Sau khi lên xe, Giản Thư cảm thấy bụng mình quặn lên, biểu hiện rõ ràng hơn trước, kéo dài vài giây, lúc đau nhất anh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn, đứa bé cử động cũng kịch liệt hơn. Giản Thư thầm nghĩ lần này thực sự không ổn, không khỏi khẩn trương. Lê Hành còn nhạy cảm hơn anh, chỉ mới nghe anh nói khó chịu, tay liền run run, suýt chút nữa đã va chạm với xe trước mặt.
Cuối cùng cũng đợi được đến đèn đỏ, Lê Hành còn không đợi xe hẳn đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ. Có lẽ bởi vì rất vui khi thu hút sự chú ý của hai ông bố, từ lúc Lê Hành gọi cho bác sĩ, đứa bé trong bụng Giản Thư càng ngày càng cử động nhiều hơn, thường xuyên nhìn thấy phần bụng nhỏ nhô lên vì bị đứa trẻ quẫy đạp.
Ngay sau khi bác sĩ nghe Lê Hành miêu tả, ông nói đó là chuyển dạ giả và hỏi một loạt các câu hỏi về cơn đau và thời gian bị đau, Lê Hành lắp bắp giải thích rõ ràng, sau đó lại phân tâm để xem xét tình hình của Giản Thư. Nhìn thấy lông mày của anh hơi nhíu lại vì đau, trong mắt hắn tràn ngập lo lắng và hoang mang, bản thân Lê Hành cũng không biết làm sao, bàn tay đang nắm cổ tay của Giản Thư cũng hơi lạnh.
“…Cậu để cậu ấy nằm thẳng, nghiêng về bên trái và hạn chế cử động. Quan trọng là không được để eo và bụng chịu áp lực, không được đè lên… Alo? Alo? Cậu có đang nghe không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của bác sĩ.
Đèn đỏ đã chuyển xanh, các xe phía sau đều bấm còi inh ỏi, lúc này Giản Thư mới tỉnh táo được một chút, lay Lê Hành nói: “Chúng ta khởi động xe trước, lái đến bên đường đi…”
Lê Hành máy móc nghe theo. Sau khi băng qua ngã tư, hắn tùy tiện tìm một chỗ để dừng xe, sau đó theo chỉ dẫn của bác sĩ, muốn đưa người xuống ghế sau nằm xuống, nhưng tình hình lại chuyển xấu nhanh hơn, chỉ cần có một chút cử động, Giản Thư sẽ ngay lập tức cảm thấy đau đớn, cảm giác khó chịu khiến anh không kiểm soát được mà thỉnh thoảng rên rỉ, cơn đau đặc biệt dữ dội, cảm giác hụt hơi còn nghiêm trọng hơn ban nãy. Lê Hành không dám vọng đọng, không thể làm gì khác là hạ ghế phụ lái xuống hết nấc, để Giản Thư nằm nghiêng, sau đó cởi áo khoác và áo len bên trong, cuộn lại đệm dưới cổ của Giản Thư để anh dễ hô hấp.
Nhắm mắt lại Giản Thư cũng có thể cảm nhận được người bên cạnh mặc dù luống cuống tay chân nhưng vẫn không quên thả nhẹ động tác chăm sóc anh, vừa làm vừa nói những lời an ủi, một lúc thì nói đừng sợ, đừng sợ, một lát nữa là hết đau ngay, một lúc thì nói bác sĩ sẽ lập tức tới, cũng không biết là đang thuyết phục chính mình hay đang thuyết phục người khác. Sau khi Giản Thư miễn cưỡng nằm nghiêng, anh nắm lấy tay Lê Hành đặt trước ngực của mình, chậm rãi trấn định lại một ít, tự biết rằng lúc này tuyệt đối không được cố sức, anh cố gắng hít thở sâu và thả lỏng hết mức có thể, nỗ lực ép xuống cơn đau.
Bác sĩ nói qua điện thoại sẽ nhanh chóng đưa xe cấp cứu đến, Lê Hành cảm ơn rồi cúp điện thoại, cúi người lau mồ hôi lạnh trên thái dương, thở hổn hển bên cổ Giản Thư, có lẽ cảm thấy có chút ngứa, Lê Hành thấy Giản Thư nghiêng đầu cọ cọ hai lần.
Giản Thư điều chỉnh hơi thở của mình một lúc, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, sau đó mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt gần như đóng đinh trên người mình của Lê Hành.
“A Hành, anh… đừng tức giận, được không?”
Động tác trên tay Lê Hành dừng lại một lúc, hắn có chút không hiểu: “Sao anh lại tức giận?”
“Em không phải cố ý không nói chuyện đứa bé, em…”
Em cái gì chứ? Thật ra Giản Thư cũng không thể giải thích rõ ràng, anh chỉ cảm thấy hiện tại anh rất muốn ở bên cạnh Lê Hành, anh sợ lần gặp lại Lương Tiềm Xuyên này sẽ dẫn đến những thay đổi mà anh không muốn nhìn thấy.
“Sao lại tức giận? Em đừng nghĩ nhiều.” Lê Hành dùng ngón tay lau hạt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi Giản Thư, ôn nhu nói.
“Nhưng hình như con… tức giận…” Giản Thư nhíu mày, kéo tay của Lê Hành đặt lên cái bụng trò vo của mình.
“Nó không nghe lời, chờ lúc sinh ra anh sẽ phạt nó một trận.”
“A…” Lê Hành chưa kịp nói hết lời, đứa bé đã mạnh mẽ đá một cước vào bụng anh, như để trả thù cho sự phán quyết bất công của người lớn.
Giản Thư nửa làm nũng nửa nghiêm túc nói rằng: “Không được, không thể nói… Anh nói như vậy, con đá em chết mất…”
Lê Hành giật mình, vội vàng xoa xoa bụng của Giản Thư để an ủi, lấy lòng vị tiểu tổ tông này.
Cả hai người im lặng một lúc, Giản Thư có vẻ đau một trận, sau đó, anh tiếp tục thở nhẹ nói chuyện với Lê Hành:
“Mẹ của Lương ca, trước đây tới tìm em. Có lẽ là… khoảng hai tuần trước khi em chia tay với Lương ca.”
Lê Hành đau lòng cho người yêu còn đang chịu đau, hơi thở cũng rất lộn xộn, lúc sâu lúc nông, hắn vừa muốn ngắt lời đã nghe Giản Thư tiếp tục:
“Bà ấy muốn em rời khỏi Lương ca… Khi đó em không nỡ, nói rằng em cũng có thể mang thai nối dõi tông đường, em có thể vì hắn làm vậy, nhưng bà không hề nghĩ nhiều liền nói không được… Nói chuyện như vậy nếu để người ngoài biết, chỉ có thể ném hết mặt mũi của Lương ca. Bà ấy còn nói… “
Giản Thư dừng một chốc, cơn đau dường như lại đến, anh siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt. Lê Hành nhận ra, hắn liền kéo thẳng các ngón tay Giản Thư, đan những ngón tay của mình vào, Giản Thư không né tránh, vì vậy hai người cứ giữ nguyên tư thế này mà nắm chặt tay nhau.
“Bà ấy còn nói… Đến cả tôn nghiêm của người đàn ông mà em cũng không cần, như vậy thì làm sao xứng với Lương ca… A Hành, em như vậy, kiên trì mang thai, có phải khiến người ta rất buồn nôn không?”
Ánh mắt của Giản Thư nhìn thẳng vào đôi mắt của Lê Hành, anh không khóc, nhưng Lê Hành nhìn thấy rõ ràng nỗi đau xót và tự ti trong đôi mắt ấy. Tâm tình đó mãnh liệt đến nỗi Lê Hành cảm thấy trên đời này không còn biểu cảm nào có thể nặng nề như vậy nữa.
Nước mắt trước mặt, cũng quá nhẹ nhàng.
“A Hành… em, bộ dạng này của em, xứng với anh sao?”
“Đứa bé này,” Sống mũi Lê Hành chua xót, phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt, “là món quà của thượng đế ban cho anh.”
“Mà em chính là điều đẹp đẽ nhất mà anh có thể tưởng tượng và mong muốn nhất trong cuộc đời này.”
Giản Thư tựa hồ an tâm hơn một ít, khóe môi câu lên một nụ cười nhẹ, thận trọng nói: “Vậy thì anh nhất định phải giữ em lại, được không?— Em có thể nấu ăn cho anh, nếu sau này có người hỏi, em sẽ nói cho bọn họ biết, em mang thai con của anh, em còn có thế giúp anh chăm sóc hai bác, em còn có việc làm… Em, em còn có thể…”
“Vậy em có thể để anh chăm sóc cho em được không? Đừng lo lắng gì cả, cứ ở bên cạnh anh thôi được không?” Lê Hành ngắt lời anh, hỏi ngược lại.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lê Hành vội vàng nhìn lên, thấy bác sĩ đã mang theo vài người mặc đồng phục y tế, đang đứng ở bên ngoài xe.
Lê Hành cúi người hôn lên trán Giản Thư, nói đừng sợ, sẽ không có chuyện gì, sau đó mở cửa xe. Mọi người lại vội vàng đưa Giản Thư lên xe cứu thương đậu bên cạnh, sau động tác này thì cơn co thắt lại trở nên dữ dội, bác sĩ thấy hô hấp của anh không tốt liền cho anh thở oxy, lại gọi người tiêm cho anh một mũi thuốc, nói là có thể ổn định tình hình trước.
Xe cấp cứu hú còi suốt quãng đường đến bệnh viện, Lê Hành vẫn canh giữ bên cạnh Giản Thư, thỉnh thoảng lau mồ hôi cho anh, vẫn luôn nắm chặt tay anh. Giản Thư đã mệt đến kiệt sức, không còn sức để nói nữa, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng anh lại cố chấp mở mắt ra nhìn Lê Hành, nắm lấy tay Lê Hành khẽ lắc.
Không lâu sau, điện thoại di động trong túi quần của Giản Thư vang lên, Lê Hành lấy ra cho anh, liếc nhìn tên người gọi, là Lương Tiềm Xuyên.