Tử Di

Chương 113: C113: Sát kiếm



Chung Ly nhìn vào bên trong rương bạc, khuôn mặt tò mò lúc này biến thành giật mình. Bởi vì trong rương chỉ chứa vỏn vẹn một chiếc mũ giáp.

Mũ đen tuyền, giống như trời sinh đó chính là màu sắc vốn có. Nhưng mùi máu tươi gay gắt trong không khí đã chứng minh đồ vật này không đơn giản.

Nàng không chạm vào mũ, đảo mắt xem kỹ trong rương lại vô vật khác. Chung Ly chỉ đành gãi gãi đầu đứng dậy.

” Vị đại ca này, ta đã xem xong, ngươi hẳn cũng sờ thoả ta kiếm. Chúng ta một lần nữa đổi lại…” Chưa kịp nói hết, thủ vệ quanh thân mờ nhạt kim quang tắt lịm trực tiếp đổ gục xuống đất. Chung Ly há hốc mồm chứng kiến, còn chưa kịp định thần lại, thủ vệ đã vỡ vụn thành cát bụi hoà mình với nền đất.

Nhìn hắc kiếm hơi toả ra ánh vàng kim nằm bên cạnh, Chung Ly không nói lên lời. Sau cùng nàng đi đến cầm lên hắc kiếm lẩm bẩm:

” Trao đổi ngang giá. Hắn đã chết vậy ta cũng nên gặp nguy hiểm.”

Vuốt nhẹ thân hắc kiếm, Chung Ly nhìn về phía mũ giáp trong rương. Chỉ thấy nó từ từ bay lên, đến khi đạt độ cao bằng đỉnh đầu nàng mới dừng lại.

Thủ vệ vỡ vụn thành tro bụi một khắc, ký ức của nàng cũng đã lập tức trở về.

” Chung Ly tuổi mười bảy, quả thật không sợ trời không sợ đất.” Nàng than nhẹ sau dó nắm chặt kiếm khởi xướng tấn công.

” Nhưng Chung Ly của tu tiên giới lại có gì khác, ta thật sự muốn xem xem ngươi là thứ quỷ quái gì!”

Kiếm chém đến đỉnh mũ giáp liền bị nồng đậm huyết sát ngăn lại. Chung Ly không hề nhụt chí tiếp tục dùng sức, quanh thân kiếm kim quang bắt đầu khởi động từ từ ăn mòn huyết sát.

Nội trong kinh mạch biến chuyển, linh khí biến thành một cơn lốc muốn nhảy khỏi đan điền.

” Kiếm mang!”

Dứt lời mũi kiếm đột ngột hiện ra đừng thanh kim sắc đao nhọn bao vây xung quanh mũ giáp.

Thân mũ dần hiện ra chằng chịt vết xước, để lộ ra màu sắc đỏ vốn có.

” Thủ vệ kia trên người công đức hoá ra chính là dùng để kiềm chế thứ này. Muốn đá vào ván sắt, đánh nữa ta liền ăn lỗ nặng.”

Chung Ly chém ra một đạo kiếm quang sắc nhọn, sau đó lập tức lùi về sau tăng tốc chạy trốn.

Huyết sát khí nặng nề như vậy, thực sự không biết đồ vật này đã tắm máu bao nhiêu người.

Nàng bay nhanh chạy, trên người toàn bộ gia tốc phì đều đồng loạt khởi động, nơi chạy đất dưới chân trực tiếp vỡ vụn.

Chạy không biết bao xa, đến khi nhìn thấy ngõ cụt nàng mới xoay người muốn đổi hướng.

” Không kịp sao!” Nhẹ nhành lẩm bẩm, kiếm lại chẳng hề chậm chạp vung lên thổi quét dòng khí đẩy huyết mũ lùi lại phía sau. Nhân lúc này, Chung Ly tự mở ra một con đường khác tiếp tục chạy.

Còn chưa kịp chém đến kiếm thứ hai, bên cạnh nàng lại đột ngột xuất hiện một lối đi khác. Chung Ly nhìn đuổi gần tới mũ giáp liền quyết định mặc kệ nhảy vào con đường này.

Liên tiếp lối đi tự động mở ra, Chung Ly quả quyết bước vào. Đến khi xuất hiện trước mặt hai huynh đệ họ Quan, nàng mới buông ra kiếm ngồi bệt xuống đất.

Hai đầu gối giống như hoàn thành nhiệm vụ, không chờ đợi liền lập tức đình công.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Chung Ly ôm chân truyền vào linh khí, cơn đau chạy dọc cơ thể khiến nàng không rảnh bận tâm người đi đến bên cạnh lúc này.

Quan Nguyên ngồi xổm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn nàng không lên tiếng.

Chung Ly mồ hôi đầy đầu cố gắng cứu chữa gần như tàn phế hai chân, khởi động cùng lúc nhiều lá độn tốc phù sớm đã vượt qua tốc độ có thể chịu đựng của thân thể nàng. Nếu hai chân vô dụng e rằng bí cảnh không cần tiếp tục khám phá, nàng có thể trực tiếp nằm xuống tự kết liễu.

Đang suy nghĩ thì bị một giọng nói cắt ngang:

” Di phủ đang bị phá hoại khắp nơi, nó sẽ sớm tìm ra đại điện.”

” Ca, chúng nên sớm một chút rời khỏi di phủ này. Đánh thắng huyết sát chi vật kia một chút lợi ích đều không có.”

Quan Quân nhìn đệ đệ lắc đầu:

” Cần diệt sát nó!”

Quan Nguyên nhìn ca ca lại nhìn Chung Ly đang trị thương bên cạnh nói:

” Vậy cần có kế hoạch, ca có thể kéo dài thời gian bao lâu?”

” Nửa canh giờ.”

” Vậy quá ít, nàng…hẳn cần nhiều thời gian hơn.”

Quan Quân nhìn chằm chằm đệ đệ, môi hơi mím nhìn sang Chung Ly giống như mất hết cảm quan ngồi ở một bên.

” Trên người mang theo công đức đồ vật, ngươi không cần để ý đến nàng, chết không được.”

Chung Ly nghe thấy bấy giờ mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi huynh đệ trước mặt tươi cười nói:

” Đúng vậy không cần lo cho ta, Nguyên đạo hữu nên rời khỏi di phủ.”

Nói xong lại nhìn sang Quan Quân, tươi cười lập tức phai nhạt:

” Quân đạo hữu cũng vậy, trong tay nắm giữ di phủ quyền kiểm soát còn lo không có đường thoát thân sao.”

Quan Quân nhìn nàng, hai mắt lại giống như nhìn xuyên qua một người khác, tay vẫn giữ tốc độ gõ nhịp.

Sau cùng không khí có chút cọ xát, hắn mới nói:

” Gây họa là ngươi. Nên là thế!”

Chung Ly gật đầu:

” Cho nên hai vị tuyệt đối không nên nhúng tay vào!” Nhân quả là thứ nàng không muốn bừa bãi dính đến.

Quan Nguyên ở bên cạnh không đồng ý đáp:

” Đồ vật này không phải với tu vi hiện tại của ngươi có thể đánh bại!”

” Vậy Nguyên đạo hữu là muốn tử táng cùng ta?” Chung Ly nhìn thẳng vào Quan Nguyên hỏi.

Hắn nhìn nàng, miệng hơi há nhưng lời nói lại không thoát khỏi cổ họng.

Lúc này trên bục cao, Quan Quân bẻ gãy tay dựa ghế chầm chậm bước đến trước mặt hai người.

” Cầm lấy.”

Chung Ly tiếp nhận đồ vật bị ném đến, nhìn thẳng hai mắt Quan Quân hơi gật đầu sau đó nhắm mắt lại.

Tay dựa thứ này vậy mà lại có thể điều khiển toàn bộ di phủ, có thể sống sót hay không, nhân quả này nàng đã không thể chối từ.

Hai huynh đệ họ Quan biến mất ở một lối đi, Chung Ly yên lặng đả toạ, cố gắng nhanh hết mức khởi động lại hai chân tổn thương.

Thời gian vội vàng trôi qua, nửa canh giờ nàng mở bừng mắt, điều khiển di phủ mở một lối đi.

Rời khỏi một khắc, nơi này ngay lập tức bị huyết sát bao trùm, một chiếc mũ giáp đen tuyền hiện hữu vài vết xước màu đỏ trôi nổi giữa đại điện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Tuyệt Cảnh

Ánh sáng như máu lan toả đến từng ngõ ngách, cuối cùng giống như đã phát hiện mục tiêu, nó trực tiếp phá vỡ tường lao theo một phương hướng.

Chung Ly lúc này đang nhịn lại đau đớn liên tiếp đổi lối đi tránh thoát. Thần thức bao trùm toàn bộ tay ghế dựa xác định vị trí của đồ vật đang truy đuổi nàng.

Mồ hôi phủ kín trán, Chung Ly cuối cùng cũng dừng lại. Nơi nàng đang đứng lúc này yên lặng nằm một mặt rương bạc, vết tích chiến đấu giống như ảo giác đã hoàn toàn biến mất.

” Nơi bắt đầu cũng sẽ là nơi kết thúc.”

Nàng bị huyết sát tác động, thần trí không ổn định cho nên đã hoàn hảo mở ra phong ấn đồ vật kia.

” Phong ấn này chính là một cái bẫy, quả nhiên không có bữa ăn nào là miễn phí.” Nhìn hắc kiếm ẩn hiện kim quang, Chung Ly thở dài nói.

Dứt lời quanh thân hơi thở kích động, linh khí truyền đến hắc kiếm, khí tức huyết sát như ẩn như hiện bao trùm xung quanh. Kiếm mang sắc bén lao vụt đến cắn nuốt huyết sát muốn vây lấy nàng.

Triệt tiêu!

Chung Ly tập trung tinh thần nhìn dần tiến đến huyết mũ, trái tim căng thẳng đề phòng.

” Sát nghiệp nặng nề, chủ nhân thứ này giết hại vô tội người không ít.”

Keng…

Kim quanh trên thân kiếm từ từ bị huyết sát ăn mòn, Chung Ly vươn mình tránh khỏi mũ đâm tới.

Kiếm cũng theo động tác của nàng đâm thẳng vào lòng mũ.

Phập..

Bên trong căn bản không phải rỗng tuếch, hắc kiếm thu về dính đầy máu đen, cảm giác khi đâm vào giống như một vũng bùn lầy.

Cổ họng hơi rung động, Chung Ly có chút ghê tởm lùi về phía sau.

” Bên trong vậy mà lại có đầu người!”

Chợt, mũ giáp xoay đầu, hai hốc mắt trống không đối diện nàng. Rung động từ đó dần hiện ra, con ngươi đen kịt đột nhiên trồi lên, ác độc vô cùng nhìn chằm chằm nàng.

Chung Ly sống lưng căng cứng, môi mím chặt nâng lên kiếm che lại ánh mắt đó.

Linh khí cuồn cuộn truyền vào thân kiếm, kim quang bên trên cũng dần sáng rõ.

Chung Ly dùng tốc độ chóng mắt ném ra một kiếm, lôi kiếm quang mang theo công đức chém thẳng về hốc mắt mũ giáp. Công đức cùng huyết sát triệt tiêu, lôi điện liền dễ dàng chạm đến nó.

Từng luồng điện bao trùm mũ giáp, lớp ngoài phủ kín máu khô cũng theo đó bị tróc xuống.

Màu sắc chân thực của thứ này chính là màu đỏ, Chung Ly hai mắt bị sắc đỏ bao trùm, ngực chợt buồn buồn ngụm huyết cũng theo đó thoát khỏi cổ họng.

Còn chưa kịp xác nhận thương thế, huyết mũ đã mang theo lôi điện đâm đến nàng. Chung Ly giống như con diều bị đứt dây bay thẳng lên không trung. Ngực lõm vào một mảng, huyết theo tai mũi họng liên tiếp trào ra.

Keng!

Chung Ly tiếp đất một khắc kiếm đã ở tư thế giương lên, va chạm với mũ phát ra hoả hoa đâm tiến hai mắt nàng.

” Ngươi sinh thời là tướng quân sao?” Giọng nói khản đặc cất lên, hai mắt Chung Ly khó khăn nhìn về đôi mắt đen đặc trong mũ giáp.

” Chiến tranh mới có thể có nhiều máu tươi như vậy, oán niệm sâu đậm hẳn không phải chỉ có mình ngươi.”

Đan điền khởi động, linh khí biến thành dòng xoáy thâm nhập hắc kiếm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

” Ngươi hận sao? Hận kẻ đã đem ngươi luyện hoá, khiến linh hồn ngươi bị giam cầm lại để oán nghiệp của vô tội người từ từ ăn mòn ngươi!”

Huyết sát ngày một nặng, thần trí của Chung Ly cũng dần bị ảnh hưởng. Oán niệm trong lòng nàng đột nhiên bị thôi thúc, ký ức xa lạ ồ ạt chiếm lấy tâm trí. Nước mắt không chịu khống chế thoát khỏi hốc mắt:

” Vô tội người…rất nhiều.”

Hai mắt trắng xoá, lúc có thể nhìn rõ lại đồ vật nàng đã thấy mình đang ở trên chiến trường.

Trên tay là xa lạ kiếm, máu tươi cùng xác chết phủ kín khắp nơi. Thân thể với bộ giáp nặng nề, liên tục kim loại kiếm chém tới.

Tay cầm kiếm theo bản năng phản xạ, nhìn đối thủ bị một chiêu kết liễu, tinh thần của nàng đột nhiên trở lên phấn khích. Cảm xúc chi phối thân thể, nàng biến thành một con sói lao vào bầy cừu, liên tiếp chém giết. Máu tươi vẩy loạn trong không khí đều bị mũ giáp chặn lại ở bên ngoài.

Giết chóc đem lại kh,oái cảm, dần ăn mòn tâm lý con người.

Đến khi xung quanh chỉ còn lại xác chết, nàng mới dừng tay. Máu khắp người sục sôi không thể kiềm chế, chân lại không nghe sai khiến trực tiếp chạy đến trước cửa thành. Cửa thành dày nặng vậy mà lại bị một đạp đẩy mở. Bên trong tiếng la hét hoảng loạn, tiếng khóc than truyền đến tai Chung Ly.

Một khắc, nàng trở lên hoang mang, nhìn cảnh tượng khốn khổ trước mắt khiến nàng kinh hãi vô cùng. Nhưng tỉnh táo rất nhanh bị cướp đi, âm thanh ồn ào khiến đầu óc vô cùng đau, máu khắp người lưu chuyển mạnh mẽ. Không biết khi nào nàng đã giơ lên kiếm chém xuống, một đứa trẻ đang gào khóc lập tức im bặt.

Thân thể bé nhỏ bị chẻ đôi, máu tươi ướt đẫm nền đất.

Thế giới yên lặng một tích tắc lại lập tức trở lên ồn ào trở lại.

” Đừng khóc, ta rất đau đầu.” Giọng nói phát xa lạ, là của một người đàn ông.

” Ta, là ta đang nói chuyện sao?” Chung Ly không tin tưởng mở miệng.

” Ta là ngươi, ngươi chính là ta, mau giết hết bọn chúng nếu không đầu chúng ta sẽ lập tức nổ tung.” Âm thanh đó một lần nữa cất lên.

Chung Ly khắp người máu nóng chợt biến thành lạnh, tay cầm kiếm không nghe sai bảo liên tiếp chém xuống. Sinh linh vô tội, người già phụ nữ trẻ em liên tiếp bỏ mạng dưới nàng kiếm.

Cảnh tưởng như địa ngục, Chung Ly hai mắt nhoè đi, thần kinh căng cứng đột ngột phản xạ lại.

” Không, ta không phải ngươi, cảm nhận của ngươi vĩnh viễn không liên quan đến ta.”

” Còn có sát nghiệp ngươi đã tạo, gánh chịu tất chỉ có mình ngươi.”

AAA…

Chung Ly cổ họng gầm nhẹ, hai mắt thanh minh, linh khí đã truyền đến hắc kiếm. Công đức kim quanh sáng rực, mang theo mạnh mẽ dòng khí bao trùm toàn bộ mũ giáp.

” Sát kiếm.” Hai từ phát ra khỏi miệng giống như chú định.

Trảm vạn quân lại thành nhất kiếm…

Huyết mũ đứt lìa, sắc đỏ trên mũ cũng dập tắt, bên trong đầu người lại đã biến thành máu đen đông đặc.

Chung Ly thu về hắc kiếm ảm đạm ngã quỵ trên đất.

” Công đức gần như triệt tiêu toàn bộ, một chiêu Sát kiếm? Ta vẫn muốn lỗ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.