàng giết Trần Hậu Chiếu cũng đã bắt được nhược điểm của nàng. Sau đó ép nàng nhận án khoa cử, nàng không muốn nhận án khoa cử, lại có nhược điểm ở trong tay chúng ta, thế thì rời vị trí Đốc tra tư chính là biện pháp ổn thỏa nhất của nàng. Một khi nàng đi thì Đốc tra tư sẽ có người nắm giữ, ai nguyện ý tra án khoa cử…” Thôi Ngọc Lang nhìn về phía Nhu phi: “Người đó chính là Tư chủ Đốc tra tư mới.”

“Nhưng mà…” Nhu phi do dự: “Lý Dung cũng không dám tra vụ án, ta mà đi tra…”

“Bình Nhạc điện hạ không phải không dám, mà là không muốn. Thái tử phải dựa vào thế gia.” Thôi Ngọc Lang hơi cúi người: “Nhưng ngài phải dựa vào thế gia sao?”

Nhu phi cứng đờ người, lời nói của Thôi Ngọc Lang như rắn độc mà chui vào trong người bà ta, chiếm giữ một nơi trong lòng bà: “Nương nương, xuất thân ở đây, cho dù có thế gia kính ngài, phụ tá ngài thì cũng chỉ khiến ngài trở thành một quân cờ trên bàn cờ mà thôi. Thế gia vĩnh viễn sẽ không trở thành chỗ dựa cho ngài, ngài và Bình Nhạc điện hạ không giống nhau.”

“Ngài đi đến hôm nay, không phải dựa vào sự gắn bó với thế gia mà hoàn toàn ngược lại, chỗ dựa của ngài là sự suy tàn của thế gia. Bệ hạ coi trọng thân phận hàn môn của ngài, đây mới là căn cơ của Túc vương điện hạ. Ngài càng tàn nhẫn với thế gia, bệ hạ mới càng sủng ái ngài. Bình Nhạc điện hạ vì tra án của thế gia mới có thể được đưa lên Đốc tra tư, nếu ngài muốn được sự sủng ái của bệ hạ thì chỉ có nước ác liệt hơn Bình Nhạc điện hạ mới được.”

Nhu phi không nói lời nào, bà ta tiêu hóa lời nói của Thôi Ngọc Lang, Thôi Ngọc Lang dựa lên tay ghế, đánh giá sắc mặt của Nhu phi, thong thả nói: “Ta biết nương nương có qua lại với một vài con cháu của thế gia, nếu nương nương không tin lời ta nói thì không bằng nghĩ lại xem, từ khi hợp tác đến nay, đám người thế gia đó có mang lại chỗ tốt nào cho nương nương không?”

Nhu phi nghe thấy lời này, chấn động cả người.

Bà ta cũng đột nhiên nhận ra, đúng rồi, tuy Tô gia hùng mạnh nhưng mà từ khi hợp tác với Tô Dung Khanh tới nay thì bà ta cũng chưa bao giờ được thứ gì tốt cả.

Không chỉ không được gì tốt mà còn bị Hoàng đế chán ghét rất nhiều, thậm chí khi xảy ra chuyện, huynh đệ Tô gia bọn họ vì bảo vệ bản thân, Tô Dung Hoa quay đầu liền đưa bà ta ra, lấy bà ta làm tấm bia chắn, lấy được sự khoan dung của Lý Minh.

Bà ta vốn là một trong các chủ tử ở lục cung, hiện giờ lại bị giáng xuống Tần vị, còn bị Lý Minh hoài nghi như vậy, hợp tác với thế gia thật sự sẽ tốt cho Lý Thành hơn sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 437: 437: Hoài Bích Có Tội

Thôi Ngọc Lang thấy vẻ mặt của Nhu phi thay đổi, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục phân tích: “Thật ra đường đi của Túc vương điện hạ đã được bệ hạ trải sẵn cho điện hạ rồi. Đẻ có được vị trí đế vương, quan trọng nhất cũng chỉ là hai chữ binh tiền, bệ hạ giao quân quyền Tây Bắc cho ca ca của ngài chính là xây dựng binh quyền vì Túc Vương điện hạ. Mà tiền thì lại trở về việc của triều đình, hiện giờ có bệ hạ chống lưng cho nương nương, việc nương nương nên làm không phải là ỷ lại vào thế gia mà là nhân lúc bệ hạ còn che chở nương nương mà xây dựng quyền lực thật sự ở trong lòng bàn tay.”

“Hàn môn…” Từng câu từng chữ được Thôi Ngọc Lang nghiêm túc nhấn mạnh: “Mới là thứ cuối cùng thuộc về nương nương. Mà thế gia, nương nương chỉ cần giữ quan hệ tốt, lá mặt lá trái* là được.”

*qua loa có lệ

“Ý của tiên sinh… ta hiểu rồi.” Nhu phi nghe Thôi Ngọc Lang phân tích, trong lòng đã có quyết định: “Ngày mai ta sẽ sắp xếp.”

Thôi Ngọc Lang nhận được câu trả lời của Nhu phi, ở lại chuẩn bị trong chốc lát với Nhu phi, chờ Thôi Ngọc Lang rời đi, Nhu phi ngồi ở trong phòng, thị nữ Xuân Hỉ lại đây, bưng trà cho Nhu phi, có chút lo lắng nói: “Nương nương, chuyện này có cần nói với Tô đại nhân một tiếng hay không?”

“Hắn sẽ không đồng ý.”

Nhu phi chậm rãi nói: “Thôi Ngọc Lang nói một câu rất đúng, với người như Tô Dung Khanh mà nói…” Nhu phi bật cười châm chọc: “Ta không quan trọng bằng lợi ích của thế gia bọn hắn. Bọn hắn không muốn Lý Dung tra mà lại nguyện ý cho ta tra sao?”

“Đi chuẩn bị thiệp.” Nhu phi dặn dò: “Mời Bình Nhạc vào cung tâm sự.”

Thiệp mời của Nhu phi tới tay Lý Dung vào ngày thứ hai, Lý Dung hạ triều, thấy thiệp mời thì bật cười, biết Thôi Ngọc Lang đã lung lay được Nhu phi rồi.

Nàng cũng không khước từ mà nhận lấy thiệp, sau đó vào trong cung Nhu phi.

Lúc Lý Dung đến, chỉ có một mình Nhu phi trong cung, bà ta thấy Lý Dung tiến vào thì ngẩng đầu lên, cười nói: “Bình Nhạc tới rồi ư?”

Bà ta rất biết làm người, cho dù đối mặt với Lý Dung mình chán ghét đến cực điểm thì trên mặt cũng mang theo nụ cười cực kỳ chân thành.

Lý Dung gật gật đầu, định làm lễ, Nhu phi lại đón nàng ngồi xuống, Lý Dung nhìn trà và điểm tâm chuẩn bị trên bàn, phát hiện đều là món nàng thích ăn, không khỏi tán thưởng lòng dạ của Nhu phi.

Tuy nàng đã 50 tuổi nhưng cũng không thể bao dung kẻ địch như Nhu phi.

“Từ khi con xuất giá thì không vào cung nữa, lâu rồi không gặp con nên rất nhớ.” Nhu phi rót trà cho Lý Dung, quan tâm nàng như một trưởng bối, nhã nhặn nói: “Sau khi hòa ly vẫn tốt chứ?”

“Làm phiền nương nương quan tâm rồi.” Đã quen với sự dối trá của những người trong cung, Lý Dung cũng đã quen, cười đáp: “Công việc Đốc tra tư bận rộn, không có cảm giác gì khác được.”

“Tuy công việc bận rộn nhưng vẫn phải chú ý thân thể.” Nhu phi nói, đẩy chén trà cho Lý Dung, Lý Dung bưng lên rồi thổi trà trong chén, Nhu phi quan sát nàng, thong thả nói: “Lần này kêu con lại đây, thật ra còn có chuyện nhỏ muốn nhờ con giúp. Ta có một người thân ở xa. Mười năm vất vả đèn sách, khó khăn lắm mới thi hương được tiến cử ở quê vào kỳ thi mùa thu năm trước, chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, ai ngờ lại bị tráo danh sách. Hắn ngàn dặm xa xôi tới Hoa Kinh cáo trạng, ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không có ai hợp để giúp đỡ nên nghĩ tới con.”

Nói xong, Nhu phi lấy bản sao mẫu đơn kiện của Trần Hậu Chiếu, đưa cho Lý Dung rồi nói: “Lúc trước ta kêu hắn đi tìm con, con gặp chưa? Hắn tên là Trần Hậu Chiếu.”

Nghe thấy cái tên này, động tác của Lý Dung cứng lại.

Nhu phi nhìn Lý Dung, nghiêng đầu, dường như hoàn toàn không biết Lý Dung đã làm gì, cười rộ lên rồi nói: “Thấy dáng vẻ này của con, chắc đã gặp rồi nhỉ.”

“Chưa từng.” Lý Dung như mới hoàn hồn, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chuyện nương nương nói, nên để Hình bộ xử lý mới phải, nương nương hẳn nên kêu hắn đến Hình bộ, sắc trời cũng không còn sớm nữa…” Lý Dung đứng dậy: “Bình Nhạc cáo lui trước.”

“Cũng đúng.” Nhu phi cười rộ lên: “Con cũng bận rộn, đi trước đi.”

Nói, Nhu phi gọi người tới đưa nàng, người gần nhất, Lý Dung liền gấp không chờ nổi phải đi, Nhu phi chậm rãi gọi nàng lại: “Bình Nhạc.”

Lý Dung dừng bước chân, Nhu phi xoay chén trà trong tay: “Nếu muốn người khác không biết thì trừ phi mình đừng làm, nên là của con thì sẽ là của con, không phải của con, con cầm không được.”

Lý Dung quay đầu lại, thấy Nhu phi tràn ngập ý cười mà nhìn nàng: “Tự giải quyết cho tốt.”

“Đa tạ nương nương quan tâm.”

Lý Dung lạnh mặt, sau khi nói lời cảm tạ thì đi ra ngoài.

Khi nàng ra khỏi cửa, Nhu phi vuốt v e chén trà, không khỏi bật cười thành tiếng.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bà ta thấy Lý Dung luống cuống.

Mà Lý Dung ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa, lập tức khôi phục dáng vẻ thong dong bình thường, ngồi uống trà trên xe ngựa, kêu Tĩnh Lan bóp vai cho nàng, hoàn toàn không có dáng vẻ hoảng loạn lúc trước, trông có vẻ rất thảnh thơi.

“Sao điện hạ vui thế?”

Tĩnh Lan không khỏi lên tiếng hỏi, Lý Dung cười cười, chỉ nói: “Câu được cá rồi.”

Lý Dung gạt được Nhu phi, chờ đến tối, nàng lại gọi Thôi Ngọc Lang đến đây.

Vì tiện để Thôi Ngọc Lang ra vào, nàng cố ý kêu thị vệ thay đổi thời gian đi tuần, làm một con đường không bị thị vệ tuần tra, đặc biệt cho mình Thôi Ngọc Lang đi.

Ban đêm Thôi Ngọc Lang thuần thục trèo tường, vào trong phủ công chúa, bàn bạc  ngày thứ hai nên phối hợp thế nào trên triều đình với Lý Dung, tới nửa đêm mới leo ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Hắn mới vừa đi, người của Bùi Văn Tuyên liền báo chuyện Lý Dung điều chỉnh thời gian thị vệ tuần tra cho Bùi Văn Tuyên.

Tuy Bùi Văn Tuyên đã rời khỏi phủ công chúa nhưng người mà hắn sắp xếp ở phủ công chúa lại không ít, có thể nói, toàn bộ Hoa Kinh, phủ công chúa có nhiều tình báo nhất. Đây là lần thứ ba Lý Dung thay đổi thời gian thị vệ tuần tra, còn đều vào buổi tối, Bùi Văn Tuyên không khỏi có chút suy nghĩ.

Hắn lập tức cho người điều tra rõ tình huống trong lúc thay đổi thời gian tuần tra ba lần của thị vệ, sau đó mới ngủ, nhưng trong lúc trằn trọc, hắn vẫn không thể nào ngủ được.

Đúng là hắn vẫn tin tưởng Lý Dung, tình cảm của hai người bọn họ, Lý Dung sẽ không làm chuyện gì phản bội người của nàng.

Nhưng mà hắn lại lo lắng, Lý Dung vốn là người thích cái đẹp, hắn không ở bên cạnh, chẳng may… chẳng may nàng có suy nghĩ gì, gặp người xấu, bị lừa đi mất thì phải làm sao bây giờ?

Bùi Văn Tuyên nghĩ đế khả năng này thì lo lắng đến không ngủ được, hận không thể ngay lập tức đứng lên đi tìm Lý Dung, sau đó lại cảm thấy mình nghĩ thừa rồi.

Lý Dung cũng không phải cô nương ngốc, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy?

Trằn trọc như vậy suốt một đêm, cuối cùng cũng tới ngày thứ hai, hắn tới cửa cung sớm, chờ ở đó, rốt cuộc cũng thấy xe ngựa của Lý Dung, hắn nhanh chóng kêu người đuổi xe ngựa theo kịp Lý Dung, đến cửa cung cùng lúc với Lý Dung, sau đó cùng nhau nhấc màn xe.

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên, không khỏi cười: “Bùi đại nhân, trùng hợp vậy à?”

Trước mặt người khác Bùi Văn Tuyên phải ra vẻ lạnh nhạt, gật gật đầu, cũng không nói lời nào.

Có điều được hỏi thăm một tiếng như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút vui.

Hai người lên triều, Bùi Văn Tuyên lén dùng dư quang nhìn Lý Dung đứng ở phía trước.

Bây giờ hắn được thăng quan, cách càng gần Lý Dung hơn.

Lý Dung hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của Bùi Văn Tuyên, nàng gõ nhẹ cây quạt nhỏ xuống lòng bàn tay, chờ buổi biểu diễn hôm nay.

Chuyện trên triều đình đã xong hơn phân nửa, Lý Minh hỏi còn chuyện gì không theo thường lệ, một tiểu quan ở Ngự Sử đài đột nhiên đứng dậy.

“Bệ hạ.” tiểu quan kia bình tĩnh nói: “Vi thần có chuyện muốn tâu.”

“Nói đi.” Lý Minh buồn chán uống trà, tiểu quan xốc vạt áo quỳ xuống, cất cao giọng: “Vi thần muốn tấu Đốc tra tư Bình Nhạc điện hạ, biết án không báo, ngược lại còn uy hiếp tiễn người cáo trạng đi!”

Nghe thấy lời này, Lý Minh dừng động tác bưng ly, Lý Dung nghe vậy, lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ lên đất nói: “Phụ hoàng, oan cho nhi thần!”

Phản ứng kịch liệt đó của Lý Dung khiến Lý Minh nhíu mày, Lý Minh nhìn tiểu quan kia một cái, buông chén trà, chỉ nói: “Thế nào mà nàng biết án không báo, ngươi cứ nói đi?”

Tất cả mọi người nhìn về phía tiểu quan, tiểu quan đó không khỏi hơi run, nhưng thứ quan viên ở Ngự Sử đài không thể thiếu nhất chính là dũng khí. Vì thế hắn căng da đầu, tiếp tục nói: “Thí sinh Trần Hậu Chiếu ở huyện Trần, vốn là thủ khoa kỳ thi mùa thu ở huyện Trần năm trước, kỳ thi mùa xuân năm nay huyện Trần có cử thí sinh, lại bị địa chủ hãm hại, bị chiếm mất vị trí, không thể tham dự kỳ thi mùa xuân. Sau đó mới lên kinh cáo trạng, xin được một câu công bằng. Nhưng mẫu đơn kiện tới Đốc tra tư, Bình Nhạc điện hạ không chỉ không nghiêm túc báo cáo điều tra án này, còn muốn đưa Trần Hậu Chiếu khỏi Hoa Kinh, bây giờ đã không biết tung tích. Với hành vi ác liệt này, mong bệ hạ nghiêm khắc xét xử!”

“Bình Nhạc.” Lý Minh nhìn về phía Lý Dung: “Ngươi có gì để nói?”

“Nhi thần… Nhi thần…” Lý Dung rõ ràng hơi luống cuống, nàng nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, cuối cùng cũng nói: “Oan cho nhi thần, hắn nói như vậy, hắn có chứng cứ gì?!”

“Vi thần có nhân chứng.” Tiểu quan kia nói năng đúng mực: “Rất nhiều người thấy Trần Hậu Chiếu đến chỗ Đốc tra tư cáo trạng.”

“Đúng là hắn có tới cáo trạng.” Lý Dung lập tức nói: “Ta cũng nhận đơn kiện của hắn, có điều còn chưa bắt đầu điều tra, hắn đã tự động rời khỏi kinh thành, sao ngươi có thể nói là ta uy hiếp đưa hắn đi?”

“Được rồi.”

Lý Minh cắt lời hai người: “Việc này Vương ngự sử cũng không có chứng cứ, Bình Nhạc, đợi lát nữa người nói rõ ràng vơi trẫm.”

“Tuân lệnh.”

Lý Dung khôi phục giọng điệu, quỳ trên mặt đất cảm tạ Lý Minh.

Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung quỳ trên mặt đất, không khỏi nhíu mày.

Thấy Lý Dung cúi đầu, hắn luôn có vài phần không thoải mái.

Khi hạ triều, Lý Dung liền đến Ngự Thư phòng, Lý Minh thấy Lý Dung tiến vào, cũng không nói chuyện, bắt nàng quỳ.

Lý Dung quỳ một hồi trong Ngự Thư phòng, Lý Minh mới mở miệng: “Trần Hậu Chiếu đã chết rồi phải không?”

“Nhi thần không biết.” Lý Dung quỳ trên đất không nói lời nào, Lý Minh giương mắt nhìn nàng một cái, chỉ nói: “Những thứ tranh đua vớ vẩn của các ngươi, trẫm đều rõ ràng, chết một hai người trẫm cũng không thèm để ý. Trẫm chỉ hỏi ngươi một chuyện…” Lý Minh lạnh lùng nói: “Án khoa cử, ngươi có tra hay không?”

Lý Dung cứng đờ người, Lý Minh thấy nàng chần chờ, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nàng: “Trẫm cho ngươi vị trí Đốc tra tư, không phải để cho ngươi chơi chơi. Án này của Trần Hậu Chiếu, ảnh hưởng nặng nề tới việc tuyển chọn nhân tài của Đại Hạ, trẫm nhất định phải tra nhanh chóng. Nhưng ngươi lại giết hắn, ngươi nói cho trẫm, có phải ngươi không muốn tra hay không?”

“Nhi thần…” Lý Dung khó khăn lên tiếng: “Vẫn chưa giết Trần Hậu Chiếu.”

“Ta hỏi ngươi chuyện án khoa cử, Trần Hậu Chiếu có chết hay không hoàn toàn không quan trọng, ngươi tra, hay là không tra?”

“Phụ hoàng.” Lý Dung chần chờ: “Nhi thần… Không dám tra.”

“Không dám…” Lý Minh cười lạnh lên tiếng: “Nếu ngươi không dám, trẫm cần ngươi thì có ích lợi gì! Đừng làm chủ Đốc tra tư nữa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 87

Lý Dung không nói lời nào, Lý Minh cũng biết, nàng đã quyết tâm không tra án này.

Lý Minh suy tư một lát cũng biết tính toàn của Lý Dung.

Sợ rằng nàng đã nhìn ra ý đồ của hắn, cho nên đi đến bước này, không muốn quan hệ với thế gia chuyển biến xấu.

Hắn chú ý hạn chế sự cân bằng, nhưng Lý Dung lại chính là sự thăng bằng ở trong quan trường.

Nhưng sao có thể Lý Minh đồng ý để yên cho sự cân bằng của nàng chứ, hắn cười lạnh một tiếng, chỉ nói: “Tự mình viết đơn xin từ chức, đề cử Túc Vương làm chủ Đốc tra tư.”

“Phụ hoàng, nhưng mà…”

“Nếu ngươi không viết…” Lý Minh lập tức nói: “Án này của Trần Hậu Chiếu… sẽ không dừng lại ở đây thôi đâu.”

Động tác của Lý Dung cứng đờ, nàng như bị bắt được điểm yếu, ngơ ngác quỳ tại chỗ. Hồi lâu sau, nàng suy sụp lên tiếng: “Tuân lệnh.”

“Đi xuống đi.” Lý Minh lạnh lùng nói: “Gần đây ngươi vừa hòa li, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vâng ạ.”

Lý Dung đáp lời, mất hồn mất vía đứng dậy.

Lý Minh không quan tâm nàng nữa, Lý Dung hốt hoảng đi ra ngoài, mới ra khỏi cửa liền thấy Nhu phi mang canh đi vào.

Nhu phi nhìn bộ dạng của Lý Dung, chỉ cười rồi gật đầu với Lý Dung, sau đó cũng đi vào Ngự Thư phòng.

Lý Dung nhìn nụ cười kiêu ngạo và đầy tự tin của Nhu phi, cố nén cười cười, ra vẻ cay đắng căm hận mà nắm chặt tay, như đang hết sức kìm nén cảm xúc của mình.

Một khắc kia, nàng cảm thấy kỹ thuật diễn của mình đúng là xuất quỷ nhập thần, dường như đã tới đỉnh điểm.

Cố sức diễn như vậy cũng đủ chiều lòng Nhu phi, chờ đến tối, khi đơn xin từ chức và thư đề cử Túc vương của Lý Dung đã đến tay Nhu phi, Nhu phi cười đến nỗi không dừng được.

Liên tục khen: “Vẫn là Thôi Ngọc Lang có biện pháp, ngươi nhìn hắn xem, vừa ra tay là có một Đốc tra tư rồi.”

“Nhân tài như Thôi Ngọc Lang…” Nhu phi khen ngợi: “Sao lại không chú ý sớm một chút nhỉ, thật là đáng tiếc.”

Nhu phi ở trong cung vui vẻ không thôi với Hoa Nhạc, Thôi Ngọc Lang thì chạy tới phủ công chúa, bàn bạc bước tiếp theo với Lý Dung.

Khi Bùi Văn Tuyên nhận được tin tức Lý Dung ném mất Đốc tra tư, hắn đang bàn bạc bước tiếp theo với những cánh tay đắc lực của mình, nghe được tin tức này, hắn lập tức hơi đứng ngồi không yên.

Hắn biết đây là mưu kế của Lý Dung, nhưng vẫn không khỏi nghĩ có thể Lý Dung sẽ buồn bã.

Còn để mất Đốc tra tư, đơn giản bởi vì Lý Minh muốn biến nàng thành quân cờ, nếu Lý Minh cố kỵ nàng một thì nào đó thì cũng sẽ không vứt Đốc tra tư nhanh như vậy, còn muốn chính tay nàng viết thư đẩy Túc vương lên.

Trong lòng hắn nhớ nhung Lý Dung, đợi buổi tối sau khi biết Lý Dung lại điều động thị vệ, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi nữa.

Thời gian điều động thị vệ trong ba ngày này, hắn đều nắm được, hắn tính toán một lát liền phát hiện sau khi tách thời gian và địa điểm tuần tra của thị vệ, thật sự có chừa ra một con đường, con đường này dường như không có thị vệ trông coi.

Hắn suy xét trong lòng một lát, cuối cùng cũng thay một bộ quần áo, lại khoác thêm áo choàng màu đen, lợi dụng bóng đêm mà ra ngoài theo cửa sau xe ngựa.

Hắn kêu người dọn sạch đường, xác nhận đường đi không có ai theo dõi, mới lén tới phủ công chúa.

Bên ngoài hắn khoác áo choàng màu đen, bên trong lại là một bộ y phục hoa văn ánh trăng màu bạc, tóc quấn sơ bằng ngọc quan, chải rất ngay ngắn. Trước khi đi thậm chí hắn còn tắm gội huân hương, Đồng Nghiệp thấy vậy không khoit hỏi hắn: “Công tử, ngài đi thương lượng chuyện chính hay là đi hẹn hò vậy?”

Bùi Văn Tuyên mặc kệ hắn, khó khăn lắm mới gặp Lý Dung một lần, sao hắn có thể mất mặt chứ?

Dù sao Lý Dung điều động thị vệ hai lần, lần đầu tiên đã qua thì để tới lần thứ hai thôi.

Hơn nữa, hắn cũng phải xem xem, thời gian Lý Dung điều động rốt cuộc là vì thần thánh phương nào.

Nghĩ vậy, trong mắt Bùi Văn Tuyên liền mang theo vài phần lạnh lẽo.

Khi hắn vội vàng chạy tới phủ công chúa, Thôi Ngọc Lang cũng bàn bạc ổn thỏa với Lý Dung rồi, tới thời gian thay ca lần hai của thị vệ, Thôi Ngọc Lang cung kính nói: “Điện hạ, nếu đã bàn xong thì vi thần cáo lui trước.”

Lý Dung cũng cảm thấy mệt mỏi, nàng gật gật đầu, cho Thôi Ngọc Lang lui ra.

Thôi Ngọc Lang cung kính rời đi, Lý Dung đứng lên, kêu người ở phòng tắm chuẩn bị nước nóng rải hoa cho nàng, xõa tóc, đi đến hồ tắm nước nóng, muốn tắm rửa thư giãn.

Nàng ngáp ngắn ngáp dài đi vào hồ nước nóng, dặn người hầu để ý nhiệt độ nước.

Hôm nay nàng nói chuyện nhiều nên cũng không muốn nhìn thấy ai nữa, kêu thị nữ lui xuống hết, chỉ để một người hầu hạ bên ngoài cửa.

Khi Lý Dung nhắm mắt ngâm mình trong hồ nước nóng, Bùi Văn Tuyên cũng tới ven tường hậu viện phủ công chúa. Hắn tính thời gian, lúc này vừa hay khu vực ở bức tường phía Tây Nam hậu viện không có tuần tra.

Bùi Văn Tuyên tới ven tường, kêu Đồng Nghiệp cong thắt lưng, hắn bước lên người Đồng Nghiệp để leo lên phía trên.

Mà lúc này, sau khi Thôi Ngọc Lang nói cảm ơn với Triệu Trọng Cửu mới dẫm lên vai Triệu Trọng Cửu, khó khăn bò lên tường.

Vì thế hai người Bùi Văn Tuyên và Thôi Ngọc Lang cùng lúc leo lên tường, dưới ánh trăng, hai người đồng thời phát hiện có một người như cây nấm đột nhiên mọc từ dưới đất lên trong đêm đen, trồi lên từ bức tường cao.

Rồi sau đó hai người ngắn ngủi nhìn nhau một lát, Bùi Văn Tuyên đánh đòn phủ đầu, chửi nhỏ một tiếng: “Thì ra là ngươi!”

Cùng lúc đó, không chút do dự vung một quyền, hung hăng đấm qua!

Gặp lại trên tường, vung quyền đánh nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.