Trưởng Công Chúa

Chương 148: Ếch tới rồi



Editor: Shandy

Nhu phi nghe nói như vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Bùi Văn Tuyên cười một tiếng: “Nương nương không cần khẩn trương, nơi này chỉ có hai người là ta và ngài, có thể nói thẳng.”

“Bùi đại nhân hỏi câu này, hẳn là trong lòng đã có câu trả lời rồi.”

Nhu phi nâng tách trà, nghĩ ngợi rồi nói: “Thượng Quan thị ba đời làm hậu, bệ hạ chỉ có hai hoàng tử, một người đến từ Thượng Quan gia, một người chính là con ta.”

Nhu phi nói xong bèn giường mắt về phía Bùi Văn Tuyên: “Nhi tử của ta đã gần mười một tuổi lại là thân vương, bệ hạ giao Đốc tra tư ấp ủ đã lâu cho ta, bệ hạ có ý gì, chắc hẳn là Bùi đại nhân đã rõ ràng.”

“Vi thần tự nhiên hiểu rõ, bệ hạ đã sớm nói với vi thần chuyện này.”

Nhu phi nghe thấy lời này, trong mắt nhất thời tràn ra mấy phần vui mừng, đang định mở miệng thì Bùi Văn Tuyên lập tức chuyển lời: “Nhưng nếu nương nương có ý định này, vậy thì chuyện khoa cử, nương nương không thể can thiệp.”

“Chuyện này là tại sao?” Nhu phi thả tách trà xuống, có phần nóng nảy. 

Bà ta đã sớm nói xong xuôi với những thế gia kia, cũng đã thu tiền rồi. Bùi Văn Tuyên cười một tiếng, giải thích: “Nương nương, khoa cử là tâm huyết nửa đời này của bệ hạ, hơn nửa đời này, chuẩn bị binh mã, cải cách chế độ thuế cũng là vì trải đường cho khoa cử. Bây giờ bệ hạ để ngài làm chủ, ta đảm nhiệm chức quan chủ khảo rồi lại hạ lệnh hạn chế số người thế gia đỗ, là vì cái gì?”

Bùi Văn Tuyên nói xong, gõ lên bàn: “Chính là vì để có nhiều con cháu hàn môn tiến vào, những người này mới là người Túc vương điện hạ thực sự dùng được sau này. Những con cháu thế gia kia cùng lắm chỉ nhìn vào hiện tại nương nương có quyền có thế nên giữ mối quan hệ tốt với nương nương, nhưng từ trong xương, bọn họ sẽ đánh giá dòng chính, xuất thân của trưởng tử quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nương nương lấy lòng bọn họ thế nào đi chăng nữa thì đến lúc tranh vị, bọn họ sẽ thật sự giúp nương nương sao?

Nhu phi không nói gì, Bùi Văn Tuyên tiếp tục khuyên: “Mỗi vị trí trên triều đình đều là một cái hố một củ cà rốt, ngài để nhiều thế gia vào như vậy, vậy thì đương nhiên hàn môn chân chính sẽ ít, có điều người Túc vương điện hạ có thể dùng trong tương lai, nương nương còn chưa hiểu sao?”

“Bùi đại nhân nói có lý…” Nhu phi hơi rối rắm: “Ta suy nghĩ lại một chút.”

“Nương nương cân nhắc lại chút đi…” Bùi Văn Tuyên cung kính nói: “Vậy vi thần lui xuống trước.”

Bùi Văn Tuyên đứng lên, xin cáo lui với Nhu phi. Đến khi ra cửa, Bùi Văn Tuyên dặn dò người bên cạnh: “Thông báo với Thôi Ngọc Lang một tiếng, bảo hắn khuyên Nhu phi đừng nhúng tay vào chuyện khoa cử.”

Nhu phi ngẫm nghĩ mấy ngày rồi bắt đầu tới thế gia trả tiền. 

Không nhận tiền còn đỡ, nhận rồi trả càng khiến người ta chán ghét. Chẳng qua là có tiền lệ Vương Hậu Văn, mọi người cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể đánh tiếng với những chỗ khác.

Nhưng có Bùi Văn Tuyên chăm chăm suốt quá trình khoa cử nên thành ra trong lúc nhất thời, chuyện khoa cử giống như thùng sắt vậy, nhét nửa đồng tiền cũng không lọt. 

Mỗi ngày Lý Dung đều ở nhà tu thân dưỡng tính, muốn hỏi thăm tin tức của Bùi Văn Tuyên, rảnh rỗi thì đi tìm hắn. Mỗi ngày hắn đều trưng bộ mặt nghiêm túc với nàng, đến chỗ bí mật mới trêu chọc nói chuyện với nàng. 

Từ lúc bắt đầu ghi danh thí sinh cho đến khi chấm bài xong, thí sinh đến thi đình trước điện của Lý Minh, toàn bộ quá trình tiếp nối, đến khi khoa cử đề bảng đã sắp tới tháng bảy. 

Bùi Văn Tuyên bận xong chuyện khoa cử, vị trí Lại bộ Thượng thư vẫn chưa quyết định, hắn thân là Lại bộ Hữu thị lang bèn cùng Tả thị lang Hạ Văn Tư bắt đầu quyết định nơi đi và chức quan của những thí sinh này. 

Lý Dung cho người thám thính tin tức, nghe nói Bùi Văn Tuyên và Hạ Văn Tư đã ở Lại bộ tranh cãi mấy ngày, cuối cùng tin tức truyền tới chỗ Nhu phi. Bà ta đã lập tức tìm lý do bắt Hạ Văn Tư đi.

Hạ Văn Tư vào tù, Lại bộ do Bùi Văn Tuyên định đoạt, hắn nhanh chóng sắp xếp vị trí cho từng thí sinh, đến khi làm xong xuôi tất cả, các thí sinh hiểu rõ vị trí của mình thì đã là chuyện của gần cuối tháng tám.

Năm ngoái Đốc tra tư của Lý Dung bắt một nhóm người, năm nay Nhu phi lại bắt một nhóm người, toàn bộ triều đình Hoa Kinh vốn chỉ có hơn bảy trăm vị quan chức, rất nhiều quan viên đã sớm bị ép kiêm thêm vài chức. 

Năm nay, sau khi khoa cử cho một nhóm quan viên mới nhập vào, những người này lập tức biến thành ‘đảng Túc vương’, tụ lại một chỗ với những hàn môn trước đây trong triều đình, được hoàng đế cực kỳ sủng hạnh đã trở thành thế lực không thể khinh thường trong triều. 

Và người nổi tiếng nhất trong đó, đương nhiên chính là Bùi Văn Tuyên. 

Lý Dung nghe tin hôm nay hắn xuất hành tại ngoại đều là ủng hộ rầm rộ, khí thế phi phàm. Hắn đã như vậy, Nhu phi còn khí thế hơn. 

Bà ta lần lượt bỏ tù Vương Hậu Văn, Hạ Văn Tư lại từ chối thỉnh cầu lấy lòng của thế gia thế mà không hề hấn gì. Vì thế lá gan Nhu phi cũng lớn hơn, bây giờ ở trong triều đình, bà ta nói sao làm vậy, nếu có quan viên nhỏ đắc tội bà ta, nhẹ thì quát mắng, nặng thì trực tiếp tóm vào trong Đốc tra tư tra hỏi. 

Vì vậy, quần thần càng ngày càng tỏ vẻ sợ hãi bà ta, gặp mặt đều trốn tránh. 

Cuối tháng tám, Hoa Kinh bắt đầu lạnh. Lý Dung choàng áo khoác ngoài, cùng với Thượng Quan Nhã, Tô Dung Hoa và Lý Xuyên đánh bài ở trong sân. Từ lúc nàng rời khỏi Đốc tra tư, Lý Minh giám thị nàng cũng ít đi rất nhiều nên ba người kia hễ rảnh rỗi là lại tới đây, đánh vài ván bài, tán gẫu sương sương cũng coi như chút chuyện vui trong cuộc sống ở Hoa Kinh. 

Hiện tại Tô Dung Hoa có vẻ như không có chuyện gì làm, Thượng Quan Nhã ở Đốc tra tư cũng được thảnh thơi, Lý Xuyên bận bịu nhưng hắn vẫn đang tuổi thích chơi, ở những chỗ khác, tất cả mọi người đều dùng yêu cầu của Thái tử nhắc nhở hắn, hắn cảm thấy quá mệt mỏi, vì vậy có thể trốn ở chỗ Lý Dung thì cứ trốn ở chỗ nàng thôi. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 575: Đại chiến Bát sí thần hổ (2)

Ba người đang đảo bài cực kỳ vui vẻ thì thấy Tĩnh Lan vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, bên ngoài có mấy vị đại nhân cầu kiến.”

Lý Dung nghe thấy vậy đành khẽ ngừng động tác, liếc mắt với Thượng Quan Nhã một cái. 

Lý Xuyên nghe hai chữ “đại nhân” cũng không nói hai lời, đứng lên lập tức chạy về phía hậu viện: “Ta đi tránh trước một lát.”

Tô Dung Hoa nghe thấy vậy cũng bật cười, chắp tay nói: “Vậy tại hạ cũng đi dạo vườn chút.”

“Ta và Tô công tử đi cùng.”

Thượng Quan Nhã đứng lên, đi cùng Tô Dung Hoa ra sân. 

Lý Dung nhấp một ngụm trà, lấy cây quạt ở bên cạnh, đứng dậy, căn dặn Tĩnh Lan: “Cho người tới đại sảnh hết đi.”

Tĩnh Lan lên tiếng đáp lại rồi quay đầu cho người truyền lời. 

Đến khi Lý Dung khoan thai đi vào đại sảnh, nhìn lướt qua thì phát hiện đại sảnh đã có mười mấy người ngồi, người dẫn đầu là Vương Hậu Mẫn, Cố Tử Thuần, Trịnh Thu. 

Tô, Vương, Tạ, Thôi, Cố, Trịnh, Thượng Quan, trong bảy họ đứng đầu Đại Hạ thì đã có người ba họ ngồi đây rồi. 

Mặc dù ba vị này không phải gia chủ hiện tại nhưng cũng là nhân vật có tầm quan trọng trong tộc, mà mười một người còn lại theo thứ tự cũng là người trong các gia tộc có tiếng nói ở Hoa Kinh. 

Lý Dung đoán được sơ sơ ý đồ của bọn họ, phe phẩy cây quạt đi vào phòng, cười nói: “Sao hôm nay các vị đại nhân lại nhiều người cùng nhau tới thế này, hẳn là có chuyện gì quan trọng lắm ư?”

Nói xong, Lý Dung giơ tay cho người dâng trà cho bọn họ. Những người này cũng không lên tiếng, chỉ nhìn nhau một cái. Vương Hậu Mẫn mở miệng đầu tiên: “Bọn ta tới là vì có chuyện vui muốn chúc mừng điện hạ.”

“Ồ?” Lý Dung cười nâng trà: “Chuyện vui từ đâu tới?”

“Bọn ta chúc mừng điện hạ trước, lấy được Đốc tra tư từ trong tay Nhu phi, Tư chủ Đốc tra tư trách nhiệm nặng nề.”

Vương Hậu Mẫn nói từng câu từng chữ, hết sức cẩn thận. Lý Dung thổi lá trà trong tách trà, không nói gì.

Tất cả mọi người đều quan sát hành động của Lý Dung, chỉ thấy nàng chậm rãi ung dung nhấp một ngụm trà rồi lại để chén trà trong tay, cả người dựa nghiêng trên ghế, lười biếng nói: “Chư vị đại nhân cứ nói đùa, hiện tại Đốc tra tư ở trong tay Nhu phi rất tốt, có liên quan gì tới ta chứ?”

“Điện hạ, nhiều người bọn ta cùng nhau tới như vậy cũng không nói lời khách sáo gì nữa.” Tay Cố Tử Thuần đặt trên quải trượng, chậm chạp lên tiếng. Ông ta lớn tuổi nhất, Cố gia lại nặng lễ tiết, Lý Dung nghe ông ta nói chuyện cũng không khỏi thẳng người lên, tỏ vẻ tôn kính. 

“Nhu phi vốn là nữ tử hậu cung, thân phận khác với công chúa điện hạ, không nên tham chính. Bệ hạ cưỡng ép để phi tử hậu cung tham chính thì không nói, mà Nhu phi xuất thân hèn mọn, không biết lễ tiết, từ lúc đảm nhiệm chức Tư chủ Đốc tra tư tới nay luôn làm điều ngang ngược đến nỗi quần thần bất mãn. Hôm nay bọn ta tới chính là vì muốn bàn bạc với điện hạ, xem thử xem làm thế nào lấy lại Đốc tra tư một lần nữa giúp điện hạ.”

Lý Dung nghe những người này nói chuyện, trên mặt lộ ý cười: “Cố đại nhân hiểu lầm rồi. Ban đầu bổn cung xây dựng Đốc tra tư cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Bổn cung cũng chỉ là một nữ tử, cũng không có dã tâm gì. Đốc tra tư có Nhu phi nương nương và Túc vương làm việc, bổn cung rất yên tâm, cũng không muốn dính vào.”

“Nhưng đây là tâm huyết của điện hạ.” Trịnh Thu mở miệng nói: “Bọn ta cũng vì lo nghĩ cho điện hạ. Không nói những thứ khác, dù điện hạ không tham mộ quyền thế, chẳng lẽ ngài không suy nghĩ cho Thái tử điện hạ một chút sao? Coi như mấy năm nay điện hạ và Thái tử không hợp nhau nhưng dẫu sao đó cũng là đệ đệ ruột của điện hạ, cùng chung vinh hoa, cùng chung tổn hại, sao điện hạ có thể trơ mắt nhìn Túc vương nuôi dưỡng vây cánh trong triều mà không quan tâm cũng chẳng hỏi han cơ chứ?”

“Lời Trịnh đại nhân nói, Bình Nhạc cũng nghe không hiểu. Thái tử điện hạ có phúc của Thái tử điện hạ, đâu cần ta bận tâm? Các vị đại nhân cũng không cần nhọc lòng vì tỷ đệ ta nhiều.”

Bọn họ thấy Lý Dung dầu muối đều không ăn, nhìn nhau không chỉ một lần. Lý Dung quan sát bọn họ, cười không nói. 

Cố Tử Thuần do dự một lát, cuối cùng lên tiếng: “Nếu điện hạ có yêu cầu gì, đừng ngại cứ nói rõ.”

“Cố đại nhân biết lý lẽ.”

Lý Dung khẽ gật đầu, dựa vào trên ghế, nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nói: “Gần đây chư vị đại nhân tới là vì sao, ta cũng biết. Thà nói là giúp ta, chi bằng nói là giúp mình chứ nhỉ? Sắp tới cuối thu rồi, lúc này lượng lớn quan viên Nhu phi muốn xử lý đã sắp tới lúc cùng xử trảm*. Chẳng qua là các vị đại nhân muốn đẩy ta lên sửa án, miễn tử hình cho người trong nhà thôi.”

*Xử trảm sau thu: Đã giải thích ở chương trước (146)

Đám người không nói gì, Lý Dung cười một tiếng, nói tiếp: “Hơn nữa hẳn là mọi người cũng đã nhìn ra, Nhu phi ‘rộng lượng’, có sự oán hận đối với thế gia, nếu không tiến hành ngăn cản nữa, qua thời gian dài, đó chính là nuôi hổ làm loạn. Hôm nay là thay đổi khoa cử, sau này, e là sẽ không chỉ dán mắt vào chuyện khoa cử, mà là binh, quyền, lương trong tay chư vị.”

“Điện hạ đã nhìn thấu rồi.” Cố Tử Thuần tán dương. 

Lý Dung dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ lòng bàn tay. 

“Nhưng Nhu phi lại có phụ hoàng che chở, các người muốn động vào bà ta tương đương với động tới phụ hoàng. Các ngươi không muốn đối đầu chính diện với phụ hoàng nên muốn đẩy ta ra, dùng ta làm bù nhìn, giật dây ta đấu tranh với phụ hoàng.”

“Cho nên, chuyện làm bù nhìn…” Lý Dung thoáng cười: “Tại sao ta phải giành làm đây?”

“Điện hạ hiểu lầm rồi…” Vương Hậu Mẫn gấp gáp nói: “Bọn ta tới phụ tá điện hạ, không phải tới giật dây điện hạ…”

“Vậy các người có nghe ta không?”

Lý Dung vừa hỏi lời này khiến tất cả mọi người sửng sốt, nàng lắc đầu một cái: “Không nghe ta thì có gì để bàn nữa?”

Nàng nói xong lập tức đứng dậy: “Tiễn khách đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1577: Bát diện quang minh bồ tát (2)

“Điện hạ!” Vương Hậu Mẫn vội vàng đứng dậy: “Đốc tra tư là một tay ngài xây dựng, ngài thực sự cứ thế cam tâm chắp tay nhường ư?”

“So với việc tranh chấp với phụ hoàng…” Lý Dung khẽ cúi đầu: “Ta vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe, thế nào đi chăng nữa, ta cũng là một công chúa, không phải sao?”

“Ngược lại, các vị suy nghĩ cho kỹ chút…” Lý Dung nhắc nhở: “Dã tâm của Nhu phi, e là không chỉ như vậy đâu.”

Nói xong, Lý Dung cũng không quay đầu, đi vào. 

Mấy người trố mắt nhìn nhau, Tĩnh Lan đi tới trước, cung kính nói: “Chư vị đại nhân, xin mời.”

Lý Dung cất bước đi mặc kệ bọn họ rồi quay trở lại hậu viện, bị gián đoạn một quãng như vậy, mấy người đánh bài cũng mất đi hứng thú, Thượng Quan Nhã và Lý Xuyên đều có lời muốn hỏi nhưng Tô Dung Hoa đang ở đây cũng không tiện nói nhiều. Tô Dung Hoa cảm nhận được bầu không khí muốn hắn cút nhanh của mấy người họ, bèn chắp tay nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, vậy tại hạ cáo từ trước.”

Lý Dung khẽ gật đầu coi như hành lễ: “Không tiễn.”

Đến khi Tô Dung Hoa đi rồi, Thượng Quan Nhã lập tức mở miệng: “Ta nghe nói rất nhiều trưởng lão của thế gia đến đây, mấy người đó tới đây làm gì?”

“Nói muốn giúp ta đoạt lại Đốc tra tư…” Lý Dung cười liếc Thượng Quan Nhã một cái, Thượng Quan Nhã cười rộ lên: “Đúng là vẫn không chờ được, vậy điện hạ đồng ý không?”

“Chính bọn họ không muốn ra mặt, muốn lấy ta ra xông pha chiến đấu mà lại chẳng có lấy chút thành ý, đương nhiên ta sẽ không đồng ý.”

“Vậy tỷ muốn cái gì?” Lý Xuyên tò mò, Lý Dung cười nghiêng người nhìn hắn, bưng tách trà nói: “Gần đây việc học của đệ sao rồi?”

Lý Xuyên vừa nghe xong thì lập tức lộ ra vẻ mặt nhức đầu: “Đừng nói đến chuyện này.”

Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung rồi lại nhìn Lý Xuyên, sau đó lập tức đứng lên: “Điện hạ, ta cũng đi trước, người và Thái tử điện hạ nói chuyện đi.”

“Thời gian này ngươi qua Đốc tra tư nhiều chút.” Lý Dung căn dặn: “Đừng để người nhà ở chỗ đó chịu uất ức.”

Lần này, Nhu phi điều tra rất nhiều người của Thượng Quan thị, cách chức lưu đày đã đưa đi, chỉ còn lại những người xử trảm sau thu vẫn còn ở trong ngục.

Nhu phi vốn muốn trực tiếp tử hình nhưng liên quan tới quá nhiều người nên đã bị người thế gia dùng đủ loại lý do để kéo dài. 

Thượng Quan Nhã hiểu lời nhắc của Lý Dung, người Thượng Quan thị thật sự phạm tội cũng đã bị Thượng Quan Nhã dọn sạch sẽ từ lâu, không thể nào giữ lại cho Nhu phi dọn dẹp. Bây giờ Nhu phi nhất quyết định tội, gần như là ngụy tạo chứng cớ để làm ra án oan. 

Bọn họ cũng chỉ làm ra vẻ cho Nhu phi, dựng một đài diễn kịch cho bà ta, sao có thể thật sự để cho bà ta tổn thương người khác. 

Thượng Quan Nhã lên tiếng đáp lời rồi đi ra ngoài. Đến khi Thượng Quan Nhã rời khỏi chỗ này, Lý Dung mới nhìn về phía Lý Xuyên, cười nói: “Đệ định lúc nào đi thế?”

“Tỷ đuổi đệ ư?” Lý Xuyên nhoài lên bàn, chớp mắt nhìn Lý Dung: “Cô mất hứng rồi.”

“Đệ bao lớn rồi…” Lý Dung đưa tay dí đầu hắn một cái: “Người sắp thành thân sinh con rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo ư?”

“Tuổi đệ không lớn lắm.” Lý Xuyên nói năng hùng hồn: “Đệ mới mười bảy tuổi, còn chưa đội mũ* đâu, vẫn còn là trẻ con.”

*Lễ đội mũ (加冠): Thời cổ đại, khi con trai đến 20 tuổi thì thường tiến hành Lễ Đội mũ đánh dấu rằng người đó đã trưởng thành.

“Đệ chỉ làm thế trước mặt tỷ thôi.” Lý Xuyên nghe thấy lời này thì hơi rầu rĩ đứng dậy: “Nên làm Thái tử như thế nào, đệ nghe đến lỗ tai sắp đóng kén rồi, đệ cố gắng làm là được, còn không cho đệ thoáng thả lỏng một chút ở chỗ này của tỷ ư…” Lý Xuyên giơ tay bấm một đoạn nhỏ đầu ngón tay: “Một chút xíu hà.”

Lý Dung vốn định nói vài câu với hắn nhưng lại nghĩ đến kiếp trước. 

Kiếp trước lúc nào nàng cũng mắng hắn, chỉ dạy hắn, hiếm khi khen ngợi hắn, nghe hắn nói gì đó. 

Thế nên lời dạy bảo hắn đến bên khóe miệng, Lý Dung lại dừng lại. Lý Xuyên hồn nhiên không cảm giác được sự thay đổi về cảm xúc của nàng, chỉ chống cằm suy nghĩ, nói: “Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, sao tỷ không nói lời đồng ý luôn?”

“Nếu lúc này mà nói đồng ý thì vặn ngã một Nhu phi rất đơn giản…” Lý Dung nghe Lý Xuyên nói, nhẹ giọng trả lời: “Nhưng sau đó đối phó với đám người này lại rất phiền toái. Bây giờ bọn họ đấu tranh gay gắt với Nhu phi, đương nhiên sẽ bằng lòng hy sinh một vài thứ, giờ mà không nói điều kiện thì còn đợi lúc nào?”

“Vậy tỷ định nói điều kiện gì?”

“Xuyên nhi, quan hệ của thế gia và Hoàng đế, không phải đệ đè hắn thì chính là hắn đè đệ.” Lý Dung xoay lá bài trong tay, sờ hoa văn ở bên trên, thong dong nói: “Cho nên đệ phải nhớ rằng, chúng ta vĩnh viễn sẽ không theo thế gia, đều là thế gia theo chúng ta. Bọn họ theo chúng ta thì mới chịu cúi đầu. Nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn là ngựa hoang huấn luyện không tốt.”

Lý Xuyên lẳng lặng nghe, dường như đang suy nghĩ điều gì. Lý Dung quay đầu nhìn hắn thì thấy hắn sững sờ, không khỏi hỏi: “Đệ đang nghĩ gì thế?”

Lý Xuyên thoát khỏi suy nghĩ, cười lên: “Không có gì, chỉ cảm thấy lời tỷ nói đúng.”

“Hình như đệ có tâm sự.” Lý Dung hiểu rất rõ Lý Xuyên, nào có chuyện hắn vô cớ ngẩn người lâu như vậy. 

Lý Xuyên hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói: “Chỉ là nghĩ đến vài chuyện không có khả năng.”

“Chuyện gì?” Lý Dung hơi tò mò, Lý Xuyên thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói ra: “Đệ chỉ nghĩ bừa chút thôi, không suy nghĩ nhiều gì cả.”

“Đệ nói đi…” Lý Dung thấy Lý Xuyên cứ nói nhát gừng như vậy, nói thẳng: “Ta sẽ không nghĩ nhiều.”

Nghe thấy lời này, Lý Xuyên thở phào một cái: “Tỷ, đệ nghĩ là, nếu như có một ngày, đệ và tỷ cũng trở nên giống như phụ hoàng mẫu hậu thì nên làm thế nào?”

Lý Dung ngẩn người, Lý Xuyên khó xử lên tiếng: “Tỷ, nếu như đệ làm Hoàng đế, vậy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày… tỷ cũng sẽ là những thế gia này.”

Lý Dung không lên tiếng, nàng im lặng nhìn Lý Xuyên. 

Trong chính trị, có lúc Lý Xuyên tỏ ra rất ngây ngô nhưng có lúc lại nhạy bén quá mức.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

Nếu như nàng thật sự chỉ mới mười chín tuổi, nghe thấy Lý Xuyên nói vậy, hẳn là sẽ cảm thấy Lý Xuyên ngớ ngẩn, sao có thể có một ngày như vậy. 

Nhưng nàng đã trải qua nhiều năm mưa tuyết gió sương, trong tay cũng từng nắm giữ quyền thế, biết sự hấp dẫn trí mạng sau khi tay nắm quyền thế, nàng chỉ cảm thấy, Lý Xuyên cũng xem như là người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, có phần biết nghĩ sớm.

“Tỷ?” Lý Xuyên thấy Lý Dung không đáp lời, có hơi lo lắng. Lý Dung cười khổ, nàng đứng dậy, thoáng mệt mỏi nói: “Đến lúc đó, hỏi xem làm thế nào, nên làm thế nào chính là tỷ.”

“Dẫu sao…” Lý Dung mím môi nhấc váy lên bậc thềm: “Phụ hoàng sẽ không hỏi làm thế nào.”

Người như Lý Minh, có mục tiêu rất rõ ràng, phế Thái tử, phế Thượng Quan thị, thu hồi quyền lực, ông ta không hỏi nên làm thế nào, ông ta chỉ cần có tuổi thọ đủ để cho ông ta liên tục thi hành. 

“Được rồi.” Lý Dung vừa nghĩ tới kiếp trước đã cảm thấy mệt mỏi, khoát tay nói: “Về đi, tỷ đi nghỉ trưa.”

Các thế gia truyền tin tức của Lý Dung về, bàn bạc trong đêm rất lâu.

Mà trái lại, Lý Dung cũng không sốt ruột, nàng vừa xem tin tức truyền về từ các nơi, vừa cho Thượng Quan Nhã âm thầm thu thập chứng cứ đủ loại chứng cứ về Nhu phi ở Đốc tra tư. 

Đầu tháng chín, Lý Minh ngất đi ngay tại chỗ trong đại điện, Nhu phi tự mình đưa ông ta về tẩm cung, hết lòng trông nom. 

Đến khi Lý Minh khỏe lại, cũng không rõ là ý của Lý Minh, hay là ý của mình Nhu phi mà ngay trước mặt mọi người, Nhu phi đề xuất chuyện thay đổi chế độ thuế!

Trong Đại Hạ, hễ là người ở thế gia, người hầu đều không cần nộp thuế, cũng không cần gia nhập vào nhóm gọi nhập ngũ. Thuế thu như vậy là căn cơ phồn thịnh của thế gia. 

Có tiền, mới có thể nuôi người. 

Vì trốn tránh gọi nhập ngũ, rất nhiều người thậm chí còn chủ động đưa tiền cho thế gia, phụ thuộc vào thế gia. 

Cứ thế, thế gia có số lượng lớn người làm có thể xây dựng quân đội, cũng có thực lực chiếm giữ một phương. 

Nếu như nói chế độ khoa cử cắt đứt con đường thế gia chiếm đoạt, khuếch đại thực lực của mình thông qua chính trị vậy thì chính sách thay đổi chế độ thuế kia chính chặt rễ của thế gia. 

Tin tức này là Bùi Văn Tuyên nói cho Lý Dung, Lý Dung hạ cờ với hắn, Bùi Văn Tuyên nói với nàng những lời này, đến khi Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Dung thở dài: “Xem ra sức khỏe của phụ hoàng, thật sự không ổn rồi.”

“Bây giờ… dầu gì cũng là năm thứ hai rồi.”

Bùi Văn Tuyên nói rất khẽ: “Kéo thêm một năm nữa cũng không hơn bao nhiêu.”

“Cho nên Nhu phi nóng nảy…” Lý Dung vê quân cờ trên đầu ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Bà ta phải làm chút gì đó, giành được quyền lực nhiều hơn, chiếm được niềm vui của phụ hoàng, trước khi phụ hoàng băng hà, quyết định Túc vương làm Thái tử. Nếu không quyết định, sau này Túc vương muốn lên ngôi, đó chính là mưu phản rồi.”

“Vô cớ xuất binh, không ai hưởng ứng, cho dù có quân đội của Tiêu Túc e là cũng phải ngã xuống thôi.”

“Hiện tại, người trong triều đình muốn vặn ngã Nhu phi, có hai phương pháp.”

Bùi Văn Tuyên giương mắt nhìn về phía Lý Dung: “Hoặc là, trực tiếp ra tay.”

“Đâu ai muốn làm chim đầu đàn đâu.” Lý Dung mỉm cười: “Thanh danh quân phản nghịch này, bọn họ không muốn đội đâu.”

“Hoặc là, núp trong bóng tối, nhờ điện hạ ra tay.”

Bùi Văn Tuyên ngắm Lý Dung: “Nhưng thứ điện hạ muốn, bọn họ sẽ cho sao?”

Lý Dung chỉ cười không nói, ánh nến khẽ nhấp nháp rơi vào trong mắt nàng. Bùi Văn Tuyên ngước mắt nhìn trong chốc lát, ánh mắt dần đậm hơn. 

Hắn yêu Lý Dung như vậy. 

Mang theo mấy phần linh động của hồ ly giảo hoạt, lại có phần cao quý, tao nhã giống như nàng mèo cao quý. 

“Nước ấm nấu ếch…” Lý Dung chậm rãi nói: “Muốn rút đổ một căn nhà một cách không ai hay biết thì phải bắt đầu từ việc rút đinh.”

“Tại sao năm đó ta không đồng ý với phong cách làm việc của Lý Xuyên cũng là bởi vì hắn quá rắn rỏi dứt khoát.” Lý Dung giơ tay thả quân cờ trên bàn cờ: “Hỗn loạn tới rối ren không yên, nếu không phải sau đó hắn sớm đi tu tiên xin dược, Đại Hạ đã đi tong trong tay hắn rồi.”

“Điện hạ là tế thủy trường lưu*, còn Thái tử điện hạ là cho thuốc mạnh rồi chầm chậm điều dưỡng, cả hai đều là phương pháp.”

*Tế thủy trường lưu: Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, đồng thời cũng là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài. 

Bùi Văn Tuyên nói khẽ giải thích xong, Lý Dung ngước mắt nhìn hắn: “Nghe chàng giải thích, có vẻ như chàng cũng rất tán thưởng hắn nhỉ?”

Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói vậy, trong lòng lập tức siết lại, hắn đã biết mạng mình treo đằng trước rồi.

Nhưng hắn cố làm ra vẻ không có chuyện gì, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, phương pháp của điện hạ là tốt nhất rồi.”

Lý Dung ném quân cờ vào hộp cờ, khoác tay ghế dựa, tựa vào lưng ghế, nhìn Bùi Văn Tuyên vắt hết óc nịnh bợ: “Chẳng qua điện hạ tài trí mưu lược kiệt xuất như vậy, dẫu sao nàng có thể thấy thứ người thường không thể thấy, có thể nghĩ đến thứ người thường không thể nghĩ cũng quá ít. Thái tử điện hạ làm không tệ nhưng nhưng nếu điện hạ là bệ hạ, vậy thì chính là thánh quân rồi.”

Lý Dung nghe nói như vậy, cuối cùng không nhịn được bật cười, đang định đáp lời thì nghe thấy bên ngoài có tiếng truyền tới: “Điện hạ, có rất nhiều đại nhân đến.”

Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, hai người vừa đối mắt, Bùi Văn Tuyên lập tức đứng lên, đi lấy áo choàng, phủ thêm cho Lý Dung đứng lên. 

“Ếch tới rồi…” Bùi Văn Tuyên cầm áo choàng lên đầu vai Lý Dung, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đi thêm nước nào đi.”

Tác giả có lời muốn nói

[Vở kịch nhỏ]

Tác giả: Điện hạ, mỗi ngày vào triều có cảm giác gì?”

Lý Dung: “Đòng lúa thơm được mùa tin báo, uôm uôm ếch nhái kêu gào*.”

*Trích bài thơ Tây giang nguyệt – Đêm đi trên đường Hoàng Sa (bản dịch của Nguyễn Đương Tịch)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.