Cảnh Bác Văn thành công trúc cơ, hắn tất nhiên nhanh chóng bị đá bay khỏi bí cảnh. Trước khi biến mất, người này chỉ nhìn chăm chăm về phía Tần Xuyên. Nàng có thể đoán được hắn lời muốn nói:
” Bảo trọng, chờ ta.”
Nhìn lệnh bài bị cầm khỏi bí cảnh, vài người có mặt đều lập tức trầm mặt, không khí lúc này có điểm nặng nề.
Người ở lại tất nhiên không muốn bản thân tay trắng, cùng chung ý tưởng tách ra tìm kiếm.
Chung Ly để ý giữa hồ sen, hoa sen đều đã nổ tan tác, duy độc gốc cây yếu ớt vẫn chẳng hề hấn gì.
” Tần sư tỷ.” Nàng nhìn Tần Xuyên rò hỏi.
Hai người hiểu ý nhau lập tức ra tay, Cao Ninh Hiên đang lao đến muốn đoạt đi linh vật liền bị hai nữ tu cản lại.
Nàng ta trầm mặt nhưng ngay lập tức đã chuyển sang tươi cười.
” Các vị, thần khí quyền kiểm soát có lẽ đã mất đi, hai người việc gì phải tranh giành với ta một tiểu gốc cây.”
Chung Ly lắc đầu, chễ giễu đáp:
” Ngươi biết thần khí là gì sao? Tự tin cho rằng nó đã bị lấy đi, cơ duyên trước hắt há lại muốn chúng ta nhường đi.”
” Thần khí tất nhiên chính là tấm lệnh bài kia điều khiển, ai có thể biết nó là vật gì. Hai vị đạo hữu có thể đoán một đoán chúng ta liệu có còn cơ hội?” Cao Ninh Hiên che miệng cười đáp.
” Ra tay đi, không cần nhiều lời với người này.” Tần Xuyên cao giọng nói.
Chung Ly gật đầu, hai người cùng lúc khởi xướng tấn công.
Cao Ninh Hiên tránh đi nàng trí mạng kiếm, một lần nữa lôi ra bạc chuông. Chung Ly nhíu mày vụt tới, kiếm lần này đã nhanh hơn một bước chặn lại hành động của họ Cao.
Chuông bị nàng đánh bay, nhẹ nhàng rơi vào tay Quan Quân. Hắn hơi liếc nhìn nàng sau đó cùng Quan Nguyên lui về một bên.
Cao Ninh Hiên thấy bảo vật của mình bị cướp đi, khuôn mặt tươi cười giả tạo lập tức tan vỡ. Tức giận cùng căm thù nhìn chằm chằm Chung Ly.
Chín điều gai nhọn lao lên từ đất muốn chọc nàng biến thàng cái sàng. Nhưng Chung Ly đã có kinh nghiệm từ trước, sao có thể để nàng ta đơn giản đắc thủ một lần nữa?
Nàng tung mình lên không trung, sau lại nghiêng người hướng kiếm xuống đất. Kiếm khí chém bay gai ngọn lại lợi dụng biến chúng thành bản thân vũ khí. Chín điều bị chặt bỏ gai theo nàng kiếm khí đâm đ ến Cao Ninh Hiên. Cùng lúc này Tần Xuyên cũng hoàn thành thuỷ thuật trói buộc, chân họ Cao bị thuỷ cuốn lấy. Thuỷ còn nhanh chóng biến lạnh kết thành băng. Nàng ta bị bó chặt hai chân, tay vội vàng kết ấn, một mảnh lá cây khổng lồ hiện ra trước mặt. Gai nhọn xuyên qua một nửa liền bị ép dừng lại nhưng đó căn bản không phải sát chiêu của Chung Ly.
Lúc này nàng đã quỷ không biết thần không hay đứng sau Cao Ninh Hiên.
Hắc Kiếm loé lên một tia sáng chém xuống nữ tu. Sắp chạm đến cổ, khuôn mặt Chung Ly từ lạnh nhạt biến thành tiếc nuối.
Ánh sáng bao trùm, mọi người dù đang ở đâu đang làm gì cũng đều lập tức bị ném ra khỏi bí cảnh.
…
Bọ cạp đen trồi lên khỏi cát, nó trông mong nhìn trời cao. Cuối cùng cảm nhận được tân thời chủ nhân hơi thở đã biến mất khỏi nó thế giới, nó liền lắc lắc đuôi biến mất trong sa mạc. Bọ cạp trui xuống lòng đất, càng đi sâu nó liền càng phiền não, nơi này sắt vụn quả thật nhiều.
Kim tháp lập loè rồi biến mất, dưới lòng đất số lượng lớn pháp khí rục rịch động. Chúng nó chúa tể đã rời khỏi, có lẽ sẽ có tân pháp khí khởi phát nắm quyền thế giới này.
———
Bắc Vực, tại một dược điền tươi tốt…
Một nhỏ bé nữ tu đang cẩn thận sắp xếp lại thảo dược.
Tiểu viện đơn sơ nhưng sạch sẽ, lúc này trên giường có một nam tử đang yên ổn ngủ say.
Khắp người thương tích đã được băng bó hảo, nữ tu thi thoảng vừa làm việc vừa ngó vào trông trừng hắn.
Nữ tu không ai khác chính là y tu Quế Liên, tất nhiên người nằm trong tiểu viện có thể khiến nàng chú tâm để ý như vậy chỉ có thể là Thanh Hà tiên tông – Tạ thân truyền – Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc vì có mặt trên đỉnh tháp, lúc bị truyền tống ra ngoài lại vừa ăn bị thần khí cùng rời theo va chạm.
Lúc rơi xuống giống như con diều rách bị Quế Liên nhặt được liền đem về chữa trị.
Dù sao chính miệng hắn nói mang theo một y tu sẽ có ích nhưng chỉ là không ngờ lại nghiệm trên chính người hắn.
Đã một tháng trôi qua, Tạ Ngọc vẫn duy trì trạng thái ngủ say. Quế Liên chỉ đành cung cấp hắn đan dược không ngừng nghỉ hy vọng Tạ Ngọc có thể sớm ngày tỉnh lại.
Nàng si mê nhìn hắn sườn mặt, tâm thần có chút thả trôi. Đến khi thấy lông mi nam tử trước mặt động nhẹ mới hồi thần, khuôn mặt nàng đột nhiên ửng hồng.
Tạ Ngọc từ từ mở mắt, yên lặng đánh giá bản thân thương thế cuối cùng hơi nghiêng đầu nhìn nữ tu túc trực bên cạnh.
Chạm phải ánh mắt Quế Liên liền thấy nàng này vội vàng né tránh.
Hắn trầm tĩnh nói:
” Là đạo hữu đã cứu ta, cảm ơn.”
” Không…không có gì, Tạ đạo hữu tỉnh lại thật tốt quá.”
” Tại hạ đã ngủ bao lâu?”
” Một tháng, ngài yên tâm dưỡng thương, nhà của ta rất an toàn.”
Tạ Ngọc không đồng ý ngay mà chuyển tầm nhìn qua nóc nhà nhẹ nhàng hỏi:
” Vì sao đưa tại hạ trở về nhà đạo hữu, tại hạ rơi xuống cách bí cảnh cửa vào xa như vậy?” Lại không đưa hắn về gặp tông môn trưởng lão.
” Tạ Ngọc đạo hữu, ngươi kẻ thù nhân lúc ngươi bị thương mất đi ý thức muốn sát hại ngươi, may mắn ta đã dùng dược thuật che mắt hắn, lúc sau không thể thấy ngài tông môn, Quế Liên chỉ đành đưa ngài đến ta tiểu viện trị thương.”
” Vậy đạo hữu nơi ở cách bí cảnh rất gần sao?”
Quế Liên đỏ mặt nói:
” Không…không gần, ta đã dùng sư phụ để lại truyền tống quyển trục đưa ngài cùng đi.”
Tạ Ngọc không hỏi nữa, gật đầu nói:
” Ân huệ của Quế đạo hữu Tạ Ngọc khắc ghi.”
” Tạ đạo hữu yên tâm trị thương, không cần cảm tạ.” Quế Liên tươi cười đáp.
Tạ Ngọc gật đầu:
” Phiền đạo hữu giúp ta khép lại cửa, tại hạ muốn trị thương.”
Quế Liên thấy Tạ Ngọc quyết định ở lại liền có chút vui mừng, nhẹ nhàng đồng ý sau đó khép lại cửa nhanh chóng ra ngoài.
Nàng đứng trước cửa, hai tay nắm chặt, ý cười trên mặt như thế nào cũng giấu không được.
Tạ Ngọc ngồi trên giường trầm tư, đợi một lát liền đả toạ bắt đầu tự chữa trị thương thế. Khắp cơ thể hắn tràn đầy dược lực, hiện giờ cần tiêu hoá từ từ.
‘ Hy vọng ta đồng bạn không bị kim tháp thương đến.’ Hắn may mắn gặp được Quế Liên nhưng Chung Ly chưa chắc được như vậy, hơn nữa nàng còn bị nữ tu Quỳ Hoa tông kia nhằm vào.
———
Một tháng trước…
” Tại sao không ra tay?” Quan Quân đứng trên tông môn pháp bảo hỏi Quan Nguyên.
” Không có năng lực tranh đoạt, đệ đấu không lại nàng. Nếu ấn ký ở trên người ca ca có lẽ sẽ khác, Quy Nhất kiếm tông hẳn sẽ có thêm thần khí trấn tông.” Hắn cười đáp.
Quan Quân yên lặng nhìn hắn, cuối cùng quay người đi chỉ để lại một câu:
” Ngươi đánh mất tâm.”
Quan Nguyên không đáp lại, để ý Quan Quân đã đi khuất mới lẩm bẩm:
” Ta và huynh không phải đều như nhau. Chúng ta căn bản chính là một.”
….
” Bạch Mặc Dịch thật sự đã rời khỏi tông? Hắn sao dám? Tài nguyên tu luyện tông môn cung cấp chính là đã bồi dưỡng ra hắn hiện tại.” Vị trưởng lão phục mệnh đến hỏi Quan Nguyên, tức giận nói.
” Trưởng lão, đệ tử đang bị thương, cũng không rõ Bạch Mặc Dịch tung tích. Nếu hắn đã để lại lời nhắn với tông môn vậy chắc hẳn là có lý do.”
Quy Nhất tông trưởng lão nhìn chằm chằm Quan Nguyên cuối cùng thở dài:
” Các ngươi đã trưởng thành, đều muốn bay khỏi tông môn.”
” Sẽ không, có tông môn che chở, đệ tử mới có thể bình an tu luyện đến hiện tại. Tông môn đới với Quan Nguyên ân lớn vô cùng.” Hắn trịnh trọng chắp tay với trưởng lão.
” Nên là như vậy.” Trưởng lão phất tay rồi rời khỏi.
Đến khi không còn có thể nhìn thấy bóng dáng, Quan Nguyên mới thẳng thắn sống lưng lẩm bẩm.
” Hắn vậy mà còn để lại lời nhắn cho tông môn, Bạch Mặc Dịch thật ra ngươi đang muốn làm gì.”
…
Ba người vừa bị đưa ra khỏi bí cảnh, trùng hợp rơi xuống cùng một nơi. Chỉ là nữ tu bị thù hận hôn đầu, phát hiện không ra hai nam tu đang ẩn nấp gần đó.
Cao Ninh Hiên ôm cổ, khuôn mặt độc ác vô cùng. Vừa rồi thiếu chút nàng liền bị thanh kiếm đó tước đi đầu.
” Chung Ly, ả tiện nhân này ta sẽ không tha cho ngươi.”
” Thú vị.” Nam tu phe phẩy quạt xếp cười nói.
Thấy Cao Ninh Hiên đứng dậy rời đi mới nhìn về nam tu phủ kín áo choàng nói tiếp:
” Liễu Quỳ, ngươi với tiểu tử chơi hoả kia có thú vị?”
Liễu Quỳ nam tu không nhìn hắn, trả lời:
” So với hắn, hiện tại ta lại càng có hứng thú với nữ tu dùng lôi kia.”
” Ta cũng cảm thấy như vậy, không hổ đều từng là Tu La Điện người.” Mắt chọn lựa con mồi giống nhau như vậy.
Liễu Quỳ cách một lớp áo choàng cười lạnh nhìn hắn.
” Bách Hằng Tinh, cùng ta trở lại Nam vực.”
Kêu Bách Hằng Tinh nam tu gập lại quạt lắc đầu:
” Chưa phải lúc, ta còn có việc phải làm.”
Liễu Quỳ nhìn bóng dáng rời đi, cũng xoay người thoát khỏi rừng rậm.
Tu La Điện có hắn là đủ, thêm một Bách Hằng Tinh chỉ khiến tài nguyên bị mổ sẻ. Nếu hắn vừa rồi đồng ý, Liễu Quỳ cũng không ngại ra tay.
…..
Cách đó vài dặm…
Trong miệng hai nam tu con mồi, lúc này đang nằm vắt vẻo trên ngọn cây.
Đều không cần dùng đến truyền tống trận của sư tỷ Ngữ Yên, nàng vẫn an toàn thoát khỏi bí cảnh.
Chung Ly bật người dậy, ngồi vắt chân trên ngọn cây chống cằm.
Nhìn sáng tỏ bầu trời, hít sâu một hơi nàng liền trở về, Thanh Hà đệ tử lần này tham gia bí cảnh, sẽ còn lại bao nhiêu người.
Chạy được một đoạn, nàng dừng lại.
Một giọt huyết nhỏ xuống trán, Chung Ly điềm tĩnh lau đi vết huyết tóm xuống bất tỉnh nhân sự người. Khuôn mặt bị máu phủ kín nam tu, thương thế nghiêm trọng vô cùng.
” Phùng Tú Tú?”
Nhìn chỉ còn thoi thóp thở người, Chung Ly đột nhiên nghĩ đến Giản Tình.
Nàng ta muốn gặp lại Phùng Tú Tú, nàng lại vừa vặn đụng phải bị thương nặng hắn.
” Liền để hai người chung mồ đi, ta vẫn là người tốt.” Quả thực rất tốt.
Chung Ly chăm chỉ đào hố, bên trái hố đặt Giản Tình xác chết, bên phải hố là Phùng Tú Tú bị thương nặng.
Còn chưa kịp an táng hai người, nam tu đang thoi thóp đột nhiên mở mắt.
Hắn cùng nàng bốn mắt đối diện, Chung Ly có chút chột dạ giấu đi công cụ.
” Tốt quá, Phùng đạo hữu đã tỉnh. Là ta đã cứu đạo hữu.” Nàng mặt mày vô sỉ nói.
Phùng Tú Tú ôm ngực ngồi dậy, hơi thở cũng dần trở lên hoà hoãn. Cảm giác tàn phế cùng sắp chết lúc trước nàng thấy từ hắn giống như chỉ là ảo giác.
” Không lẽ là hồi quang phản chiếu. Hai ngươi không hổ là phu thê.” Nàng lẩm bẩm.
Phùng Tú Tú nhìn hố sâu bên cạnh mình còn có xác nữ tu đã chết kia đột ngột ngẩng đầu nhìn Chung Ly.
Khuôn mặt tràn đầu máu tươi nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn vô cùng khó coi biểu cảm.
” Chung đạo hữu là muốn chôn sống tại hạ?”
” Đạo hữu còn ổn, nhìn ngươi thương thế rất nghiêm trọng.” Chung Ly coi như không nghe thấy hắn câu hỏi, vừa lúc bày tỏ quan tâm.
Phùng Tú Tú nghiêm mặt, quả thật hắn bị thương nặng, cùng thần khí va chạm nếu vẫn còn sống đã là may mắn. Cũng may…
Hắn móc ra một mảnh ngọc bội vỡ tan, khoé mắt hiện lên nét đỏ khả nghi.
Người này là muốn khóc sao – Chung Ly thầm nghĩ.