Hai người tạm gác lại nghi ngờ bàn đến chính sự, nhiệm vụ lần này đích đến là phía sau Linh Lung trấn, nơi xuất hiện nhiều nhất của Linh Lăng thảo.
Hai người bạn bạc một lát rồi chia nhau ra hành động.
Chung Ly ra đến ngoài liền đi đến văn thư sạp mua vài cuốn du ký sau đó thuận miệng hỏi thăm về sau núi tình hình.
Bán thư người nghe được liền hỏi:
” Khách quan là muốn tìm Linh Lăng thảo?”
Thấy nàng gật đầu mới nói tiếp:
” E rằng loại thảo này đã khan hiếm, Điền gia trong trấn gần đây đã ra giá cao thu mua Linh Lăng thảo khiến rất nhiều người không ngại tính mạng tiến đến sau núi thu thập.”
” Tình hình giờ ra sao?”
” Rất hỗn loạn, loại thảo này trước đây khan hiếm bây giờ lại càng quý giá.”
Chung Ly cau mày nhưng vẫn ném cho hắn vài viên linh thạch lấy làm cảm tạ mới rời đi.
Tiến đến mua sắm bản đồ, người bán vẫn luôn nhiệt tình giới thiệu cho nàng các loại công cụ tìm kiếm Linh Lăng thảo chứng tỏ nhu cầu hiện nay đang là rất lớn.
Nhìn trong tay thô sơ giản lược bản đồ nàng liền ném đến một trăm linh thạch nói:
” Ta muốn một phần chính xác tình hình hiện giờ bản đồ còn có đánh dấu khu vực phân bố của Linh Lăng thảo.” Lão bản nhận lấy linh thạch liền toét miệng cười sau đó móc ra một mới tinh ngọc giản đưa đến.
” Đây là gần nhất chúng ta người thăm rò truyền về sau núi cách cục.
Chúc khách quan thuận lợi.”
Chung Ly ra khỏi cửa hàng tiếp tục nghe ngóng thông tin.
Theo nàng được biết, Linh Lung trấn người tu tiên và phàm nhân hỗn cư nhưng cũng phân chia rõ ràng khu vực.
Ban đầu nơi nàng đi đến chờ Tạ Ngọc vậy mà lại là người bình thường khu.
Cảm nhận không khí nơi đó khác hoàn toàn khu vực này.
Trên đường phố lúc này tạp nham đủ loại người, nàng cảm nhận có rất nhiều không mang theo thiện ý ánh mắt nhìn về phía nàng.
Chọn một quán trà đông đúc ngồi xuống, sai vặt nhanh chóng chạy đến phục vụ.
Nàng gọi ra tốt nhất trà sau đó đưa cho hắn vài viên linh thạch rò hỏi:
” Gần đây trấn có đặc biệt sự gì xảy ra không?” Tiểu nhị làm việc ở nơi này nắm bắt thông tin chắc hẳn rất nhiều.
” Gần đây xảy ra sự đều là về việc tìm kiếm Linh Lăng thảo…”
Nghe tiểu nhị kể xong nàng lại đặt xuống bàn năm mươi viên linh thạch hỏi tiếp:.
Đam Mỹ Hài
” Ngầm sự ngươi biết không? Nếu kể được số linh thạch này về ngươi.”
Nhỏ bé gã sai vặt nhìn chằm chằm trên bàn kinh thạch liền tiến lại gần nói nhỏ vào tai nàng:
” Tiểu nô nghe nói một chuyện, chính là về Điền gia trong trấn.
Gia tộc này thu mua thảo chính là để chế tạo đan dược kìm hãm một loại độc phát tác.
Nô được biết việc thu mua Linh Lăng thảo đảm nhận chỉ có duy nhất nhà họ quản gia.
Người của Điền gia đã rất lâu không xuất hiện bên ngoài.”
Để tiểu nhị lui xuống, nàng trầm ngâm suy nghĩ:
Giải độc? Linh Lăng thảo ngoài chế tạo Thanh Tâm Đan còn có công dụng khác sao?
———
Trở về sân viện nhưng vẫn chưa thấy Tạ Ngọc.
Chung Ly ngồi xuống bàn đá mở ra cuốn ” Linh Lăng thảo thu thập những điều cần biết” vừa mua được xem xét trước.
” Linh dược này phân phối từ nhị đến tam cấp, đến tam cấp mới thực sự thành thục cũng có chuyên biệt yêu thú bảo vệ.
Yêu thú trấn giữ mỗi gốc Linh Lăng thảo tu vi đều ở luyện khí đỉnh, tên thường gọi là Tê thú.”
” Tê thú trên đầu mọc ba cái sừng, lần lượt là ở trên đỉnh đầu, cái trán và cái mũi.
Sừng là nơi tụ họp tinh linh của Tê, còn là thuốc giàu âm dương, có thể giải nhiều độc…”
Nàng vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, tê thú sừng có thể giải độc nhưng Điền gia người lại căn bản không có ý định thu mua thứ này.
Duy nhất nhắm đến chỉ có Linh Lăng thảo!? Thật kỳ lạ, đây là trúng loại độc gì?
Đang chăm chú xem chú giải thì nàng nghe thấy tiếng trận pháp mở cửa.
Tạ Ngọc vừa vào sân đã thấy Chung Ly ngồi chờ sẵn liền tăng mạnh bước chân đi đến.
Hai người ngồi cùng nhau bàn bạc thông tin vừa nắm bắt được.
” Điền gia này nghe nói chính là một tay che trời, cho dù tộc nhân khoảng thời gian dài không xuất hiện nhưng trong trấn không một ai dám đụng vào uy quyền của gia tộc này.” Tạ Ngọc nói.
” Ngươi có biết Linh Lăng thảo còn có cách sử dụng khác sao? Như là giải độc!?” Chung Ly hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Hắn lắc đầu cuối cùng đề xuất:
” Không bằng chúng ta đột nhập Điền gia, xem xét phía bên trong ẩn giấu thứ gì!?”
” Chỉ bằng ta và ngươi hai cái luyện khí kỳ, ngươi xác định có thể lẻn vào? Ngại sống chưa đủ sao!” Nàng chê bai nhìn hắn.
” Hơn nữa nhiệm vụ của chúng ta lại không phải điều tra bí mật, không cần tìm thêm rắc rối cho bản thân.”
Tạ Ngọc nghe xong phức tạp nhìn nàng:
” Tránh lo chuyện bao đồng rất tốt nhưng Cao Thế Lan tung tích ta đã tra được.”
Chung Ly nghi ngờ nhìn hắn hỏi:
” Đừng nói với ta Cao đồng môn sư điệt có liên quan đến họ Điền gia tộc việc!”
Thấy Tạ Ngọc gật đầu nàng thở dài nằm bẹp trên ghế.
” Cao Thế Lan xuất hiện ở Linh Lung trấn trước chúng ta không lâu, luôn nhằm vào gia tộc họ Điền người phát hiện nàng ta tiến vào Điền phủ làm khách, sau đó liền vô tung tích.” Hắn nói thêm.
” Đều là tiên tông đệ tử, chúng ta lần này dù thế nào cũng phải ăn vào miệng cọc rắc rối này.” Nàng chán nản nói.
Hai người lên kế hoạch tiến vào Điền phủ tìm kiếm, cũng không thể lỗ mãng đến làm khách, việc chưa xong nếu bị diệt khẩu kêu trời đều không thấu.
———
Ba ngày sau, quản gia Điền phủ như thường lệ đến thu mua Linh Lăng thảo.
Một đại hán khuôn mặt phúc hậu đi tới, phía sau là đám nô bộc, ai cũng đều mang ánh mắt sợ sệt.
Điền quản sự nhìn đi đến người nhíu mày hỏi:
” Lão chiến hữu, lần này Linh Lăng thảo lô đã đến?”
Được xưng chiến hữu đại thúc haha cười đáp:
” Hoá là có nhưng lần này ta còn mang tới cho ngươi không ít nô bộc.
Không phải thời gian này Điền phủ vẫn luôn thiếu nhân lực sao?” Nô bộc chết không ít, phục vụ người trong gia tộc này vẫn liên tục bổ sung.
Quản sự đánh giá đứng sau lưng đại hán nô bộc, hầu hết là phàm nhân còn có lác đác vài kẻ luyện khí sơ kỳ.
Hắn cũng không có lập tức tiếp nhận mà điểm ra đã tu luyện người quan sát.
Tu vi phù phiếm tu sĩ bước lên toàn bộ nhưng hắn mắt sắc trước tiên nhìn chằm chằm vào một người luyện khí ba tầng nam tu.
Kẻ này toàn thân hơi thở rắn chắc, một chút cũng không giống cùng đường người phải chọn trở thành nô bộc.
Nam tu gương mặt anh tuấn thấy quản sự điểm mặt vội đi đến, chân trái có tật khiến hắn đi lại trong mắt người khác rất buồn cười.
Quản sự họ Điền nhướng mày nhìn cuối cùng rũ bỏ nghi ngờ tiếp nhận toàn bộ người.
Bị đem theo về Điền phủ, đoàn người đều ngại mặt lạnh quản gia mà im lặng một đường.
Bước chân vào bên trong, cảnh sắc giàu có hiện ra khiến phàm nhân mắt hẹp đều xuýt xoa khen ngợi không ngừng.
Nam tử chân thọt yên lặng quan sát xung quanh, hắn khác với mọi người đã nhận ra trong phủ không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Quản sự giao bọn hắn cho một lão bà, sau đó biến mất ở cuối đường.
Nam tử liếc nhìn hắn hướng đi sau đó ngoan ngoãn tiếp nhận sai bảo bắt đầu làm việc.
Lão bà có chút hà khắc, mọi người vừa đến chưa quen với hoàn cảnh đã bị phân phối đi khắp nơi trong phủ dọn dẹp.
Đã tu luyện người công việc có phần nặng nhọc hơn, như là chân thọt nam tử phải tiến đến chính viện làm việc.
Hắn rũ mắt lê theo có tật ở chân đi lại, bản đồ Điền phủ nhận đến sơ sài rất khó xem chính xác đường đi.
Vừa phán đoán lối đi vừa chầm chậm quan sát xung quanh, các viện trong phủ cửa đều được đóng chặt.
Lại thấy một vệt máu dài trên đường cùng với không khí quỷ dị, Tạ Ngọc cảm thấy nơi này tử khí trầm trầm oan hồn quanh quẩn.
Phải rồi nam tử chân thọt chính là Tạ Ngọc, hắn cùng Chung Ly bàn bạc kế hoạch sau đó chi trả nhất định tiền tài gia nhập được nô bộc đoàn tiến đến nơi này.
Hắn dùng bí pháp che dấu tu vi, thể hiện ra ngoài chỉ là vừa mới luyện khí ba tầng người.
Để giảm bớt nghi ngờ thương tật trên chân cũng được làm giả, hắn mất thời gian một ngày để học tập đi lại như người què.
Một bên hắn đồng bạn ánh mắt nể phục nhìn, phía sau lại cười thầm không ngừng.
Tạ Ngọc khó khăn nhìn bản đồ sau đó giả lả tiến đến chính điện.
Đầy đất hỗn loạn như vừa mới trải qua đánh nhau, hắn khuôn mặt căng cứng kiên nhẫn dọn dẹp.
Làm việc từ lúc trời còn sáng đến tờ mờ tối trước điện cửa vẫn luôn đóng chặt.
Hắn híp mắt chăm chú nhìn vào cửa cảm nhận có một ánh mắt đỏ ngầu hướng ra ngoài xem.
Ánh mắt nóng rực chiếu vào mặt hắn, cảm giác như bị dã thú theo dõi khiến Tạ Ngọc căng chặt thần kinh.
Một lát sau mồ hôi đã ướt đẫm lưng, cố kìm nén lại cảm giác nguy hiểm, hắn khó khăn lùi lại phía sau.
Đến lúc đi khỏi một đoạn phía sau lưng rùng mình cảm giác nguôi ngoai, Tạ Ngọc hơi trầm hai mắt giả vờ sợ hãi nhanh chóng chạy về nơi nô bộc nghỉ ngơi.
Lão bà chờ trước cửa thấy hắn trắng bệch mặt trở về có chút bất ngờ.
Xem kỹ từ đầu đến chân Tạ Ngọc sau đó để lại nghiền ngẫm cười, phất tay cho phép hắn tiến vào.
Tạ Ngọc vào bên trong, cùng ở nô bộc người đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Khuôn mặt trắng xanh gầy gò lác đác trong đám người.
Hắn xem kỹ từng khuôn mặt cảm thấy có chút kỳ lạ, nô bộc cũ quá ít, hầu hết là mới tiến vào hôm nay.
Chọn một chiếc giường trong góc ngồi xuống nghỉ ngơi, một nữ tử bắt chuyện với hắn:
” Ngươi tên là gì? Chúng ta là cùng nhóm hôm nay tiến vào phủ, ta kêu Tú Nhi.”
Tạ Ngọc liếc nhìn người này, thấy nàng rụt rè lại ngại ngùng ánh mắt trông sang liền ngờ nghệch trả lời:
” Ta kêu Tiểu Tạ.”
Nữ tu thấy hắn trả lời vui mừng vội nói thêm:
” Tiểu Tạ hôm nay ngươi được phân đến nào một viện? Ta ở phía Tây trắc viện làm việc, chủ nhân nơi này là một nữ hài rất đáng yêu.
Ta làm việc cả buổi đều được tiểu chủ nhân theo bên cạnh, còn thưởng cho ta đồ ăn vặt.”
Tạ Ngọc thu liễm nghi ngờ thần sắc, đáp lời:
” Là chính viện nhưng ta không gặp chủ nhân, ngươi thật may mắn.”
Nữ tử nghe được tươi cười vui vẻ đang muốn tiếp tục nói chuyện thì bị âm thanh khàn đặc cắt ngang:
” Yên lặng một chút, có để người khác nghỉ ngơi không?”
Người nói chuyện là một nam nhân gầy gò, giữa mày mệt mỏi thấy rõ được tử khí.
Nếu Chung Ly ở đây e rằng câu nói đầu tiên sẽ là: Vị huynh đài ấn đường chuyển màu đen, tai nạn sắp tới cần cẩn thận hành sự.
Tạ Ngọc yên lặng nhìn hắn sau đó bị hắn chừng mắt trở về vội giả vờ ngại ngùng lảng tránh.
Lúc ngẩng đầu lại nam tử đã chìm vào giấc ngủ.
Người này lại dễ dàng thả lỏng tâm thần như vậy.
Cảm giác hắn thật sự kỳ lạ..