Khi được rút hết dây ống trên người ra, Giản Thư liền bị bác sĩ yêu cầu tập thể dục điều độ.
Lợi ích duy nhất của việc nằm trên giường hơn nửa tháng là vết thương ở xương chậu đã lành, bây giờ thắt lưng có hoạt động cũng không còn đau đến làm người ta hoảng sợ nữa.
Giản Thư vẫn không được phép ra khỏi phòng bệnh. Chính anh cũng cảm thấy chóng mặt và tức ngực khi nghe thấy tiếng động lớn hoặc ở trong môi trường quá sáng, cho nên anh thường nói đùa với Lê Hành rằng có lẽ anh đã đột biến thành ma cà rồng mất rồi.
Lê Hành tươi cười đáp lại, vậy thì đúng lúc, em cắn anh một cái, chúng ta sẽ bên nhau đến bất tử.
Nói đến chuyện sống chết, tâm trạng của Giản Thư luôn có chút kỳ lạ. Dường như trong lòng anh đã có điều gì đó đang thay đổi, không biết bắt đầu từ khi nào. Đó dường như là một niềm khao khát đã ở trong bóng tối quấy rầy anh bấy lâu đột nhiên trỗi dậy, khiến anh thiết tưởng: nếu ngày mai, ngày mốt, năm sau, và năm sau nữa, anh vẫn có thể nhìn thấy người trước mặt, còn có thể cùng hắn làm vài việc khác nữa, vậy thì tốt quá.
Loại khao khát này rất mong manh, phần lớn thời gian, nó sẽ sớm bị bóp nghẹt trước những ý tưởng “thực tế”: chớ ảo tưởng – trong lòng vẫn có âm thanh như vậy nói với Giản Thư – mày không đáng giá để sống hết ngày hôm nay.
Giản Thư bắt đầu có chút ghét giọng nói này, anh vốn nghĩ mình có thể chung sống hòa bình với nó.
Lê Hành chỉ nói câu chuyện cười này một lần, xem thần sắc của Giản Thư không đúng lắm, nên hắn không nhắc đến nó nữa. Vẫn còn nhiều thứ phải thay đổi, nhưng lúc này hắn cũng không vội, Lê Hành thực sự nằm mơ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ vô ưu vô lo của Giản Thư, nhưng hắn càng hi vọng, dù Giản Thư muốn sống như thế nào, miễn là anh được tự do là tốt rồi.
Trong hai ý nghĩ, ý nghĩ nào đáng bị khiển trách hơn? Lê Hành không tìm được câu trả lời.
Lê Hành chọn một buổi chiều nắng đẹp để cùng Giản Thư đi lại trong phòng bệnh. Thực ra, cửa sổ có rèm chắn sáng, thời tiết bên ngoài tốt hay xấu cũng không tạo ra sự khác biệt lớn đối với bệnh nhân ở bên trong, nhưng Lê Hành chỉ muốn nói với Giản Thư rằng, thời tiết hôm nay rất tốt, chúng ta đứng lên đi dạo nào.
Trước đây đã luyện tập mấy lần, gần đây chế độ ăn uống cũng dần trở lại bình thường, Giản Thư cũng không mềm yếu như trước nữa, chỉ là đứa nhỏ đã gần tám tháng, cân nặng quả thực không thể coi thường.
Tiến vào giai đoạn cuối của thai kỳ, áp lực của thai nhi và huyết áp bất thường khiến Giản Thư hô hấp khó khăn, vì vậy anh phải mang mặt nạ dưỡng khí thường xuyên. Bản thân anh cũng đã quen với việc này, nhưng khi đứng lên đi lại, Lê Hành một tay đỡ anh, một tay còn phải giúp anh di chuyển máy thở, khí lực ở chân Giản Thư không đủ nên anh phải duỗi tay ra khoát lên bả vai của Lê Hành mượn lực, động tác trông vô cùng khó xử.
Cả hai bước đi rất chậm, thai nhi cũng vận động theo động tác của người lớn khiến Giản Thư gặp rất nhiều khó khăn, bàn tay hay bàn chân nhỏ của đứa bé đạp lên bụng của Giản Thư luôn khiến Giản Thư cảm thấy như nuốt phải khối sắt, rất ngột ngạt, đi được một bước cũng phải dừng lại thở dốc. Hầu như mỗi bước đi Lê Hành đều phải hỏi Giản Thư xem anh có thể kiên trì được không, cứ đi như vậy vòng quanh hết chỗ trống nhỏ trong phòng bệnh là anh đã toát một thân mồ hôi lạnh.
Lê Hành yêu thương không dứt, mặt đối mặt ôm lấy Giản Thư để anh nằm úp sấp lên vai hắn, xoa sống lưng anh, một lúc sau lại ấn eo cho anh.
“Nếu anh có ba tay thì tốt rồi.” Lê Hành không khỏi thở dài khi thấy Giản Thư không thoải mái.
“Hmm… trở thành yêu quái à…” Giản Thư thở hổn hển, nói đùa với Lê Hành.
“Ừ, yêu quái, em có sợ không?”
Lúc Lê Hành nói chuyện, giọng nói của hắn luôn cố ý ép đến mức rất thấp, kề vào tai Giản Thư, hơi thở phả vào tai anh, mang đến một cảm giác kỳ lạ.
“Không sợ… ta là Tề thiên đại thánh, ta có thể hàng yêu trừ ma…”
“Được rồi, được rồi, tình hình hiện tại của em chỉ có thể là Đường tăng thôi, coi chừng bị yêu quái ăn thịt.”
Lê Hành thực sự không muốn để Giản Thư phải chịu đựng như thế này, phải ép tinh thần của mình mạnh mẽ để đùa với hắn, để hắn không lo lắng, hắn ấn nhẹ đầu đối phương vào vai mình, không cho anh lên tiếng.
Giản Thư im lặng, tập trung hô hấp, một lúc sau, anh nói lại:
“…A… A Hành, em muốn nôn…”
Lê Hành nghe xong cũng không vội, hắn ở bên cạnh Giản Thư giữ anh thẳng người, để anh dời đi hơn phân nửa khí lực, dựa vào bên người hắn.
Mỗi lần đi lại mệt mỏi, Giản Thư sẽ cảm thấy khó chịu, lúc đầu Lê Hành chỉ luống cuống tìm chỗ cho anh nôn ra, nhưng sau đó hắn phát hiện Giản Thư không thể nôn ra được gì mà chỉ lãng phí sức lực của mình, vì vậy hắn đã chạy đi hỏi y tá, hỏi bác sĩ và học cách giải tỏa cho đối phương.
Những chuyện này Lê Hành không nhắc đến dù chỉ một lời, nhưng Giản Thư đều biết.
Mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra đều nói anh đang hồi phục rất tốt, mỗi lần Lê Hành nghe thấy lời này đều sẽ khen anh thật kiên cường, nhưng Giản Thư biết, nếu không có Lê Hành hết mực chăm sóc, anh sẽ không có cách nào để sống đến bây giờ.
Một người đàn ông thậm chí lúc bị thương còn không biết mình nên đến gặp bác sĩ ở khoa nào nhưng những lúc đối diện với trắc trở lại đáng tin cậy đến như vậy.
Một người đàn ông tốt như vậy, làm sao đến lượt anh chiếm tiện nghi? Đôi khi Giản Thư không khỏi suy nghĩ.
Sau khoảng một giờ trằn trọc, Giản Thư mới thành công nằm lại trên giường. Ngày hôm nay đi lại có hơi mệt hơn bình thường, khiến Giản Thư chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, quần áo phía sau lưng đều ướt đẫm, Lê Hành để anh nằm nghiêng, còn mình thì đến phòng vệ sinh rửa tay.
Từ khi Giản Thư nhập viện, Lê Hành đã an bài cho anh nằm ở phòng VIP, có phòng tắm riêng và đầy đủ tiện nghi. Lê Hành dường như chưa bao giờ sợ tiêu tiền cho Giản Thư, khi Giản Thư có tinh lực sẽ ngăn cản hắn nhưng lần này, anh thực sự biết thể chất của mình không cho phép nên anh vẫn không nói gì.
Phòng bệnh cao cấp cũng có chỗ tốt của phòng bệnh cao cấp. Chỉ cần Giản Thư có thể đứng dậy, anh sẽ ngồi trong phòng tắm và tự mình tắm rửa, những ngày anh thập tử nhất sinh đều có hộ lý đến chăm sóc, người nhà cũng không cần nhúng tay vào. Vì vậy, hôm nay, khi Giản Thư nghỉ ngơi một lúc rồi mở mắt ra, nhìn thấy Lê Hành đứng trước mặt mình vắt khăn, trái tim anh run lên vì sợ.
Lê Hành nhận ra, ngước nhìn Giản Thư, giải thích: “Hôm nay chắc em hết sức rồi, không thể ngồi trong phòng tắm được, anh lau cho em một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Giản Thư đưa tay kéo tấm chăn trước ngực che luôn nửa khuôn mặt, lắc đầu.
Lê Hành thấy chóp tai của đối phương đã đỏ bừng rồi.
“A Thư, con của chúng ta cũng đã tám tháng rồi, em…”
Lê Hành đã nói nửa chừng cũng không thể tiếp tục nữa. Lần duy nhất của hai người đó cũng là kết quả không rõ ràng sau khi say rượu, tính ra, đó không phải là một lần thẳng thắn đối diện.
Lê Hành cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Giản Thư vẫn lắc đầu, gắt gao nắm chăn bông nói: “Không…”
Lê Hành thở dài, vươn tay ấn mái tóc của anh: “Em trùm như vậy sẽ ngộp đấy.”
Giản Thư: “…”
Tại sao giữa người với người nhất định phải duy trì khoảng cách và cảm giác bí ẩn?
Nếu như bị người “đánh rắn đánh bảy tấc” (*), vấn đề sẽ càng lớn hơn, Giản Thư nghĩ.
(*) Đánh rắn đánh 7 tấc: là một ngạn ngữ nổi tiếng tại Trung Quốc, trong đó, “7 tấc” chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn – được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này. Ngạn ngữ này cũng mang ý nghĩa ẩn dụ là làm việc gì cũng phải hiểu rõ sâu xa nguồn gốc, phải nắm được điểm cốt lõi của vấn đề.